Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quy định của thanh lâu là phải cầm một khối ngọc bích trước khi đón khách như thường lệ. Lúc này người đàn ông dùng ngọc chơi đùa thân thể Thy Liên một hồi, sắc mặt Thy Liên tái nhợt vì đau.

Đột nhiên người này buông tay, khối ngọc rơi thẳng xuống đất.

Một đôi mắt lạnh lùng nhìn mọi thứ qua mái ngói được lật lên đủ để nhìn thấy những thứ bên dưới. Một giọng nói hơi khàn được phát ra từ đôi môi mỏng: " Mộ Nghị, là cô sai rồi"?

"Không". Bóng đen khẽ vụt qua, trên nóc nhà xuất hiện một hắc y nhân đeo mặt nạ bạc: "Chủ tử, người không sai". Giọng nói của Mộ Nghị rất bình tĩnh.

Chu Nam Phong cười khổ, ánh mắt thâm thúy: "Trở về đi".

Áo choàng đỏ bị gió thổi tung, mái tóc đen được vẽ ra theo đường vòng cung phía sau lưng. Bóng đêm tràn đầy màu máu.

Trong tửu lâu cách đó không xa, người đàn ông dựa vào trước của sổ mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mặt này. Nước trà trong chén bốc lên mùi hương khắp phòng. Trên bàn có cắm một lọ hoa lan, một lúc sau hắn mới ngoảnh mặt lại: "Sư muội gọi ta đến đây chỉ để xem cái này"?

Một nụ cười quyến rũ nở trên khuôn mặt của Tiêu Thiên Linh: "Sư huynh, huynh không định giành lấy hoàng vị của nước Chu sao"?

Diêm Hoa cụp mắt, thờ ơ nói: "Đại hoàng tử đã chết cách đây bảy năm trước".

"Đúng, đúng vậy. Sư huynh của ta là người sống trôi nổi trong thiên hạ, không liên quan gì đến nước Chu". Tiêu Thiên Linh mỉm cười nhìn vị sư huynh ấm áp như ngọc của mình.

Diêm Hoa nhấp một ngụm trà, mỉm cười: "Nghỉ ngơi đủ thì đi thôi, sư phụ vẫn đang đợi trên núi. Ta đã lãng phí thời gian ở nơi này quá nhiều, sau ba ngày không thấy chúng ta trở về sẽ gặp rắc rối ".

"Hừ, để hắn ta làm ầm lên, lần trước ta đã bị sự phụ mắng". Diêm Hoa nhắc đến sư phụ làm Tiêu Thiên Linh nhảy dựng lên.

Nói xong , nàng nghĩ rồi tức giận nói thêm: "Sư phụ đáng ghét".

Diêm Hoa đang cầm tách trà nhìn về hướng Chu Nam Phong đã đi mất, nhìn người thanh niên mặc quần áo màu đỏ trên lưng ngựa vẻ mặt tức giận đã ra dáng của một vị vua.

Đôi vai gầy ấy một ngày nào đó sẽ giữ vững giang sơn: "Như một bài hát, như một nụ cười, như một tiếng khóc, là thật là giả là chế giễu"

Tiểu hoàng đệ ngày ấy bị hoàng hậu chèn ép giờ đã trưởng thành.

Giọng nói ấm áp khuếch tán theo hương trà trong phòng, lời nói của Diêm Hoa mang theo chút thở dài và u sầu.

Tiêu Thiên Linh đột nhiên nghiêng người đến trước mặt hắn: "Sư huynh, huynh vừa nói gì"?

Diêm Hoa nhìn nàng nở nụ cười: "Tiểu nha đầu, ngươi đang suy nghĩ đến người khác, có thể nghe được sư huynh ngươi nói gì sao"?

" Này~, sư huynh, huynh nói gì vậy chứ? Hơn nữa, huynh cũng mới hai mươi sáu tuổi, tại sao luôn gọi ta là tiểu nha đầu"?

Diêm Hoa bất lực lắc đầu: "Sư huynh lớn hơn ngươi sáu tuổi, vậy tại sao lại không thể gọi ngươi là nha đầu".

Nghe vậy, Tiêu Thiên Linh giậm chân chạy ra khỏi tửu lâu: "Sư huynh, ta mặc kệ huynh".

"Tưng~"

Tiếng đàn du dương vang lên ở tầng dưới, Diêm Hoa nhìn vào tấm rèm trong đại sảnh.

Để thu hút khách, tửu lâu có khu vực riêng ở lầu một, có treo rèm. Nếu khách còn muốn ở lại chơi thì có thể ra sau rèm để chơi.

Ngoài ra, quán cũng sắp xếp cho mọi người đến chơi vào một giờ cố định. Vẫn chưa đến lúc nên... người này tự mình đi lên?

Diêm Hoa dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên cành hoa lan, khi tiếng đàn gần kết thúc sẽ được truyền đi.

Chu Nam Hoa vừa chơi đàn xong đã muốn rời đi, hắn đứng lên lại thấy một đóa hoa lan rơi trên ngón tay, ngước mắt lên liền nhìn thấy một người ôn nhu dựa vào cửa nhìn hắn. Khuôn mặt đó khiến hắn sững sờ một lúc, liền khoát tay áo chào Diêm Hoa.

Diêm Hoa vẫn mang theo nụ cười trên mặt, nội lực ngưng tụ trong giọng nói nghe như tiếng suối chảy, truyền đến bên tai Chu Nam Hoa: " Uống rượu với người khác luôn vui vẻ".

Chu Nam Hoa bỏ đi nụ cười xấu xa thường ngày, khẽ lắc đầu với hắn, giọng nói mỉa mai cũng vang lên: "Người khác.........là địa ngục".

Diêm Hoa nghe vậy khẽ lắc đầu, những huynh đệ trong hoàng tộc của hắn đã trưởng thành, tâm tư càng ngày càng khó lường, cảnh giác của mỗi người đều quá mạnh cũng quá chặt chẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro