Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người các ngươi....đang làm gì ở đây"? Chu Nam Phong nhìn hai người nhướng mày trừng mắt trước mặt, trong lời nói có chút mỉa mai.

"Ta..." Ưng Tương Minh nói được một một từ trước khi bị cắt ngang.

Người nọ nháy mắt với hắn cười cười, sau đó nghiêm túc điều chỉnh sắc mặt rồi nhìn về phía Chu Nam Phong nói: "Để ta nói"!

Nghe vậy, Ưng Tương Minh nhìn chằm chằm vào người đang nói với khuôn mặt như tro tàn rồi đấm vào bụng của hắn, tất nhiên hắn đã tránh được.

Người sau kêu lên một tiếng kỳ quái, né tránh cú đấm, quay đầu quát Chu Nam Phong: "Ngươi nhìn đi, nhìn đi... Đây là người của ngươi đó, thật bạo lực".

Chu Nam Phong không biết nên cười hay nên khóc: "Cái gì mà của ngươi của ta, Mộ Dung Thanh đừng trêu chọc hắn, hắn không thể trêu chọc.

Mộ Dung Thang vẻ mặt không đồng tình nhìn hắn: "Ta không thể không trêu chọc! Ta không thể không đánh, các ngươi có phải muốn đánh ta"?

Ưng Tương Minh đứng sang một bên với vẻ mặt rối rắm, bây giờ hắn tin rằng Mộ Dung Thanh vẫn ổn. Nhưng Mộ Dung Thanh thực sự bị đánh? Nghe có vẻ như hắn đang là người yếu hơn?

"Không, ta rất khỏe mạnh, được chứ? Rõ ràng chỉ là tên giang hồ vô liêm sỉ đánh ta thôi. Đúng là nói không nói đạo lý".

Một lúc sau Ưng Tương Minh mới có phản ứng, vừa rồi hắn chỉ nghĩ tới thôi mà tại sao Mộ Dung Thanh lại nói ra những gì trong lòng hắn?

"Người trong triều đình, ngươi muốn cái gì đạo lý giang hồ cũng đều không ăn được". Chu Nam Phong cười ôn hòa, dù nhìn thế nào nụ cười kia cũng không có ý tứ sâu xa. Nếu phải dùng một từ để mô tả nó, có lẽ chính là 'gian trá'.

Nụ cười có vẻ dịu dàng và tao nhã này khiến hai người nhìn cùng bất giác rùng mình.

"Tốt nhất ngươi đừng cười nữa". Mộ Dung Thanh nói: "Mỗi lần ngươi cười, đều không phải chuyện tốt".

Chu Nam Phong bị hàm oan, hóa ra nụ cười của y rơi vào mắt người khác lại kinh người như vậy?

Người gác đêm bên ngoài lần nữa đi qua cùng tiếng gõ chuông, trong miệng vẫn là câu nói ngàn năm không thay đổi: "Trời khô, cẩn thận củi lửa~" Giọng nói kéo dài cố ý bay lượn trong không khí. Từ góc độ này, nhìn người gác đêm giống như một bóng ma với rất nhiều oán hận.

Giọng nói truyền vào phủ Thái tử, vọng đến sân nơi ở của Thái tử, lọt vài tai Chu Nam Phong. Y chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn Ưng Tương Minh nói: "Ngươi về đi".

Hiển nhiên Ưng Tương Minh cũng nhớ tới chuyện như vậy, cũng nhớ tới vò rượu mà hắn cất giấu vũ khí để dùng với Mộ Dung Thanh, hắn nghiêm túc nói: "Thái tử điện hạ, như vậy mà nói người nên đền cho ta một vò rượu".

Chu Nam Phong phất tay với hắn: "Tự mình đi hầm rượu lấy".

Vậy là Ưng đại công tử vào hầm rượu của phủ Thái tử, uống rượu hoa đào mười năm từ trong chum, rồi nghĩ đến cơm rượu gần như đã bị hỏng, lòng hớn hở trở lại căn phòng rách nát.

"Ngươi liền đưa rượu cho hắn như vậy"?

"Nếu không"? Chu Nam Phong nhướng mày nhìn hắn: "Ngươi trả tiền"?

Mộ Dung Thanh bị y làm nghẹn lời, lẩm bẩm: "Quên đi, ta mới từ Vân Châu trở về, hiện tại trên người không có gì".

"Ngươi có thể dùng chính mình để trả.

"Hả?..."Mộ Dung Thanh suy nghĩ một chút, sau đó tán thành nhìn y: "Không hổ là Thái tử điện hạ, ta nghĩ đây là một ý kiến hay".

Khóe miệng Chu Nam Phong giật giật: "Thái tử điện hạ? Ai mà không biết danh tiếng vị Thái tử bao rơm của ta"? Ngừng một chút y nói tiếp: "Ngươi cho rằng đây là chuyện tốt cần phải chú ý, ngươi có thể cút được rồi, mấy ngày nay đi theo dõi hắn, ta nghi ngờ hắn đang bị người theo dõi".

Mộ Dung Thanh không ngại mình bị đuổi: "Vâng lệnh, ta sẽ lăn đi ngay bây giờ, lăn thật xa".

"Mau cút...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro