Chương 24 Khổ lòng của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bếp lửa lớn đã tàn, người đều đã mệt mỏi sau bữa tiệc đêm. Có nhóm người vây lại nói chuyện, nhóm khác thì đi lanh quanh dọn dẹp một chút. Riêng Lãng Ngưu, hắn ngồi đối mặt với bếp lửa tàn. Màu đỏ nóng của ánh lửa hắt lên khuôn mặt nam nhân chững chạc, đôi mắt to của hắn hiện đang rũ rượi trong đêm tối.

Ở một khía cạnh nào đó, tình cảm chẳng hạn, Lãng Ngưu hắn ngoan cường, thậm chí gọi là cố chấp. Lớp bụi dày thì hắn điên cuồng mà lau đi, lau không được thì nhúng nước rửa, rửa không sạch thì đem đi ngâm, ngâm đến lúc lớp bụi mềm ra, tan đi, biến mất.

Trả về cho hắn những câu chuyện cũ,mới tinh như ngày đầu.

Nhưng mà thời gian như đao nhọn, Lãng Ngưu cố vùng vẫy thì nó càng khoét sâu, khoét đến hắn máu me bê bếch, khi trở về chỉ còn một thân thương tích. Đau đến vô cảm rồi. Nổi đau thể xác khi hắn chinh chiến trăm trận, phơi cái thay kín vết chém nơi chiến trường gần mười ngày, nào có hề hấn gì với nổi đau tâm can, chịu đựng dày vò qua từng ngày tháng này. Suy cho cùng, trăm vết chém kia dù thế nào cũng có ngày lành lại kết vảy, còn vết xước nhỏ trong lòng hắn, người có khả năng chữa lành đã lìa thế rồi, lấy ai chữa cho hắn nữa, ngoài người đó trần thế không còn ai nữa rồi

Thời gian muốn làm Lãng Ngưu tin ba chữ cửu biệt ly không phải chữ viết trên mặt giấy. Đây không phải là chia ly bình thường mà là biệt ly mãi mãi. Không ngày gặp lại, không hẹn tương phùng. Chuyện cũ đã tàn, người cũ đã chết. Như một giấc mộng hồi, tỉnh mộng người đi hết, chỉ còn mình hắn lẽ loi giữa thực tại. Như nước dòng sông trôi qua kẻ tay, cố nắm giữ, chỉ là nắm lại khoảng không giữa những kẻ tay. Lòng bàn tay vì màn nước kia mà ướt nhem, cũng như Lãng Ngưu vì mớ chuyện cũ không hồi kết mà ướt lòng.

Nhiều lúc, người tiếp xúc với Lãng Ngưu sẽ cảm thấy người này là một người phóng túng, dễ gần. Từ nhỏ hắn đã thích cười, hắn thường hay cười với mọi người, người quen thêm thân, lạ thêm thiện cảm.

Nhưng nhiều lúc lại cảm thấy hắn trầm tĩnh đến đáng sợ, hắn cười nhiều nhưng không cách nào nhận ra nụ cười nào của là thật nhất, là chân thành nhất.

Lòng hắn sâu không ai dò được. Trần thế này chỉ e chỉ có một người dò được nó nông sâu thế nào thôi, vì hắn tình nguyện vì người, cũng là vì người dùng trái tim chân thành đối xử với hắn, khiến hắn mở lòng, khiến hắn nguyện sa ngã, khiến hắn trầm luân.

Lãng Ngưu rỏ ràng là đại hoàng tử, là người được kỳ vọng nhiều nhất ngồi vào vị trí thế tử, sau đó kế vị quốc chủĐại Mộc. Dù rằng hắn không phải là con ruột của quốc hậu, nhưng với tài năng cùng với sự ủng hộ của bá tánh, đại quan của Mộc quốc, sự phản đối của quốc hậu như cây kim rơi vào biển hồ. Không ảnh hưởng gì

Tuy nhiên, sau đó, hắn đã dâng tấu xin quốc chủ cho mình được trân giữ biên cảnh, bỏ khả năng tranh giành vị trí thế tử mà mình chắc chắc ngồi lên. Năm hai mươi tuổi, một thân hắc bào, đầu ngựa hướng Tây, đuôi ngựa hướng thành Thần Phù, chạy về hướng kim ô lặn

Quyết định của hắn làm vương thượng khó hiểu đến tức giận, dân chúng bá quan khó hiểu đến mức nghi ngờ hắn là kẻ nhu nhược, là kẻ nông cạn.

Chỉ có một số người hiểu rỏ: hắn không nông cạn, nếu hắn muốn sống lâu, hắn phải rời khỏi Thần Phù càng xa càng tốt.

Khi ngươi đang giành một vị trí mà người ta dùng cả mạng sống để có được, chính là ngươi đang cược cả mạng của bản thân, vả lại người mà ngươi tranh giành lại là huynh đệ ruột thịt, ai chết cũng không được.

Ai chết hắn đều tổn thất, cho nên hắn chọn nơi không ai tranh giành kia.

Mà sau khi rời khỏi Thần Phù, 10 năm nay Lãng Ngưu đã chứng minh cho mọi người thấy được quyết định của hắn không hề sai: Ngưu lang quân, danh xưng không phải ai muốn là có. Hắn đang chứng minh với thiên hạ, dù không làm thế tử, không làm quốc chủ, hắn vẫn có con đường riêng cho mình. Mà con đường này không giết huynh hại đệ, không tổn hại tình mẫu tử

Còn một lí do sâu xa khiến hắn không muốn ở lại Thần Phù hưởng cái mệnh thế tử điện hạ cao sang, mà phải trấn giữ biên cảnh xa xôi khổ cực. Là một vết cắt trong lòng hắn, đao đáo hơn mười năm trời....

Lãng Ngưu hắn năm nay ba mươi tuổi rồi, ở độ tuổi này của hắn, người đã đẻ mấy lứa con mất rồi, có người đã nạp tam thê tứ thiếp đầy cả phủ, Lãng ngưu hắn lại ngày đêm chinh chiến trận mạc, hai mươi tuổi đã trở thành chủ soái ngày cưởi hắc mã chạy trăm dặm, đêm lén vào doanh trại của địch đốt kho lương.

Đến nay đã được mười năm.

Người khen hắn anh dũng hiên ngang, nhưng đó là mười năm hắn dùng để chạy trốn.

Nhiều người nói hắn không cần Thần Phù nữa, nhưng có rất ít người nhìn thấu, hắn đang sợ...

Đất Thần Phù thấm máu người hắn thương, một tấc, một bước đi như đạp lên người của huynh ấy, như dẫm vào tâm can hắn, dẫm vụn cho nó bầy nhầy ra. Không ai biết được, mỗi khi hắn trở về, ngoài chiến công lẫy lừng nơi trận mạc, còn mang về nổi bất an. Đêm nào ở Thần Phù này hắn cũng nằm ác mộng, là giấc mộng hôm tuyết năm đó, là ám ảnh cả một đời không thể nguôi: một thân thể con người, cứ như vậy mà xé nát phanh thây, người cầm cái chân, người cầm cẳng tay, cắn xé, uống máu...

Người hắn trân quí không nỡ tổn thương nhất, người mà hắn nguyện dùng cả đời để bảo bọc yêu thương, cứ như vậy mà bị bọn chúng cắn xé...không còn mảnh vụn. Điều tồi tệ nhất chính là, hắn khi đó không làm được gì cả, cứ đứng trơ mắt, một mảnh thân thể dành lại cũng không được, thứ cầm lại chỉ là một góc áo đỏ ướt đẫm máu, bên góc thêu một nhánh hoa bỉ ngạn trắng cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ...

"tại sao chỉ là một góc áo?" Lãng Ngưu cuối mặt sâu vào giữa hai đầu gối, tay hắn siết chặt vò rượu trắng, hắn cảm thấy tâm can lạnh lẽo, hắn cần hơi ấm, hắn muốn Trường Tương Tư bên cạnh xoa dịu mình lúc này " tại sao không phải là người, Trường ca..."

Nhóm người còn sót lại gần đó có người chú ý Lãng ngưu bên này, nữ nhân đứng lên khỏi nhóm người, tiến lại phía Lãng Ngưu, kéo người khỏi vũng lầy đau khổ " chủ soái, người vẫn ổn?"

Trường Tương Tư đang ngủ, lại cảm giác nóng bức khó chịu trong lòng ngực, như có quả cầu lửa đè lên người. Y trở người thức dậy, khi này mới sờ ngực, phát hiện bản thân cứ vậy mà để Hỏa linh cầu trong người đi ngủ. Chỉ là dạo này cảm thấy rất mệt mỏi, ngồi một chút cũng đâm ra ngủ gật, có hôm đang ăn cơm nửa chừng thì lăn ra ngủ. Trường Tương Tư đã không thể kiểm soát khối thân thể này nữa rồi. Y lấy hỏa cầu để trên đầu giường gần bên chuồng đồng, bỗng nghe âm thanh sụt sùi từ chuông đồng phát ra, Trường Tương Tư ngạc nhiên vì phát hiện trời lúc này không còn sớm nửa, Lãng Ngưu vì sao còn thức?

" Nghiên dương? Chưa ngủ nữa sao?"

"..."

Trường Tương Tư không nghe ai trả lời, chỉ nghe một chút âm thanh hỗn tạp. Lúc y định buông chuông đồng xuống quay trở về ngủ, nghe thấy âm thanh bên đó cất lên,không phải Lãng Ngưu trả lời y mà là giọng nữ nhân...

......

Hôm nay Điềm Hạc Hiên đi hái dược về cho Trường Tương Tư, nhưng người này hái dược cũng phóng khoáng như tính nàng ta vậy. Trường Tương Tư thấy dư một số lương lớn nên đem ra ngoài vườn trồng chúng. Nhiều khi y cảm thấy cuộc sống bế quan của mình như sắp trở thành một lão nông trang mất rồi, Điềm Hạc Hiên thường trêu, nói y rất phù hợp với cuộc sống ẩn cư, sau này chán cuộc sống phú quí có thể tìm một vùng đất trồng rau nuôi cá

"cướp thêm một quí nhân nữa. " Điềm Hạc Hiên cắn củ cà rốt vừa mới đào, nữ nhân giọng điệu cường bạo

" cướp? Quí nhân lấy đâu ra cho ngươi cướp" Trường Tương Tư xới đất đến đổ mồ hôi, cảm thấy nữ nhân này không biết hai chữ kiêng nể viết sau rồi, chữ biết cười trừ lấc đầu

Âm thanh trong chuông đồng đột ngột cất lên, Điềm Hạc Hiên đang cắn cà rốt dở bỗng đứng dậy, xách giỏ cà rốt đi, nói đi nấu ăn.

Tay Trường Tương Tư đang dính đất, nên y cũng lười lấy chuông đồng ra khỏi thắt lưng, tiếp tục xới đất, bỏ cây xuống chỗ dất mới xới, cho thêm ít phân, rồi đắp đất lại.

Kể từ sự tình tối qua, đến nay đã gần hết một ngày, Lãng Ngưu chưa từng liên lạc với y, nếu là bình thường đã dính lấy y không phút rời, vừa ngủ dậy đã gọi rồi. Trường Tương Tư vừa nghĩ ngợi vừa dùng sức đấm vào đống đất như muốn đấm nát chúng.

Chuông đồng phát ra âm thanh rất hỗn tạp, Trường Tương Tư ngạc nhiên, dừng lại một chút để nghe

"hôm qua là tiểu cà rốt đưa chủ soái về đấy, chính mắt ta nhìn thấy nè"

Trường Tương Tư lầm bầm " cà rốt?", y liên tưởng ngay tới giọng nữ nhân hôm qua, khi này lại tập trung nghe hơn.

" trời ơi, nói rồi anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, tiểu cà rốt là mỹ nhân số một trong thành Tây Lương này ,lại là con gái thôn trưởng, ta nhìn nàng ta còn thấy nóng tam can nói chi đến chủ soái, nói nhỏ các ngươi nghe, ta vô tình ngã vào cô ta chạm qua rồi, ngực cực to luôn"

Trường Tương Tư tròn mắt, vô thức nhích người một chút " ngực to?"

"chậc, tên háo sắc này, nữ nhân của chủ soái ngươi cũng không tha, ngươi không sợ bị chém đầu hả"

"chủ soái tốt với chúng ta như vậy, mấy lần còn nhường nữ nhân cho huynh đệ chúng ta nữa mà, các ngươi cũng biết, y là người phóng khoáng, đâu phải dạng người nghiêm túc"

" thôi đi, chủ soái nhường nữ nhân cho các ngươi là để dò lòng các ngươi đó, đi theo ngày ấy bao năm còn không biết tính ngày ấy, ăn chơi sa đọa có ngày bị đuổi thì đừng hỏi lí do"

" xời, quản cái gì, ngươi xem chủ soái ngày ấy không có thê thiếp trong nhà, không có người quản, ngươi lấy tư cách gì quản"

" nhưng mà thắc mắc ghê nha, vậy là tối qua đã gạo nấu thành cơm rồi hả, có khi nào trở thành chủ soái phu nhân của chúng ta luôn không"

" không đâu, chủ soái chơi qua đường ấy, nghe nói dạo gần đây chủ soái có cô nương nào ở kinh thành ấy, không thấy ngày ấy dạo này ở kinh suốt hả, còn suốt ngày cầm cái chuô....ng"

Trường Tương Tư nghe không thấu nữa rồi, thiếu niên mà mình một tay dạy khôn lớn, thiếu niên ngoan ngoãn hay cười, sao qua lời đám người này thành tên ăn chơi sa đọa không khác Tịch Linh Lan kia là mấy rồi, không thể chấp nhận sự thật, đám binh lính này đồn nhảm cũng được, Lãng Ngưu thật sau lưng y làm những chuyện này cũng được, Trường Tương Tư bỗng sinh bực bội, trực tiếp xen vào cuộc đối thoại kia " xin lỗi các vị huynh đệ"

Bên kia như bị dọa " ách " một tiếng, sau thét lên " má ơi ai nói vậy, yêu quái hả, ai? Ma quỉ nơi đâu, đừng hòng hù dọa bọn ông"

Yêu quái Trường Tương Tư "..."

Trường Tương Tư gỏ cây cuốc xuống đất, thở dài một hơi, sau đó gâm cây cuốc xuống đất một phát.

Bên kia chuông đồng lại có cái âm thanh "làm cái gì loạn, ma quỉ ở đâu mà kêu, muốn bị chủ soái tống cổ ra dọn phân bò hả, cái gì thế kia?"

Giọng tướng sĩ ấp úng " Thử tướng quân, là con chó"

Thử tướng quát lên " ai không biết là con chó, ta hỏi là thứ treo trên cổ của nó?"

Tướng sĩ đáp " là lục lạc, ta mới nhặt được hồi sáng đó, có phải rất hợp với Khuyển khuyển không, một cái lục lạc bạch kim xinh xinh"

Thử tướng quân hét lên " các ngươi muốn chết hết rồi sao, mau tháo ra, không nghe sáng giờ chủ soái lục tung cả lều trại đi tìm đồ hả"

......

Lãng Ngưu"..."

Trường Tương Tư"..."

Giữa không gian im lặng ngột ngạt, Lãng Ngưu lên tiếng, giọng ủy khuất " xin lỗi Trường ca, tối qua ta uống hơi nhiều, lúc sáng ra không thấy Tiểu bạch đâu hết, ta không biết là nó bị bắt...bị bắt làm lục lạc cho Khuyển khuyển"

Trường Tương Tư chợt nhớ lúc trước tiểu gia hỏa này từng nói chuông đồng như Trường ca, bây giờ thì hay rồi đem Trường ca của ngươi đeo lên cho chó rồi, trong lúc đó lại vui vẻ với nữ nhân khác, tiểu gia hỏa này, quá giỏi luôn!

Thấy Trường Tương Tư duy trì trầm mặc, giọng thiếu niên rũ rượi như còn mèo ướt " Trường ca? Giận ta thật à? Trường ca, người đừng lơ ta mà, ta biết sai rồi, người nhìn ta một cái đi"

" đệ trước nay đều say sỉn như vậy sao?", thực ra Trường Tương Tư muốn hỏi : đệ trước nay đều tay ôm nữ nhân trái ôm một nữ nhân như vậy sao? Nhưng lời ra khỏi miệng lại thành như vậy.

"không có, ta chỉ uống xả giao, chỉ là..." Lãng Ngưu ngập ngừng "... chỉ là tối qua tâm trạng ra hơi loạn một chút"

Đúng rồi, có nữ nhân ở bên, loạn là đúng rồi, Trường Tương Tư thở dài " sau này đừng để say như vậy nữa, hôm qua chắc mệt rồi, nghỉ ngơi thêm chút đi, Hạc Hiên gọi ta vào ăn cơm rồi"

Lãng Ngưu nghe ra điều không đúng, cuộc trò chuyện kết thúc, hắn rơi vào trầm mặc " có phải ta làm gì huynh ấy hiểu lầm rồi không, ta nghe được huynh ấy đang giận ta, chết tiệt"

Thử Lam Yên đứng bên cạnh, nhìn thấy người bực tức mà quơ đổ cả bàn đồ, giấy mực lăn đầy ra đất, y nhích lên một chút, dè chừng nhìn hắn " công tử...cái đó..."

......

Thấy Trường Tương Tư không hề động đũa, Điềm Hạc Hiên ngạc nhiên " sao vậy? Không hợp khẩu vị điện hạ hả?"

Trường Tương Tư nhìn một bàn ăn toàn cà rốt, nào là cà rốt xào, cà rốt nấu canh, cà rốt kho,... " tại sao chỉ có cà rốt không vậy?"

Điềm Hạc Hiên gắp miếng cà rốt cho vào miệng " sao vậy, bình thường người thích cà rốt lắm mà, còn nói cà rốt đẹp da?"

" nhưng từ bây giờ không thích nữa" Trường Tương Tư nói " nhìn thấy là khó chịu trong lòng"

Điềm Hạc Hiên tròn mắt nhìn y " điện hạ"

Nghe gọi Trường Tương Tư chau mài nhìn sang

Điềm Hạc Hiên tỉnh ruội mà hỏi " bị ốm nghén sao?"

Trường Tương Tư "...tiểu Điềm Điềm à, ở đây chỉ có ta với ngươi, xin Điềm đại hiện giải thích: ta có con với ai vậy? Ta làm sao có con đây? "

Điềm Hạc Hiên cười cười quay lại cặm cụi ăn " không ăn vậy chờ ta ăn xong ta nấu cái khác cho người"

" ăn đi" Trường Tương Tư gát đũa đứng dậy " ta đi ngủ một chút"

Trường Tương Tư vừa tiến lại giường đã nghe âm thanh cất lên " Trường ca, cái gì có con vậy?"

Trường Tương Tư trèo lên giường, tháo búi tóc, để chuông đồng lên bàn" không có gì, nhìn Điềm nữ hiệp ăn rất ngon, nhìn vào còn tưởng là ăn một miệng mà hai người no "

Điềm nữ hiệp đang ăn thì bị nghẹn"..."

Lãng Ngưu "ồ" một tiếng, lại hỏi " Trường ca, sao lại không ăn cà rốt vậy?"

Trường Tương Tư cảm giác khó chịu, cựa quậy cái đầu, vùi vào trong gối " không thích nữa"

" Trường ca, xem cái này cùng ta chút đi hẳn ngủ"

"thức dậy rồi xem"

" không được, người xem một chút, sẽ khiến tinh thần người thoải mái hơn, ngủ sẽ ngon hơn đấy"

Nghe Lãng Ngưu nói nhiệt tình như vậy làm y cũng hiếu kì mà mở mắt ra, khi này nghe được bên kia chuông đồng có cái âm thanh khác cất lên " chủ soái, đã đưa người đến"

Lãng Ngưu nghiêm giọng" cho vào đi"

Thế mà Lãng Ngưu lại cho y nghe tra án à, tra án gì mà cần Trường Tương Tư y nghe nhỉ? Sự hiếu kì làm Trường Tương Tư tỉnh ngủ hẳn, y ngồi dậy, dựa vào đầu giường, vớ tay lấy cuốn sách đặt trên bàn, chuông đồng để bên cạnh. Chỉ là y vừa lật trang đầu đã khựng tay lại, trong chuông đồng cất lên âm thanh nữ nhân, lại là giọng quen thuộc

Nữ nhân trong chuông đồng nói " chủ soái gọi ta đến, không biết có chuyện gì?"

Lãng Ngưu khách khí "đem ghế đến mời tiểu Nhu cô nương ngồi"

Cái này là cho y nghe chuyện tình cảm bằng âm thanh hả, rốt cuộc tên nhóc này muốn làm gì vậy. Sự mờ mịt bao trùm thần trí, khi này dù tay đang lật sách nhưng tai lại chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong chuông đồng, như không muốn bỏ sót thứ gì.

Lãng Ngưu hỏi " hôm qua là tiểu Nhu cô nương đưa bản vương về trướng nhỉ ?"

Nếu Trường Tương Tư không phải quá quen thuộc với Lãng Ngưu thì chắc sẽ không ngờ cái âm giọng nghiêm nghị này cùng với cái giọng " tiểu nương tử" nài nỉ ỉ oi suốt ngày bên tai y kia hòa làm một người được. Làm sao cùng một người lại có thể từ mèo hóa thành hồ li, từ hồ li hóa thành mèo. Thêm nữa, lần đầu y nghe hắn xưng " bản vương", nghe có chút uy nghiêm đó.

Trường Tương Tư không hề hay bản thân sớm giờ không chú tâm vào nội dung câu chuyện, cũng bỏ vị cà rốt cô nương kia sang ngỏ ngách nào rồi

Giọng tiểu Nhu cất lên, như nước chảy hoa trôi, vô cùng mát ngọt, vừa dịu dàng vừa trong trẻo, rất ra dáng " yểu điệu thục nữ" " là ta thấy chủ soái ngồi say bên đóng lửa, lúc đó người lại say rồi, sợ chủ soái cảm gió đêm, nên đưa người về"

Lãng Ngưu nói " tại sao không nhờ tướng sĩ, một thân nữ nhi yếu đuối vác ta về như vậy, có chút vất vả cho cô nương rồi"

"không vất vả," Tiểu Nhu nói " được giúp cho chủ soái ta rất vui, không vất vả thật đó"

" tâm ý của tiểu Nhu cô nương đối với bản vương, bản vương xin nhận"

Tiểu Nhu kinh hỉ " vương...vương gia"

Yểu điệu thục nữ trước mắt như vậy, quân tử ắt hảo cầu thôi, Trường Tương Tư thầm cảm thán trong lòng, bỗng dưng ngứa cổ họng đúng lúc, không nhịn được bật lên ho mấy cái

Lãng Ngưu nói, lần này là nói với Trường Tương Tư" Sao lại ho rồi, cơ thể không khỏe chỗ nào sao, gọi Ô Vân Du thăm khám cho huynh đi"

"..." thực ra Trường Tương Tư muốn giải thích một chút, không phải y cố tình phá không khí đâu. Ho xong cảm thấy não như bị ho văng luôn rồi, đầu có chút choáng, nhưng vẫn muốn nghe hết câu chuyện " không sao, đệ tiếp tục đi"

Lãng Ngưu vẫn còn lo " gọi Điềm Hạc Hiên nấu cho huynh ly nước đi"

Trường Tương Tư ừ cho qua, lia nhìn sang Điềm Hạc Hiên, thấy nàng ta đang dọn chén, y quay lại, tiếp tục lật sách "ta ổn rồi, đệ cứ tiếp tục đi"

Lãng Ngưu mất một lúc mới lên tiếng nữa, lần này là nói chuyện với người bên kia" tâm trạng bản vương hôm nay không tệ, tiểu Nhu cô nương có biết tại sao không?

Tiểu Nhu thực lòng muốn biết " Nếu Chủ soái nguyện ý chia sẻ niềm vui cùng tiểu Nhu, tiểu Nhu nguyện ý nghe"

Lãng Ngưu tóm gọn câu chuyện trong sáu chữ" đồ bị mất, tìm lại được"

Sau khi hắn nói câu này, Trường Tương Tư không nghe tiểu Nhu lên tiếng nữa.

" chuông đồng này như mạng của bản vương, ta ngày đêm đều mang theo bên cạnh, nhưng không biết kẻ to gan nào lại đi lấy tâm can bảo bối của ta, đeo lên cho một con Khuyển khuyển"

Nghe như hắn đang nhàn nhạ kể một câu chuyện cùng với bằng hữu quen thân của mình vậy. Chỉ có điều, vị bằng hữu kia đang bị câu chuyện thường nhật của hắn dọa rồi, sớm giờ đều không hề lên tiếng

Lãng Ngưu nói " tiểu Nhu cô nương hôm qua là người vất vả đưa ta về, vậy người có thấy ai là người trộm chuông của ta ròi quăng bỏ không?"

Tiểu Nhu bỗng ấp úng "... ta không biết, có...có lẽ là trong lúc vương gia say, làm rơi trên đường, sau có người không biết nhặt được"

Lãng Ngưu" ồ, vậy mà có người đến nói với ta, là do tiểu Nhu cô nương đêm đến tặng cho khuyển khuyển cái chuông này làm lục lạc "

Tiểu Nhu lập tức thanh minh cho bản thân " chủ soái, không hề có, hắn vu oan cho ta, ta không có tặng cho khuyển khuyển"

Trường Tương Tư đang nghe chăm chú, khi này từ cửa Điềm Hạc Hiên đem ly nước ấm vào, là một ly trà rừng, y nhận lấy mà ngạc nhiên, rỏ lúc nảy y không hề mở miệng gọi. Uống xong đưa ly trà cho nàng, lại tập trung vào chuông đồng

"là các tướng sĩ ta đồn sai rồi" Lãng Ngưu nói " là người trong doanh của Ngưu lang quân ta lại đi ngồi tụ năm tụ bảy đồn thổi đủ chuyện trên trời dưới đất, là bản vương quản giáo không nghiêm, để tiểu Nhu cô nương chê cười rồi. Nhưng mà tiểu Nhu cô nương yên tâm, ta đã khiến chúng không thể buông lời dèm pha, không đúng sự thật về tiểu Nhu cô nương nữa, nếu cô nương chưa hài lòng thì đem đến đây đối chấp, để hai người hai mặt một lời được không?"

Tiểu Nhu lắp bắp " nếu chủ soái đã ra mặt cho ta dạy hắn một bày học vậy là đủ rồi, đa tạ chủ soái thị uy"

Lãng Ngưu nói" xem như trả ơn tiểu Nhu cô nương đưa ta về, sau này không còn nợ nần gì nữa, doanh trại là nơi nguy hiểm, quân binh cầm đều là đao thật kiếm thật, tiểu Nhu cô nương cũng hạn chế đến, lỡ bị thương, Trần đại nhân hỏi tội, bản vương ghánh không nổi"

Tiểu Nhu ủ rủ " dân nữ đã hiểu, chỉ là tấm lòng dân nữ dành cho điện hạ mấy năm nay, điện hạ người biết rỏ ràng nhưng người vẫn cứ thờ ơ như vậy, hôm nay người cũng cho Tiểu Nhu lời giải thích để ta rỏ được không?"

" Mệnh bản vương gắn liền với giang sớn xả tắc, giang sơn còn ta còn giang sơn mất ta mất, Lãng Ngưu không cầu tình riêng, mong cô nương thấu hiểu đại cuộc"

" nhưng mà...cũng đâu liên quan tới chuyện người tìm ái nhân, tiểu Nhu chỉ muốn bên cạnh cận kề cùng chủ soái, tiểu thiếp cũng được, không danh chính ngôn thuận cũng..."

Lãng Ngưu bỗng cất lời " Tiểu Nhu cô nương, bản vương nghĩ cô mà tiểu thư quyền quí, là người hiểu lí lẽ, đừng đánh mất nhìn nhận đó bản vương giành cho cô"

Phải một lúc lâu mới nghe giọng Tiểu Nhu vang lên, khi này thanh âm mang theo sự nghẹn ngào" Tiểu Nhu đã hiểu, là tiểu Nhu phiền lòng vương gia, dân nữ xin cáo lui"

Đợi người đi, Trường Tương Tư mới lên tiếng " hình như ta nghe Trần tiểu thư khóc rồi, đệ làm con gái người ta khóc rồi"

" Trường ca, không nghe ra sao, cô ta là người đã lấy Tiểu Bạch rồi ném đi đó" Lãng Ngưu nén giận " không may cho cô ta là bị người trong quân ta nhặt về đeo lên cho khuyển khuyển, khi nãy ta không vạch trần là nể mặt phụ thân cô ta lắm rồi"

Đối với vị đệ nhất tài tử từng nâng hoa tiếc ngọc như Trường Tương Tư, hành động làm nữ nhi khóc lóc bỏ đi có chút quá đáng rồi, vì vậy y khuyên can " thật ra cô ta cũng chỉ là nữ nhi, chỉ là quá ái mộ đệ thôi, người ta là con gái đó, không phải như giết giặc, đối xử nhẹ nhàng chút đi"

"Hôm nay ta nói như vậy cô ấy là người thông minh chắc hiểu rồi" Lãng Ngưu dừng một chút " Trường ca, lúc cô ta đưa ta về trại, cô ta nói gì với huynh vậy"

" hỏi ta là ai đó" Trường Tương Tư đáp

" huynh trả lời thế nào?"

" thì nói là muội muội của đệ chứ sao"

Lãng Ngưu bỗng thở dài " người nói người là muội muội của ta bị quăng đi là phải rồi"

" Muội muội không tốt hả" Trường Tương Tư sinh khí " sao mấy cô nương của đệ đều không biết lí lẽ như vậy"

" ta không có cô nương nào cả" Lãng Ngưu nói " sao này có nghe thấy bất kì giọng cô nương nào thì huynh cứ giúp ta nói một câu này"

Trường Tương Tư uống xong ly trà rừng, cơn choáng đầu vẫn còn, y dẹp sách lại nằm dài xuống giường, nhắm mắt, biếng nhát mà hỏi " câu gì ?"

" cứ nói người là tiểu nương tử của ta" Lãng Ngưu bồi thêm " chỉ cần nói như vậy sẽ không ai bám theo ta nữa"

Trường Tương Tư nói" tiểu tử, bắt ta làm muội muội cho đệ còn chưa vừa lòng, bây giờ còn xúi ta đi phá tình duyên của người khác, làm ta thành kẻ thất đức à"

Lãng Ngưu cười" không sao, ta không cần"

Trường Tương Tư vui đầu vào gối, cảm thấy nặng đầu" tại sao, nữ nhân không tốt à"

" ta...ta tập trung đánh giặc" Lãng Ngưu nói " Trường ca, ta muốn bảo vệ Đại Mộc cho người"

Trường Tương Tư"..."

" Trường ca, ta muốn biên cương của người không còn giặc nữa, ta muốn Ngũ châu này đều qui phục dưới tay người, Trường ca, chờ ta thêm một chút nữa, được không? "

Trường Tương Tư"..."

Trường Tương Tư đã mê man chìm vào giấc ngủ, không hề nghe thấy lời chân thành từ người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro