Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời tối, sau khi tắm xong Chu Nam Phong tắt đèn như thường lệ, nhất thời tất cả đều yên lặng, chỉ có điều khác với lúc trước là sau khi tắt đèn, Chu Nam Phong cũng không có lên giường nghỉ ngơi mà thay một áo choàng bằng gấm sẫm màu, ngồi vào bàn.

"Cạch"

Cánh cửa chậm rãi mở ra, một bàn chân bước vào và đáp xuống một cách lặng lẽ. Ngưng trong chốc lát , cánh cửa lại đóng chặt như chưa từng được mở ra, chốc lát trong phòng lại có thêm một người.

"Ưng tể tướng vẫn tốt"?

Người khách nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng tiếc là tất cả đều là bóng tối. Hắn bước tới chỗ đó: "Được Thái tử điện hạ chiếu cố, gần đây lão gia rất tốt".

"Ngồi đi". Chu Nam Phong rót một tách trà, đưa cho hắn.

Ưng Tương Minh nhận lấy uống cạn, sau đó cầm lấy cái chén rỗng trong tay nghịch ngợm: "Lão bây giờ hoàn toàn đứng về phía tam hoàng tử, xem ra ông ấy còn có ý tứ muốn để Ưng Thiệu Liên thành hôn với hắn sớm nhất có thể".

"Không vội". Chu Nam Phong thờ ơ đáp: "Dù sớm đến đâu, ông ấy cũng phải đợi đến khi Ưng Thiệu Liên đến tuổi cập kê , trừ phi Ưng tể tướng định từ bỏ khuôn mặt của mình, phải đến nửa năm nữa. Còn ngươi..... thực sự không cần người cha này"?

Căn phòng yên lặng một lúc, giọng nói của Ưng Tương Minh chậm rãi vang lên: "Ta đã sớm không có cha, không phải sao"?

"Cũng đúng".

Có vẻ như bầu không khí nặng nề đã kết thúc bằng hai chữ này, Chu Nam Phong trở lại phong thái vui đùa bên ấm trà đã cạn.

Ưng Tương Minh nhìn y hồi lâu nói: " Thần nghe nói...... điện hạ đã gặp Chu tam nương"? Hắn nói câu này có chút do dự, như thể sợ lộ ra vết sẹo của Chu Nam Phong.

Nhưng là hắn đã suy nghĩ nhiều, Chu Nam Phong nhìn vẻ mặt rất tốt dường như không để ý đến điều này: "Ừ! Thanh kiếm Phù Dao của cô ta thực sự xứng với danh tiếng của nó".

"Người thật sự bị lừa"? Ưng Tương Minh đột nhiên đứng lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Ừ! Rất kỳ quái"? Trong giọng nói Chu Nam Phong vẫn có một loại bất cẩn, nhưng đôi mắt phượng khẽ nheo lại trong bóng tối, không ngờ Ưng Tương Minh lại có phản ứng lớn như vậy.

"Người thật sự một chút cũng không quan tâm? Người......" Nói đến đây Ưng Tương Minh đột nhiên dừng lại, hắn nghĩ có lẽ Chu Nam Phong cũng không quan tâm nhiều như vậy. Bất kể như thế nào Chu Nam Phong vẫn là một người nam nhân lại là Thái tử của đất nước không thể nào sẽ......

Khóe miệng Chu Nam Phong cong lên: " Đề tài này kết thúc, ngươi có thể đi".

"Haizz..." Ưng Tương Minh thở dài: "Nếu có thể thần thật sự không muốn trở về".

"Trở về đi, cuộc sống của Ưng tể tướng sẽ rất thú vị, thật tiếc nếu ngươi không thể nhìn thấy.

"Đúng vậy. Vậy thần sẽ trở về". Ưng Tương Minh đem cái chén đang nghịch ngợm trong tay đặt lại chỗ cũ, đứng dậy đi ra ngoài.

Chu Nam Phong yên lặng ngồi ở chỗ cũ nhìn của sổ đóng mở, trong nháy mắt trong phòng yên tĩnh trở lại.

Có vài cây trong sân mà quản gia đặc biệt mang đến để trồng, chúng nhìn xanh tốt và đang phát triển rất đẹp. Nhưng vào lúc này, ánh mắt Chu Nam Phong lại nhìn thẳng vào cây lê mọc trong sân đang nở rộ vào tháng năm.

Chu Nam Phong đẩy cửa bước ra, đi quanh một vòng cây lê, sau khi nhón nhân bay nhẹ lên cây tìm chỗ ngồi xuống, gai trên cành đâm vào da thịt y cũng không cảm thấy đau.

Chu Nam Phong vẫn còn nhớ khi mẫu thân còn sống, thứ mà bà yêu thích nhất chính là bông hoa lê trắng như tuyết này, nhưng thật đáng tiếc đã nhiều năm trôi qua. Sau vụ cháy đó, chỉ còn lại vài cây. Y cố ý sai người chuyển về đây tìm người chăm sóc chu đáo, nhưng cũng lần lượt chết đi cuối cùng chỉ còn lại một cây.

Cùng lúc đó, Ninh vương phủ sáng rực ánh đèn vì một sát thủ xông vào.

"Ném mấy tên khốn này vào trong nhà lao trừng trị xem tên nào dám sai người đến ám sát vương gia". Giọng nói chói tai truyền trong không khí rõ ràng đều rơi vào tai tất cả mọi người.

Giọng nói này rất đặc biệt, đặc biệt đến mức mọi người có thể nhận ra chủ nhân giọng nói này là của thái giám. Với một nụ cười trong mắt Lâu Gia Dạ ra lệnh cho thị vệ: "Làm theo lời Phúc bá".

Dứt lời liền đi tới bên người Lý quản gia, nhỏ giọng nói: "Phúc bá, ta không sao nửa đêm rồi trở về nghỉ ngơi đi".

"Lão nô nhìn bọn họ thu dọn nơi này, người hãy về nghỉ ngơi đi".

Lâu Gia Dạ không thể nói lại Lý Phúc, người đã nhìn hắn lớn lên quay về nghỉ ngơi.

Sau khi Lâu Gia Dạ rời đi, Lý Phúc đứng đó trong gió lạnh, nhìn chằm chằm người hầu dọn dẹp vết máu trên mặt đất, sau đó hất nhẹ cây phất trần trên tay rồi rời đi. Nhìn phương hướng, chính là đi tới đại lao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro