Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Gia Dạ nhìn những đám sát thủ bất tử đang rút đi như thủy triều, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng hắn không nghĩ ra lý do. Hắn quay lại mới phát hiện Chu Nam Phong đã ngã xuống đất. Không phải nguy hiểm đến tính mạng mà hình như là trúng .......... xuân dược.

Hắn sửng sốt một chút, thực lực mà Chu Nam Phong biểu hiện vừa rồi nhất định không thấp hơn đám sát thủ, làm sao có thể bị thương chứ?

Hắn vươn tay muốn kéo thái tử, Lâu Gia Dạ lần đầu tiên chạm vào làn da của Chu Nam Phong, nhiệt độ quá cao.

Chu Nam Phong chật vật giơ một tay kéo kéo góc áo của hắn:" Thúc... vừa rồi ..... người đó là Chu Tam Nương"?

"Chu Tam Nương"? Lâu Gia Dạ cau mày lặp lại.

Chu Tam Nương là một người có tiếng trong đấu trường, chỉ riêng vũ khí đã khiến cô ta trở nên nổi tiếng. Người này cực kỳ ghét nam nhân, đặc biệt là nam nhân đẹp trai. Càng xinh đẹp, cô ta càng khó chịu. Không biết đã bôi bao nhiêu loại thuốc lên thanh kiếm Phù Dao, từ những triệu chứng hiện tại, có vẻ như Chu Nam Phong đã trúng phải một loại thuốc từ thanh kiếm đó

Bên kia, một đám sát thủ rút lui, xóa sạch dấu vết để lại trên đường đi. Một người tiến lại gần Chu Tam Nương:" Chu Tú, người dùng thuốc gì bôi lên kiếm vậy"?
"Hửm"? Chu Tú liếc mắt nhìn thấy là nữ nhân, ánh mắt dịu đi rất nhiều: "Ta vừa mới phát sinh chuyện tốt, hắn một khi đã bị ô uế, không có cách nào giải quyết tốt hơn là khuất phục dưới thân người khác, nếu không chỉ có một con đường chết".

"Phương pháp của Chu tỷ thật tuyệt vời. Thái tử của chúng ta sẽ không bao giờ lấy thúc của mình ra làm chuyện này đâu. Ta thật ngưỡng mộ tỷ".

Ý tứ của Chu Tú và những người khác quả thật là tốt, nhưng đáng tiếc, thái tử Chu Nam Phong không phải người bình thường. Y sẽ không nghĩ đến việc đang chuẩn bị làm có trái với chuẩn mực hay không.

Y đã sống hai mươi bốn năm, từ khi còn là một đứa trẻ, y đã chịu đựng sự trưởng thành không thể chịu nổi của người thường. Bây giờ càng không thể từ bỏ cơ hội được sống bởi vì những gì y sắp làm là trái đạo đức. Chưa kể Ninh vương là một người mang họ khác, và không có mối quan hệ huyết thống với hoàng tộc Chu.

Lâu Gia Dạ nhìn Chu Nam Phong, người đang nằm chật vật trên mặt đất với áo choàng hở hang, vẻ mặt phức tạp:" Điện hạ đã chắc chắn chưa".

Chu Nam Phong liếm bờ môi ẩm ướt. trong mắt hiện lên một tia tức giận: "Thúc.....thúc đừng lo". Nói xong, y kẹp chặt hai chân, ánh mắt càng thêm tức giận. Kiếm Phù Dao, Chu Tam Nương đúng không? Nếu ngươi không chết, ba chữ Chu Nam Phong sẽ bị viết ngược!

Lâu Gia Dạ cúi xuống, tách hai chân y: " Ta rất xin lỗi".

Khi Chu Nam Phong tỉnh dậy, trời đã hửng sáng thấy Lâu Gia Dạ đang ngồi bên cạnh lau thanh kiếm của mình

" Ninh hoàng thúc, chuyện tối hôm qua..." Chu Nam Phong muốn nói chuyện tối hôm qua đã xong, nhưng chưa kịp nói đã bị Lâu Gia Dạ cắt ngang: " Ta sẽ chịu trách nhiệm về những gì đã sảy ra đêm qua".

Chu Nam Phong cũng không muốn hắn phải chịu trách nhiệm gì cả. Thái tử điện hạ thậm chí còn hi vọng vị hoàng thúc của mình sẽ giữ mồm giữ miệng, từ nay về sau sẽ không bao giờ tiếp xúc với hắn.

"Không cần chịu trách nhiệm. Ta cũng không phải một cô nương. Chúng ta chỉ đang nghỉ ngơi trong khu rừng này sau khi đối phó với tên sát thủ". Chu Nam Phong thu dọn quần áo của mình đứng dậy, lên ngựa và thực hiện các động tác trong một lúc mà không có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào về thể chất.

Y kéo dây cương ngựa: " Đã muộn rồi, Ninh thúc nếu muốn trở về kinh cùng nhau thì phải nhanh chóng một chút".

Không có ích gì khi giả ngu trước mặt một người thông minh. Rốt cuộc, hắn đã đạt đến cảnh giới thứ bảy, cảnh giới cưỡi mây.

Vị hoàng thúc của y không phải là một kẻ ngốc, hôm qua giao thủ với mấy tên sát thủ, chỉ sợ đã nhận ra hắn là một tên có võ công cao cường.

Lâu Gia Dạ đã nhận thấy điều đó, nhưng tại thời điểm này hắn không muốn biết bất cứ thứ gì, cũng không muốn vào vũng bùn nơi thâm cung: " Đương nhiên chúng ta phải đi cùng cùng nhau, điện hạ xin đi trước".

Lâu Gia Dạ không trực tiếp phủ nhận những gì Chu Nam Phong nói trước đó, vì vậy Chu Nam Phong coi đó là sự ưng thuận của hắn. Nhưng điều mà Chu Nam Phong khổng thể tưởng tượng được chính là trong những ngày tới, vị Ninh vương này bám theo y ở khắp mọi nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro