Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có". Mộng Hoài An trả lời nhanh gọn, nhưng Chu Nam Phong có linh tính rằng hắn sẽ không nói điều gì tốt đẹp. Chắc chắn câu tiếp theo của Mộng Hoài An là "ta giới thiệu cho ngươi một loại độc không màu, không mùi, không dễ bị người khác phát hiện. Hiệu quả tốt, những phế vật trong cung của ngươi sẽ không bao giờ có thể biết được nguyên nhân cái chết là gì".

"Tàn bạo". Thẩm Hoán Nguyệt vốn đang im lặng, lầm bầm gì đó, nhưng hắn không ngờ câu nói này lại bị những người trong phòng nghe thấy rõ ràng, Thẩm Hoán Nguyệt cũng có phản ứng sau khi lời nói được thốt ra, hắn liếc nhìn Mộng Hoài An một cách rụt rè, hắn nhanh chóng cúi đầu xuống giả vờ như đã chết.

Thấy vậy, Chu Nam Phong thô lỗ cười một tiếng, sau đó nhanh chóng quay sang Mộng Hoài An: "Giúp ta nghĩ cách, hoàng thúc của ta thật sự rất phiền phức".

"Ồ". MHA cầm chén trà lên nhấp một ngụm: " Nói chuyện cùng hắn thì sao"?

"Hắn phải cho ta cơ hội nói ". Chu Nam Phong không có lựa chọn.

Nói chuyện được một nửa, Lý Thư Bác đi vào: "Chủ tử, Ninh thân vương đến, nói là mang cho người một ít đồ tốt".

"Haha..." Chu Nam Phong cười giễu cợt, trong lòng nước mắt tuôn rơi, y thật sự không trốn được người này.

Y ngẩng đầu nhìn Lý Thư Bác: "Lý thúc, giúp ta nói với Ninh hoàng thúc, từ sáng ta ra ngoài vẫn chưa trở về".

"Vâng".

Một giọng cười trầm thấp vang lên ngoài cửa, tiếp đến là đôi chân đi ủng mây mạ vàng bước qua ngưỡng cửa: "Thái tử của ta, ngày thường người cũng chiếu cố bệ hạ như vậy sao"?

Chu Nam Phong ánh mắt hơi tối sầm lại: "Hoàng thúc, ngày thường thúc thấy cô đối với phụ hoàng như vậy sao"?

Nghe đến đây, Lâu Gia Dạ hơi nhướng mày, y tránh trả lời các câu hỏi của chính mình thay vào đó chặn lại bằng câu hỏi khác. Ít nhất cũng không thể tin được y là một tên thái tử túi rơm, nếu tin tưởng thì không phải bị tên tiểu hồ ly này đánh cho sao?

Chu Nam Phong đúng là thích lừa người, hai năm qua cũng không có mấy người để lừa. Ngay cả Thẩm Hoán Nguyệt và Mộ Nghị cũng đã bị y lừa nhiều lần, lúc này năm người đang ngồi trên một bàn.

Chu Nam Phong ánh mắt nhìn về phía Mộng Hoài An. Hoài An mơ màng rũ mắt xuống, bưng trà lên uống như chuyện không liên quan gì đến mình.

Tuy nhiên, ngay khi Mộng Hoài An nhấp một ngụm trà, những ngón tay trên đầu gối của Lâu Gua Dạ hơi cong lên. Sau đó, hắn không còn bận tâm với câu hỏi vừa rồi: "Cái này.... ngươi cầm lấy".

Nói xong một lời, Lâu Gia Dạ đột nhiên đứng lên, xoay người rời đi.

Chu Nam Phong có chút choáng váng với chiếc hộp lớn trong tay, đây cũng là lần đầu Lâu Gia Dạ bước đi dứt khoát nhất. Trước đây, mỗi lần y đều phải chật vật rất lâu mới có thể tiễn đưa vị Phật tổ này. Chợt Chy Nam Phong có phản ứng và nhìn thẳng vào Mộng Hoài An.

Một bên Thẩm Hoán Nguyệt vẫn cúi đầu giả vờ chết, nhưng trong lòng đang lẩm bẩm:' Người không thể tha thứ nhất trên đời này chính là Mộng Hoài An, người này chính là rất đen tối'.

Sau khi Lâu Gia Dạ rời đi, Chu Nam Phong như sống lại, để một tay trên bàn chống cằm: "Ta thật sự không hiểu, hoàng thúc của ta tại sao lại cứ đuổi theo ta không buông? Chẳng lẽ hắn thiếu nữ nhân sao? không! Không đúng......Các người nói ta nên đưa qua cho hắn mấy người nam nhân xinh đẹp, hắn có thể buông tha cho ta không"?

Thẩm Hoán Nguyệt dường như suy nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc: "Ta cảm thấy có thể".

Mộ nghị gục đầu giả vờ như đã chết, trong khi Lý Thư Bác đứng một bên im lặng với nụ cười như thường ngày.

Mộng Hoài An ngẩng đầu lên liếc nhìn Chu Nam Phong, hắn biết rằng chắc chắn những gì Chu Nam Phong nói chỉ là để cho vui. Điều này có thể nhìn thấy từ khuôn mặt đang tươi cười của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro