Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đồ điên. Mẹ ngươi, tránh xa bổn thiếu gia ta"!

Một góc của phủ thừa tướng có một sân đổ nát trong đó vang lên một tiếng gầm rú, giọng nói đầy bực tức.

Ưng Tương Minh tức giận nhảy dựng lên, tròn xoe mắt nhìn Mộ Dung Thanh, trong tay cầm một tách trà bị khuyết một góc.

Đây là cái chén cuối cùng trong sân của hắn dường như còn nguyên vẹn, nếu lại bị vỡ e rằng sau này hắn phải dùng bát uống nước. Tất nhiên, cái bát cũng không được lành lặn.

Mộ Dung Thanh bị hắn mắng nhưng cũng không khó chịu một chút nào, đang dựa lưng vào tường cười với hắn, dưới chân có mảnh sứ vỡ vụn. Cà lơ phất phơ nói: "Ta không tránh, Thái tử điện hạ yêu cầu ta phải bảo vệ ngươi thật sát, nếu ngươi đuổi ta đi vậy là đã làm trái lệnh của Thái tử".

"Vậy ngươi đi ra ngoài". Ưng Tương Minh hít một hơi thật sâu rồi chỉ ra cửa. Mộ Dung Thanh nhìn về phía cửa nói: "Cửa này là cửa tốt". Hắn đi tới sờ sờ, sau đó quay đầu lại: "Nhưng là ta tại sao phải đi ra ngoài"?

Năm ngón tay trắng nhạt nắm chặt, chiếc chén cuối cùng còn nguyên vẹn trong phòng đều vỡ nát, vẫn không thoát khỏi số phận biến thành mảnh vụn.

Ưng Tương Minh ném mạnh xuống đất, khoảnh khắc chiếc chén chạm đất bị nổ tung, văng tung tóe khắp phòng.

"Mấy ngày nay hai người có vẻ rất hợp nhau"?

"Đúng vậy! Thái tử điện hạ đề nghị ý kiến rất hay". Mộ Dung Thanh thấy người tới, liếc mắt một cái nói: " Cái này so với đi tới Vân Châu còn tốt hơn nhiều".

Chu Nam Phong liếc hắn một cái: " Đừng vui mừng quá sớm, Vân Châu vẫn còn phải đi, về sau chuyện ở đây giải quyết xong  ngươi có thể về lại Vân Châu". Sau đó y đi vào vài bước, tránh những mảnh sứ ở cửa phòng.

Không hiểu sao gần đây Chu Nam Phong ghét bỏ Mộ Nghị đi theo, từng bước theo sát sau lưng y.

Ưng Tương Minh vươn tay chỉ chỉ: "Thái tử điện hạ, cầu xin người, mang hắn ta đi, mang đi đi, ta van cầu người".

"Tại sao lại gọi ta như vậy"? Chu Nam Phong than thở, sau đó liếc nhìn Mộ Dung Thanh bị hắn chỉ điểm, gật đầu nói: "Ta hôm nay tới đây để nói chuyện này, Mộ Dung Thanh, ngươi phải đi cùng ta".

Ngừng một chút, không đợi Mộ Dung Thanh nói, lại tiếp tục: "Tuy nhiên không chỉ có Mộ Dung, ngươi cũng phải đi cùng ta, sẽ có người tới chờ ngươi tại phủ thừa tướng.

Đây có thể coi là đang nói chủ đề chính, Ưng Tương Minh thu tay đang chỉ về phúa Mộ Dung Thanh, nói: "Chuyện gì sảy ra".

Chu Nam Phong lắc đầu: "Không phải chuyện lớn, trên đường chúng ra nói chuyện"

Nghe vậy, Mộ Dung Thanh không khỏi cong môi, theo kinh nghiệm trong quá khứ, mỗi khi Thái tử điện hạ nói những câu như 'không có chuyện gì' hoặc 'không phải chuyện lớn', nhất định không phải chuyện tốt.

Nhưng hiển nhiên lời nói của Thái tử điện hạ có phản đối cũng vô dụng, nếu không nhiệm vụ tiếp theo có thể là đi đến sa mạc phía tây để đào đá xây thành, loại chuyện này không thể nói được.

Vì vậy, để đảm bảo không bị nghi ngờ, hắn vẫn hỏi: "Thái tử điện hạ, khi nào thì chúng ta đi".

"Ta đã nói đừng gọi ta như vậy". Chu Nam Phong khó chịu.

Bọn họ luôn đùa bỡn danh xưng "Thái tử điện hạ" của mình, hoặc là nói điều làm Chu Nam Phong thực sự khó chịu chính là người ngồi trên long ỷ, vì lẽ đó nên y sẵn sàng làm một 'thái tử bao rơm' nổi tiếng bốn nước.

Nhưng trước đây hắn không bận tâm đến danh hiệu này, kể từ khi bị Chu Tam nương chém và trở về bị làm phiền bởi Ninh vương. Một câu Thái tử điện hạ, hai câu Thái tử điện hạ của Ninh vương y nghe đến phiền, bây giờ y rất ghét cái danh hiệu này.

Cuối cùng Mộ Nghị lên tiếng: "Chủ tử nói, ngươi nên rời đi lúc canh ba giờ sửu, tức tốc chạy tới Tĩnh Viễn thành cách đó ba mươi dặm trước hừng đông. Ngày hôm qua Ngôn Khanh đã trở lại, hắn đã ở lại trong thành mấy ngày hôm nay.

Mộ Dung Thanh giật mình: "Con cáo mắt xanh kia đã trở lại"?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro