Chương 23 Người mơ thấy ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cách ba ngày trước khi đến giao thừa, Trường Tương Tư cùng các học trò Uyên thư các tụ tập gói bánh, canh lò. Ở học viện cái gì cũng có thể đem ra để thi đấu, ngay cả việc gói bánh cũng muốn tranh thứ hạng. Trường Tương Tư khi đó tính tình háo thắng, vì để tranh hạng đã nứt bánh đến phồng rộp cả năm ngón tay phải, bị Nhị sư tỷ biết được mắng cho một trận, khi đó đại sư huynh lén làm cùng y cũng bị loi ra mắng một trận tơi bời, cả người tổ chức cuộc thi vớ vẩn này cũng bị tỷ ấy mắng cho dẹp luôn cuộc thi, từ đó không dám tổ chức nữa.

Thời khắc thích thú nhất là lúc giao thừa cùng mọi người canh lửa, đốt lò, xem ca hát, uống rượu ấm, ngắm pháo hoa. Có năm Trường Tương Tư sẽ đón giao thừa trong cung cùng phụ hoàng mẫu hậu và các vị hoàng thúc, có năm lại chạy ra đốt lò cùng các đệ tử Uyên thư các.

Nhưng khi đó Trường Tương Tư thích ra Uyên thư các hơn, vì lí do đặc biệt, ở đây y có thể uống rượu thoải mái, nhảy múa thoải mái, vui chơi thoải mái, không ai quản.

Năm đó Trường Tương Tư không biết đụng phải thứ xúi quẩy gì, chơi trò nào thua trò đó, bị phạt uống đến độ xây xẩm. Sau khi có chút hơi men trong người thì thêm bạo gan, y trèo lên khán đài, một thân huyết y che mặt lại múa một điệu Hồng hạc. Tối đó tuyết rơi lất phất trên đỉnh đầu, gió lạnh thổi qua, bụng ấm vì men rượu cùng những cử động di chuyển, Trường Tương Tư vui vẻ mà hưởng thụ, không chú ý đến nhiều người xung quanh.

Có điều y sẽ không ngờ một đêm say đầy ngẫu hứng của mình lại trở thành một đêm giai thoại, tranh vẽ được rao bán đầy đầu đường ngỏ phố, giai thoại cũng từ đó mọc lên như nấm

Đến giờ khi nhắc lại đêm hôm đó vẫn có nhiều vị bồi hồi trong lòng " Tối đó như khoảng khắc xuất thần của y vậy, các ngươi cũng biết dáng điện hạ không cao lớn mà, y lại mặc y hồng y, lại che khăn kín mặt, nếu không ai biết mà vô tình đi lạc vào tối đó, đều cho rằng trên khán đài là Hằng Nga Tiên tử giáng thế không đó. Chỉ có điều, cũng chỉ còn là giai thoại, một đời uy danh như vậy cũng lụng bại mất rồi, đều tại thứ tà độc đó hại y, bởi vậy mới nói thiếu niên trong quá trình lớn lên, tu dưỡng tâm tánh là điều quan trọng nhất...

Sáng hôm sau ngày đầu tiên của năm mới, Trường Tương Tư thức rất sớm, chạy từ Uyên thư các vào cung, chạy từng điện loi những người đang ngủ lớ mớ thức dậy để...xin lì xì.

Vì để tăng thêm phần kịch tính của năm mới, Tam hoàng thúc Lãng Nguyệt Thiền đã mở mộ cuộc thi xin lì xì, trong các huynh đệ tỷ muội, nếu ai xin được xì lì nhiều nhất hôm nay sẽ nhận được một thỉnh cầu từ quốc chủ, bất kể thứ gì, ngay cả việc xin kim bài miễn tử. Tụi thiếu niên trẻ tuổi hiếu thắng, đối với trò này của tam hoàng thúc, hưởng ứng rất nhiệt tình, còn cố tình pha đủ các trò để nhận phần hơn lì xì.

Năm đó Trường Tương Tư có một khẩn cầu muốn được chấp thuận, vì vậy dù tối qua uống rất nhiều, sáng ra đầu choáng tay ù, thân mình nhức mỏi nhưng trong tiềm thức vẫn còn ghi nhớ sâu sắc mà thức dậy thật sớm để chạy vào cung. Y chạy hì hục từ điện phụ hoàng đến điện mẫu hậu, nhưng không may cho Trường Tương Tư, mọi người khi đó đều không có trong điện, sau nghe tin bọn họ đã đến thủy đình, lại có đầy đủ các vị Hoàng tử quận chúa tập trung ở đó, Trường Tương Tư như bậc lò xo ở chân mà tức tốc chạy đến.

Chỉ là khi đến nơi đã thấy trong thủy đình đủ mặt con cháu từ hoàng tộc đến con cháu đại thần, xếp hàng dài ra bên ngoài, bên trong đã có người đang quì trước mặt phụ hoàng mẫu hậu chuẩn bị nhân lì xì rồi, còn là phong bì loại to. Trường Tương Tư tất nhiên không cam tâm mà liều mạng chạy vào. Người bên trong đang thực hiện tiết mục dâng trà, chúc tết, chỉ là lúc người kia gập đầu, Trường Tương Tư từ bên ngoài xông vào, chạy đến quì xuống, gập đầu theo.

Đầu đập xuống nền không chú ý lực nên nghe âm thanh cực lớn, y ôm cái đầu choáng khom dậy, thấy thiếu niên bên cạnh ngạc nhiên nhìn mình, nhưng sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi lại tiếp tục quay lại khấu bái, Trường Tương Tư tất nhiên không chịu nhân nhượng mà quay lại tiếp tục bái.

Bái thứ nhất có chút trặc nhịp, bái thứ hai cũng trặc nhịp, đến bái thứ ba, như thiếu niên bên cạnh cố tình dừng lại chờ một chút, khi cả hai cùng dập đầu xuống, đầu hạ xuống cùng lúc, ngẩng lên cùng lúc, vô cùng đồng điệu.

Bái xong ba bái, thiếu niên thẳng lưng hướng người ngồi bên trên nói" Lãng Ngưu ngưỡng mộ tình cảm gắn kết của quốc chủ quốc hậu, Lãng Ngưu tại đây không có gì quí, chỉ có đôi lời muốn gửi đến hai người: chúc cho quốc chủ quốc hậu son sắc như tình đầu, vững chắc như thái sơn, thêm một năm thêm một mặn nồng. Cũng hy vọng bản thân sau này sẽ tìm được một ý trung nhân tâm đầu ý hợp như hai người"

" chỉ chúc tình duyên thôi à, thằng bé này sao lại thành một kẻ nặng tình rồi" quốc chủ trêu Lãng Ngưu, lại hướng người đang si ngốc xoa cái đầu đang sưng kia " điện hạ, không định chúc gì à"

Trường Tương Tư bị gọi bất ngờ nên lúng túng, cái dập đầu lúc nãy còn ê ẩm, cơn choáng chưa tiêu, nhưng lập tức thành khẩn mà chấp tay cuối đầu" Trường Y chúc phụ hoàng mẫu hậu năm mới vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão, trước là một đôi tiên đồng ngọc nữ, sau làm một đôi ông tơ bà nguyệt"

Sau thấy thiếu niên cầm trà dâng lên cho quốc hậu, Trường Tương Tư cũng lúng túng đứng lên cầm tách trà dâng lên cho quốc chủ. Lúc dâng trà, y thấy quốc chủ thoáng chút ngạc nhiên sau mới nhận tách trà.

Lúc Trường Tương Tư lui trở về, bỗng nghe đâu đó ở hàng ghế đại quan bên dưới vang lên tiếng nói " chậc, sao nhìn giống như đôi phu thê mới cưới dâng trà sáng sớm thế này"

Âm thanh như đang nói chuyện với người kế bên nhưng tai Trường Tương Tư bình thường vốn đã rất nhạy, có thể nghe rỏ ràng từng chữ. Khi này y mới nhận thức được hành động hấp tấp khi nãy cả mình, cùng với cái khựng lại của phụ hoàng khi nhận tách trà, có lẽ các vị đại quan có mặt hôm nay cũng đã nghĩ như vậy. Cái gì mà đôi phu thê, bị điên à. Trường Tương Tư giây phút cảm thấy mình giống như một trò hề, lập tức sinh hỏa trong lòng.

Sau buổi hợp mặt, đợi mọi người về hết, chỉ còn lại người trong nhà, quốc hậu bên trên gằn giọng hỏi tội" thế tử điện hạ, ngươi có biết mình vừa làm gì?"

Trường Tương Tư nhận thức được tầm quan trộng của vấn đề, phồng má, nhỏ giọng đáp" ta đi nhận lì xì"

" chỗ Lãng Ngưu nó dâng trà" quốc hậu sinh khí " ngươi không biết phép tắc mà xen vào, còn ra thể thống gì"

Trường Tương Tư không đáp, chỉ đứng miết đôi hài xuống nền

" ngươi là tế thần, lại đi khấu bái với người khác, cũng may là không tam bái," Quốc hậu dằn ly trà xuống bàn " nếu ngươi thực sự tam bái, lời lẽ khó nghe không chỉ có bao nhiêu, ngay cả vị trí tế thần này ngươi ngồi cũng không được nữa, ngươi có biết không, thế tử điện hạ?"

Thiếu niên bên cạnh trước sự phẫn nộ của quốc hậu, lập tức quì xuống " là lỗi của Lãng Ngưu, là ta không biết chừng mực"

Quốc hậu đánh mắt sang Lãng Ngưu " đúng, là ngươi thực sự không có chừng mực, đáng lẽ ra khi thấy điện hạ đột ngột xông vào ngươi nên dừng lại, nhưng ngươi lại không dừng, Lãng Ngưu, dù ngươi còn ít tuổi nhưng dừng lấy lí do nhỏ tuổi không hiểu chuyện ra để nói với ta nữa. Đừng tưởng bản cung không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì? "

Lãng Ngưu áp đầu xuống nền, rũ mi không lên tiếng

Trường Tương Tư bên cạnh cũng quì xuống " mẫu hậu, ta không thấy mình làm gì sai cả, Lãng Ngưu đệ ấy cũng không hề sai, không thể vì bọn họ không quản nổi cái tính soi mói của bọn họ mà đổ lên đầu bọn ta được"

"Hắn không sai thì ngươi chính là ngươi sai" quốc hậu sinh khí đứng dậy " điện hạ, ngươi muốn ta lại tiếp tục dùng roi linh lực giáo huấn người nữa sau, hay cấm túc người?"

"quốc hậu, linh hạch điện hạ chưa lành" Lãng Ngưu bỗng sinh hoảng hốt, đối với sự tổn hại linh hạch của Trường Tương Tư lần trước như một vết cắt trong lòng hắn, hiện còn chưa lành, hắn dập sát đầu " nếu người muốn đánh thì đánh ta, xin người tha cho điện hạ"

Trường Tương Tư cũng dập đầu " bọn ta không làm gì sai cả, nếu ta muốn nhận lì xì cũng bị cho là có tội, nào còn sự tình đúng sai nữa, kẻ nào cả gan đồn không đúng sự thật bản điện hạ ta xử lí tên đó"

" chặc, xem con ăn nói cái gì, nuốt lại lời mới nói lại mau" Quốc chủ bên cạnh vun chiếc phiến gỏ lên đầu Trường Tương Tư một cái, rồi quay sang quốc hậu " cũng chỉ là hiểu lầm, không cần phải nghiêm túc như vậy"

Quốc hậu sinh khí " hiểu lầm? Nói đúng ra là cố tình, trong thủy đình không phải ai cũng là kẻ điếc, làm sao không nghe lời của gã thốt ra? Đây rỏ ràng là đang cố tình bôi nhọ hoàng thất, ngang nhiên nói lời như vậy trước mặt chúng ta"

Lãng Nguyệt Thiền cũng lên tiếng " đại tẩu cũng đừng tức giận, tên Diệp Thổ Lâu này già rồi sinh tật, có thể tối qua lão ta uống say rượu chưa giả ấy mà, đại tẩu đừng để tâm, năm mới vui vẻ đừng vì bọn ruồi nhặn mà phá không khí"

Y nói xong liền đẩy cù chỏ một cái làm cho Điền Bích Di đang nhắm mắt ngồi thiền cũng mở mắt, nói bóng gió một câu " đầu năm ăn đòn, cả năm đều ăn đòn"

Quốc chủ thấy người vẫn không lung lay, khi này ra sát chiêu, không thèm giữ lại mặt mũi của bậc quân vương mà vén hoàng bào trực tiếp quì xuống, quốc hậu lườm y " chàng làm gì?"

Quốc chủ mặt dày đáp " cầu tình đó, nếu quốc hậu phạt thế tử điện hạ thì là đang mắng ta không biết dạy con rồi, nếu ngươi phạt Lãng Ngưu thì mắng vị đại thúc như ta không biết dạy cháu, chẳng phải đều là lỗi của ta sao?"

Quốc hậu đối với chiêu mặt dày này không có cách tiếp nhận, bà cắn môi, đạp Quốc chủ một cái rồi hung hăng bỏ đi" bọn chúng như vậy là do đám thúc các người dạy hư, nói bao nhiêu lần rồi, sau này không cho tụi nó chơi chung nữa, quì ở đây cho ta, nếu quốc chủ muốn quì thì cứ quì chung, quốc hậu ta không quản"

Quốc hậu vừa đi, hai vị tiểu đệ kia giương mắt nhìn Quốc chủ đang quì dưới đất một cái, cảm thấy đại ca mình thật thảm, cũng không thể giúp được gì, Lãng Nguyệt Thiền thở dài, tiến lên vỗ vỗ lên vai y như an ủi rồi bất lực bỏ đi, Điền Bích Di cũng chỉ tặng y ánh nhìn.

Mà hai người vừa đi, Quốc chủ đã phủi đầu gối đứng dậy

Trường Tương Tư giương mắt " người định chạy à"

Quốc chủ dày mặt gỏ lên đầu y thêm một cái " không lẽ bắt quốc chủ một nước như ta quì đây với đám ranh tụi ngươi, lo mà quì cho tốt, ta đi dụi đám lửa giúp cho"

Trường Tương Tư nhìn người hối hả rời đi, lại nhìn qua Lãng Ngưu, bất giác di chuyển đầu gối, giữ một khoảng.

Lãng Ngưu đối với hành động của y, tròn mắt nhìn theo " điện hạ làm gì?"

Trường Tương Tư thở dài, u sầu trên nét mặt " mệnh chúng ta khắc, định sẳn bên nhau không thành, nghe lời phụ mẫu, đừng tiếp tục nữa"

Lãng Ngưu "...."

" ông tơ bói mệnh, bà nguyệt báo mộng" Trường Tương Tư rũ mi, lấy tay lau khóe mắt " nói rằng duyên chúng ta chỉ đến đây là cùng, dù chúng ta mới cưới, tình nồng ý đậm, nhưng tên Diệp Thổ Lâu địa chủ ganh ghét chúng ta, vì ta không chịu cưới con gái ông ta mà chọn ngươi, lão ép chúng ta loan phụng lìa đôi, mẹ ta đã định như vậy, ta thấy chúng ta không có cơ hội nữa, người để ta về với mẹ, chúng ta sau này.... đừng gặp lại nữa"

Lãng Ngưu nhìn người bên cạnh không rời mắt "..."

" Ngươi cứ day dưa không rời như vậy, mẹ lại quyết tâm ngăn cản" Trường Tương Tư rút khăn tay, giũ một cái cầm một góc chấm khóe mắt " ta là người ở giữa, giữa tình thân là ái nhân, ta biết chọn bên nào cho đặng, ta thực sự khổ tâm"

Lãng Ngưu vẫn một mực si mê không rời"..."

Trường Tương Tư thấy hắn im lặng, giương mắt nhìn qua hắn một cái, sinh khí " người tuyệt tình như vậy, không nói một câu giữ chân ái thê của người lại, chúng ta sắp chia ly, ta sắp về nhà mẹ rồi đó"

Lãng Ngưu"...huynh muốn ta nói gì?"

Trường Tương Tư chấm châm hai khóe mắt, nghỉ ngợi một chút" lời nào cũng được, đủ ngọt nào để khi ta về nhà mẹ còn lưu luyến tới ngươi ấy"

Lãng Ngưu lập tức không kiên dè mà nói, cứ như lời đã ủ sẳn từ lâu rồi vậy" ta yêu huynh, điện hạ"

Trường Tương Tư sinh khí" nhập vai một chút, ở đây chỉ có chúng ta, không có điện hạ"

Lãng Ngưu nghe theo chỉ giáo, sửa lại " Trường ca, ta yêu huynh"

Lãng Ngưu nói xong, vẫn không rời mắt, hắn nhìn Trường Tương Tư, như muốn nhìn sâu trong tâm thức người này sẽ có suy nghĩ gì sau lời thổ lộ đó. Nhìn một lúc chỉ thấy Trường Tương Tư chôn mặt trong khăn kia, lúc sau bả vai y run lên từng hồi, sau đó thì run thêm lợi hại, âm thanh cất thành tiếng " hahahaha, hài chết ta mất...ta...ta với đệ đi theo đoàn kịch được rồi đó, hahaha"

Lãng ngưu thu mắt, phát hiện ngón tay đã bị mình cấu đến tróc da, đang rỉ máu bên dưới. Người nói cố ý nhưng người nghe dường như lại vô tâm, xem ra khoảng khắc vừa rồi chỉ có mình hắn không xem đây là vở kịch, người ủy khuất mà nói " bị phạt mà huynh còn vui như vậy"

Trường Tương Tư cười đến đau hông, chật vật di chuyển đầu gối lại phía Lãng Ngưu " bọn chúng nghĩ ta và ngươi như vậy thì cứ làm như bọn chúng nghĩ, nếu không có mẫu hậu, ta thật sự muốn đem tiểu hắc đến phủ thăm chọn chúng"

" người thịt lành đã quên đau rồi" Lãng Ngưu thật lâu vẫn không nhìn vào mặt người bên cạnh

"tiểu tướng công người đang lo cho ta sao" Trường Tương Tư lại đùa " mai mốt về nhà mẹ rồi người có nhớ ta không, nhớ thì nói, ta lén mẹ đến gặp người"

" Huynh dám sao?" Lãng Ngưu vẫn nhất quyết không nhìn mặt

" chẳng phải đó giờ luôn vậy sao" Trường Tương Tư đẩy cù chỏ " không sao, đệ biết mẹ ta mà, nói thôi chứ không có làm, nếu thật sự quản ta chặt, ta không thể dễ dàng trốn đi gặp mọi người vậy đâu"

"ừm, ta biết nhạc mẫu là người ngoài cứng trong mềm" Lãng Ngưu phục thù thành công

Trường Tương Tư giật khóe môi, thực sự bị sự phục kích này dọa rồi " để bà ấy nghe đệ gọi như vậy sẽ dùng roi quất gảy chân đệ đó"

" điện hạ, không chơi nữa à" Lãng Ngưu khi này mới nhìn qua y " ta tưởng người còn đang nhập vai"

" gọi chơi cũng không được" Trường Tương Tư quả quyết

Lãng Ngưu cười " ta biết rồi, tiểu nương tử"

Trường Tương Tư lườm hắn một cái, mắng trong lòng: tiểu quỉ này! Sau đó nhân lúc hắn không lưu tâm bổ nhào lại, quật tên tiểu quỉ lăn ra đất, y kẹp tay vào cổ hắn, khống chế hắn bên dưới " nào, gọi lại cho đàng hoàng, lớn rồi không quản được nữa à"

Người bị tấn công bất ngờ nên không kịp phòng, đến khi phát hiện Trường Tương Tư ngồi trên người hắn, Lãng Ngưu như chạm vào lửa, muốn tránh đi nhưng tên bên trên dùng sức, không lung lay " Ta gọi như vậy không vui sao?"

" Hạ màn kịch rồi, gọi như vậy là bất kích đó, phải gọi cho đàng...hoàng"

Vốn ở thế thượng phong, đột ngột đảo khách thành chủ, Trường Tương Tư bị quật xuống nền đất ghồ, xương sống nhói lên từng đợt, rên đau một cái, lại nghe hắn hỏi " vậy gọi thế nào cho đàng hoàng? Bảo bối?"

Trường Tương Tư bị quật đau, muốn tính sổ với hắn nhưng phát dác hai tay bị hắn giữ chặt trên đỉnh đâu tiểu tử này mấy tháng nay không chỉ chiều cao phát triển vượt bậc, ngay cả sức lực cũng khác khi xưa rồi " Bảo cái đầu đệ, muốn chết hả"

Lãng Ngưu mạnh mẽ mà áp đảo, đối với sự vùng vẩy cùng vẻ mặt tức giận của Trường Tương Tư khiến hắn cảm thấy vô cùng hài lòng với cái trò khi nảy y đem ra vằng vặt mình, tất nhiên là không buông tay rồi, còn lưu manh mà cười chếch môi " Trường Tương Tư, huynh thua ta rồi, bắt đầu từ bây giờ huynh không còn khả năng ức hiếp ta nữa"

Đối với sự khiêu khích đó thật sự là địa ngục với sự háo thắng của Trường Tương Tư, ý cố vùng vẩy, nhưng tên bên trên cố tình hạ trọng tâm, ấn giữ y bên dưới, bức quá nên chỉ biết mắng" tên lưu manh này, dám đối xử với ta như vậy, có tin ta xử đệ không? "

Lãng Ngưu tủm tỉm cười, mặt đối mặt với người bên dưới, sau nhích qua kề sát bên tai y, tay bên trên thêm siết chặt " ta sẽ cho điện hạ xử lí nếu huynh thắng được ta"

Bất chợt một vật mềm nóng bao trùm cả đôi tai hắn, khắc đó chỉ thoáng qua, tiếp theo là cơn đau xâm nhập, Lãng Ngưu vội buông tay người bên dưới bụm lấy cái tai phải đang rỉ máu của mình

Trường Tương Tư được buông ra, thở hì hục, lau đi máu trên khóe môi, cười khoái trí " muốn đánh với ta...học hỏi thêm đi tiểu tử..."

Mắt Lãng Ngưu giăng khí hỏa, giương xuống y như con thú chuẩn bị vồ mồi, Trường Tương Tư đắc chí chưa quá ba khắc đặc sinh sợ hãi muốn lui đi" đệ...đệ làm gì? "

Người bên trên tóm chân y lại, hắn nói " đến bây giờ ta mới biết Trường ca huynh chịu cứng không chịu mềm, là huynh chọc ta trước thì đừng hối hận"

Một tên háo thắng muốn phân hơn thua, một tên như đụng vào củ khoai nóng sợ bỏng tay, cứ lăn qua lộn lại trong thủy đình, cung nữ thái giam qua lại đều đưa mắt nhìn rồi kinh ngạc : sao lại đánh nhau rồi, chẳng phải lúc nảy còn huynh đệ thắm thiết cầu tình với quốc hậu sao?
......

Trường Tương Tư trở người, phát hiện mình đang nằm trên giường, khi nảy còn ở trên bàn chế dược, chắc mệt quá ngủ quên nên Điềm Hạc Hiên đã đưa y lên giường, trận vật lộn trong thủy đình dù là mơ nhưng cứ như y trải qua vậy, mồ hôi ướt đẫm lưng.

" Trường ca?"

Âm thanh cất lên đầu giường, Trường Tương Tư vùi mặt vào gối, hồi mộng khi nảy còn chưa tan, còn ám ảnh trong tìm thức, lúc trong mơ y bị ủy khuất như vậy, đương nhiên không chấp nhận nổi, khi này lại nghe thấy giọng Lãng Ngưu phát ra từ chuông đồng, y vô thức mà "ừm" lên một cái, lại chìm vào mê man.

" Trường ca, ta cho huynh nghe cái này nè?" Giọng bên kia phấn khích, xen lẫn vào đó có chút ồn ào của tạp âm.

Trường Tương Tư nghe được chút ít âm thanh xen lẫn

" chủ soái, chủ soái, uống với chúng ta một ly đi mà"

"chủ soái, chuẩn bị xong cả rồi, yên tâm, ta canh giờ chuẩn để ta canh cho"

"nóng nực quá trời, đốt lửa nhỏ thôi nè"

Trường Tương Tư thầm nghĩ đứa nhỏ này hẳn được người quí mến lắm, cũng đúng thôi, đứa nhỏ này từ nhỏ lấy lòng người rất tài mà, miễn là người y muốn lấy lòng đều không chạy thoát được, y vẫn mơ màng, thần thức chưa thanh tỉnh" Nghiên Dương, ta vừa nằm mơ?"

" Huynh mơ thấy gì" Lãng Ngưu đùa " không phải là nằm mơ thấy ta đó chứ"

"ừm, mơ thấy đệ"

Lãng Ngưu khi này đang ngồi bên bàn tiệc lớn, xung quanh phía dưới là các thôn dân, ở giữa các bàn tiệc có đốt đống lửa lớn, mấy tốp tướng sĩ cùng các cô nương trong thành đang nắm tay nhảy múa xung quanh, hò hét vui vẻ. Bàn Lãng Ngưu đang ngồi gần đóng lửa nhất nên hắn không nghe rỏ Trường Tương Tư bên kia nói, Trường Tương Tư lại mới ngủ dậy, nói chuyện cũng không lớn, nên khi nghe hắn đều phải ghì sát chuông đồng vào tai, muốn nói đều để sát bên vành môi.

Khi nảy chỉ là hỏi trêu đùa nhưng không ngờ Trường Tương Tư lại trả lời như vậy, nghe xong, tim Lãng Ngưu nhảy mất mấy nhịp.

Thôn trưởng thấy Lãng Ngưu đứng dậy có ý định rời đi thì hỏi "chủ soái, ngài đi đâu vậy?"

" uống hơi nhiều đó" Lãng Ngưu nhe răng cười " đi giải quyết một chút"

" nhớ là một chút" Thôn trưởng say rồi " chủ soái không được trốn đâu, ở đây có nhiều người chờ người về lắm đó"

Lãng Ngưu rời khỏi bàn tiệc, hắn hướng theo con đường len lỏi đến bờ sông. Khúc sông khi này trầm mình trong màn đêm, thực an tỉnh, chỉ nghe tiếng gió thổi rít rào bên tai. Lãng Ngưu ngồi lên tảng đá lớn, nâng chuông đồng kề sát môi" Trường ca, lúc nảy huynh nói gì? Huynh mơ thấy gì?"

"ừm, mơ thấy đệ" Trường Tương Tư phát ra một tràn bực tức trong lòng, muốn lấy lại công bằng cho " Trường Tương Tư" trong mộng, nên mắng" ta mơ thấy tên tiểu tử đệ đó, bình thường quấy rối chưa đủ, trong mơ cũng không tha"

Lãng Ngưu bật cười"...ngươi mơ gì vậy, nói ta nghe một chút được không?"

Lãng Ngưu nghe tiếng nước, như người bên kia rời khỏi giường, đang rửa mặt, sau là tiếng khăn sột soạt. Đối với mọi động tỉnh của người bên kia, hắn nhạy một cách lạ thường, người kia làm gì, hơi thở thế nào, hắn đều đoán ra được.

" mơ về giao thừa năm đó, năm chúng ta bị mắng..." Trường Tương Tư bổ sung " năm cuối cùng của chúng ta."

"ừm, ta nhớ rồi" Lãng Ngưu vươn tay nhặt mấy cục đá

" đệ còn nhớ chuyện ngu ngốc lúc đó chúng ta đã làm là gì không?" Trường Tương Tư hỏi

"chúng ta sao?" Lãng Ngưu ném cục đá, cục đá nhảy lăn tăn trên mặt nước ba vòng, vô cùng đẹp mắt

Trường Tương Tư lau xong mặt, lại nghe bên kia rơi vào trầm ngâm, người này đôi khi trả lời câu hỏi rất chậm, có nhiều lúc suy tư rất lâu mới lên tiếng. Trường Tương Tư đã quen thói này của hắn nên không vội, y đi ra cửa động, nhìn một chút, không thấy Điềm Hạc Hiên đứng ở vị trí quen thuộc. Y rời phòng, hướng đến sân vườn.

Trường Tương Tư ngồi lên cái xích đu, là y cùng Điềm Hạc Hiên làm vào tháng trước, dùng dây của cây leo làm, vô cùng chắc, khi này cây trổ hoa trên thân, lắt léo bò xung quanh, nhìn vô cùng đẹp mắt. Trường Tương Tư đung đưa chân, nhìn lên cái lỗ trống bên trên: một nền trời đêm, sao rất dày, mấy chấm sáng li ti như dệt lên bức lụa đen huyền.

Bỗng, mấy ánh sáng li ti đó di chuyển, đáp xuống lỗ hỏng, bay vào bên trong động, sà đến chỗ Trường Tương Tư. Y dừng xích đu, đáp chân xuống đất, vươn tay ta tóm lấy vầng sáng li ti kia, nắm trong tay. Khi mở lòng bàn tay ra, ánh sáng thoát ra, quẩn quanh người y, là một con đom đóm.

Nó như rất thích Trường Tương Tư, cứ bay rồi đáp lên người y, y mở lòng bàn tay, nó cứ vậy mà đậu vào, lập lòe ánh sáng, không khiêng dè. Trường Tương Tư thấy con vật này đáng yêu, muốn khoe với Lãng Ngưu một chút. Ai ngờ bên kia cất tiếng trước

" Trường ca, ta yêu huynh."

Trường Tương Tư giật mình nắm chặt đôi tay lại, suýt bóp nát con đom đóm.

Không lâu sau Lãng Ngưu bổ sung " khi đó ta nói như vậy, đúng không?"

Khi mở lòng bàn tay ra, thấy ánh sáng lại lập lòe bay ra, Trường Tương Tư mới thở hắt ra, lòng nhẹ đi. Không rỏ là gì, cảm giác hụt hẫng len lỏi, y bỗng nhiên sinh chút giận, mắng người bên kia chuông" may mốt nói chuyện không được ngắt nghỉ không theo qui tắc như vậy, làm nó xém chết rồi?"

Lãng Ngưu ngạc nhiên " cái gì xém chết?"

Trường Tương Tư phát cọc" đom đóm."

Lãng Ngưu thêm kinh ngạc "hửm?"

Trường Tương Tư xoa xoa thái dương, dịu giọng lại" sau này không được để ta chờ nữa, hỏi gì đệ phải trả lời liền"

"Được, Trường ca" Lãng Ngưu ngưng một lát như chờ đợi thứ gì đó đến, lúc sau lại gọi" Trường ca, chúng ta đón giao thừa cùng nhau đi"

Trường Tương Tư ngạc nhiên, chưa qua giao thừa nữa sao?

Lúc y tiến lên phía trước nhìn lên cái lỗ hỏng kia, bên tai đã vang lên tiếng nổ lộp bộp, âm thanh giòn tan. Trường Tương Tư nhìn lên mảng trời đen, cứ như tận mắt thấy pháo hoa nở tung trên vòm trời kia vậy. Thật sự rât lâu rồi chưa nghe âm thanh này vang lên, vừa lạ vừa quen. Khi này y không khỏi khao khát, nếu tận mắt nhìn thấy sẽ đẹp thế nào.

Âm thanh bên tai, ánh sao trong mắt, miệng treo nụ cười

Một lúc đợi âm thanh giảm đi, giọng trầm ấm của Lãng Ngưu hòa cùng dư âm nổ lộp độp của tiếng pháo, hắn nói " Trường ca, năm mới bình an", thực ra còn nửa câu sau không nở thốt lên " xin lỗi, để huynh cô độc rồi"

Trường Tương Tư rũ mi, khóe môi vẫn cong cong, hàng nước chảy dài xuống, y nói" Nghiên Dương, năm mới bình an", còn nửa câu sau y cũng giấu ngẹn trong lòng " đa tạ đệ, có đệ bên cạnh thế này, không cảm thấy đơn độc chút nào cả"

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro