Chương 27 Tróc da, uống máu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng mùa đông yếu ớt đối chọi với đám tuyết. Một bên muốn sưởi ấm nhân gian, một bên muốn đông lạnh lòng trần thế. Những hạt tuyết như hạt mưa phùn bay là tà đáp vào song cửa sổ. Trường Tương Tư vươn tay đón chúng vào lòng bàn tay. Vừa chui vào tay y chưa được bao lâu đã tan chảy đi mất, chỉ động lại mấy giọt nước li ti. Sinh mệnh thật mỏng. Tan biến thật nhanh, làm người ta lạnh lẽo.

" tróc da, uống máu!"

Trường Tương Tư ngồi bên song cửa, nghe giọng người thét lên đột ngột, y có thể nhận ra là giọng của vị Chu tước quân. Đối với sự bất ngờ đột cùng trong thanh giọng đó, y nơi đây bình thản đến lạ thường, vẫn giương mắt nhìn ra khung cửa sổ. Nơi đó có một nhánh hoa đỏ, nhánh hoa trơ trội chịu sự tàn phá của cơn tuyết kia.

Trường Tương Tư ở đây hai hôm, lúc đầu nhánh này còn tận năm bông, nhưng đều đã không chịu nổi cái lạnh, đều rụng cả, cuối cùng còn lại một đóa, nhìn nó kiên cường chống lại số mệnh tàn khốc, nhìn nó lẻ loi tỏa sắc giữa bầu trời phủ đầy sắc trắng, Trường Tương Tư cảm thấy một sự cảm thông nho nhỏ từ đáy lòng trổi dậy. Hy vọng sau khi y đi, đóa hoa vẫn kiên cường như thế.

Bên ngoài cửa phòng là tiếng Chu tước quân " Diệp Thổ Lâu, ngươi điên rồi, lúc đầu các ngươi chỉ nói nếu bọn ta giúp các ngươi chèn ép, bắt được thế tử điện hạ, sẽ giao cho Hỏa quốc, bây giờ lại nói người chính là thuốc giải, bọn ta muốn giải độc phải tróc da rút xương ăn thịt người, ngươi làm sao có thể nói lời kinh khủng như vậy, ta trước nay chưa từng nghe chuyện để giải độc phải uống máu người cả, ngươi muốn giết y giành Mộc quốc cho riêng mình, cũng không nên dùng hạ sách này "

" thế tại sao các ngươi không thắc mắc, tại sao thuốc giải Thế tử điện hạ công hiệu như vậy mà y lại không cho ai biết phương pháp chế tạo? Tại sao thuốc giải cho các ngươi lại ít ỏi như vậy? Các ngươi cho rằng y ít kỉ không muốn các ngươi học ngón nghề của y?" Diệp Thổ Lâu văn vê chùm râu, cười rộ lên " Hôm nay để ta nói rỏ ràng cho lũ không đầu óc các ngươi được rỏ ràng, thuốc giải mà các ngươi uống chính là uống máu của người, từng giọt từng giọt, chính là thế tử dùng máu của chính mình làm thuốc dẫn cho các ngươi. Không cho các ngươi biết phương thức là vì các ngươi có biết cũng không làm được gì. Hành động hy sinh này của điện hạ làm lão phu thật sự kính nể, nhưng đáng tiếc lại là điện hạ lại ngu ngốc đi đắc tội với Hỏa quốc, lần này Hỏa quốc chính là muốn phanh thây y phục thù, ta cũng đành chịu"

Trường Tương Tư chỉ nghe âm thanh, không nhìn thấy sắc mặt của người bên ngoài cửa. Nhưng y phát hiện, từ giây phút đó Chu tước quân không hề lên tiếng nữa.

Diệp Thổ Lâu nói " ngươi cũng đừng mơ mộng sẽ cứu y, thông tin đã chiếu cáo, cả thiên hạ này đều thống nhất chọn cách này giải độc rồi, thế tử điện hạ cũng đã chấp thuận, ngươi có muốn đưa người đi, chưa chắc người chịu đi đâu. Vì vậy qua sáng mai, chúng ta cùng đưa tiễn thế tử điện hạ của chúng ta thôi"
......

Trường Tương Tư mở mắt lần nữa, hình ảnh trước mắt mông lung, phải một lúc lâu sao y mới định thần lại, nhận định được trước mắt là bức tường trắng xóa quen thuộc, y thở hắt ra: trở về rồi, không đúng, là tỉnh mộng rồi. Y cảm giác cổ họng khô rát, vén chăn ra, ngồi dậy khỏi giường, tiến lại bàn rót tách trà. Trà mới pha, còn nóng, chảy vào cơ thể vô cùng dễ chịu

Phía cửa có âm thanh, Trường Tương Tư nghía mắt ra, chỉ thấy Điềm Hạc Hiên đang lú cái đầu vào từ cửa động nhìn vào, khi thấy Trường Tương Tư ngồi nhắm trà, nàng có chút kinh ngạc, nhưng vội định thần lại " điện hạ tỉnh rồi?"

Trường Tương Tư nghiêng tách trà uống cho hết, gật đầu. Chỉ là chưa kịp hỏi nàng ta muốn làm gì đã thấy Điềm Hạc Hiên bỏ đi hướng nhà bếp. Khi này hạ tách trà xuống, mới lưu ý một chút, y hiện tại là đang sở hữu cơ thể thuộc về mình rồi sao? Hình như cũng không khác cơ thể Lãng Kinh Lạc là mấy mà nhỉ?

Lúc Trường Tương Tư say mê khám phá cơ thể mình, từ cửa động, có người áo Lam bước vào, tay còn bưng khây đồ ăn " điện hạ có vừa lòng không?"

Nói Ô Vân Du tạo ra khối thân thể này Trường Tương Tư vẫn chưa tin, vẫn một mực giương mắt nhìn người đi vào" cũng không tệ "

Ô Vân Du để đồ ăn lên bàn, hỏi " điện hạ ngủ lâu như vậy, lại mơ nữa sao?"

Người tiến lại bàn ngồi xuống" ừ, không biết tên ranh nào giở trò, làm ta mơ toàn chuyện cũ"

Có người chột dạ đưa tay lên miệng ho một cái

Trường Tương Tư liếc hắn " mơ về ngươi đấy, Chu tước quân"

Khóe môi Ô Vân Du khẽ giật, sau đó giãn thành nụ cười, thản nhiên gắp thức ăn vào bát "cuối cũng điện hạ cũng nhớ ta là ai rồi"

Trường Tương Tư lại hỏi " Chu tước quân cùng ta thù địch, ngươi không để tâm đến kẻ thù tới mức tạo thân thể ta hoàn hảo như vậy chứ "

Ô Vân Du nói" Cũng như Mộc độc nhân huynh vậy, bản lĩnh chúng ta đều có thể đánh lừa được đối phương mà"

Trường Tương Tư không vòng vo mà hỏi thẳng " Là mẹ ngươi cứu ta"

Ô Vân Du biết người này tinh mắt, cũng không có ý định giấu diếm " người là trả ơn năm xưa huynh cứu người"

Mẹ của Ô Vân Du thực chất là một trong số các vị đệ tử của quốc chủ Phong quốc, tên Ô Chân. Quốc chủ phong quốc có ba vị đệ tử, Ô Chân là đệ tử chân truyền thứ hai. Phong quốc xưa nay nổi tiếng với các kì pháp, thuật nặng người từ xương này chỉ là một trong những số đó.

Ô Chân khi đó có qua lại với một nam nhân Mộc quốc, nhưng vì thân phận hắn chỉ là một tên thương nhân bình thường nên quốc chủ đã không đồng ý chuyện tình cảm này, còn bắt nhốt Ô Chân lại. Tình càng trói càng chạy, Ô Chân sau đó nghe theo tiếng gọi của cảm xúc, đã trốn theo nam nhân về Mộc quốc, bỏ thân phận đệ tử. Một đoạn thời gian sau, phu quân nàng không rỏ lí do gì mà chết, Ô Chân dẫn theo hai con ẩn danh sống qua ngày.

Chẳng may cho nàng sau đó, hai đứa con của bị nhiễm đại dịch, là nguồn khởi lây lan cho Mộc quốc. Khi đó Ô Chân chỉ kịp dùng toàn bộ linh lực bản thân cứu con trai khỏi trận dịch bệnh, đứa con gái không tu linh hạch nên bị nhiễm bệnh.

Được linh lực bảo hộ nên Ô Vân Du thoát khỏi đại nạn, nhưng đó lại là điều khiến hắn dằn vặt nhiều nhất, nếu không vì hy sinh linh lực cho hắn, Ô Chân sẽ không nhiễm bệnh. Sau đó y được tin thế tử điện hạ chế được thuốc giải rồi, Ô Vân Du thực sự vui mừng, chỉ là niềm vui ngắn ngủi.

Y cứ thế mà chờ đợi từ ngày này sang ngày khác, vẫn không thấy quan binh phát thuốc giải. Trong khi đó tình hình của mẹ và muội muội ngày càng tệ.
Đến một buổi sáng nọ, sau khi tỉnh dậy, Ô Vân Du phát hiện muội muội chỉ còn lại hơi tàn, nhìn nàng chật vật giành lại hơi thở, thần thức y trống rỗng, y biết mình không thể cứ vậy mà ngồi chờ được nữa rồi, Ô Vân Du quyết đến huyện lệnh đòi thuốc

Chỉ là, khi đến nơi, thứ đập vào tầm mắt của y lúc này là một hàng người đứng xếp hàng dài trước huyện lệnh, có vẻ là phát thuốc giải, nhưng mà, y nhìn thấy cái gì vậy? Có tiền mới nhận được thuốc, người không có tiền đều bị thẳng thừng đuổi đi, đuổi không đi thì một đám binh chạy lại đánh. Ô Vân Du nhìn thấy...nhìn thấy một đám quan huyện đang túm tụm, kẻ phát thuốc, kẻ nhận tiền, kẻ đếm tiền, cười đến độ cái bụng mỡ giấu bên trong lớp y phục dày rung lên.

Người nhà y sắp chết rồi, làm sao bọn chúng còn có thể ở đây trưng bộ dáng vui vẻ hưởng thụ thành quả cướp bóc như vậy? Ô Vân Du chạy đến nói lí lẽ, bị bọn chúng chặn lại, còn tẩn cho một trận, bọn chúng nói " lũ nghèo xó các ngươi, sống làm gì cho chật đất, chết đi nhường cho người giàu chúng ta sống", bọn chúng nói " không có tiền thì không có quyền sống"...

Ô Vân Du bị đánh đến điên rồi, y lúc đó thật sự muốn giết người...

Hôm đó muội muội y chết, y điên cuồng ngày đêm điều chế dược, cuối cùng chế ra được một trấn xác, giữ xác muội ấy không mục rữa. Chỉ là Ô Vân Du không ngờ, ba hôm sau, y lại phải tạo thêm một trấn xác nữa.

Trường Tương Tư không nuốt đồ ăn nổi nữa, hạ đũa " khi đó muội muội ngươi không có linh hạch nên ta không cứu cô ấy được, xin lỗi!"

Ô Vân Du nói " ta nói rồi, trong chuyện này điện hạ người không có lỗi, không cần phải xin lỗi ta như thế, người cũng thấy mà nếu người thật sự làm sai, mẹ ta cũng không gắng sức như vậy mà tái tạo cơ thể cho người. Người nói đây là cơ thể đầu tiên người tái tạo, dùng toàn bộ tâm huyết, vì vậy điện hạ phải quí trọng, người ở dưới suối vàng cũng vui vẻ rồi"

Trường Tương Tư ngẩng đầu nhìn hắn " Ô phu nhân?"

" nửa năm trước, người không qua khỏi nữa" Ô Vân Du thở dài " là một nữ nhân mệnh bạc"

" xin lỗi, là ta vô ý rồi"

" nếu điện hạ đã nhớ, cũng biết ngọn nguồn, cũng rỏ lí do của ta rồi" Ô Vân Du cười lãnh đạm" ta nói với điện hạ ta không hại người mà"

Trường Tương Tư rủ mi uống canh, cho là người này vì hối hận chuyện năm xưa bắt y giao cho Diệp Thổ Lâu, khiến cho y bị phanh thây, nhưng vẫn có linh cảm có điều không đúng " tạo xác là một chuyện, hồi sinh ta lại là một chuyện, sao Vân Du công tử lại gộp chung hai thứ vậy?"

Ô Vân Du chỉ cười " sống lại không tốt sao, sao điện hạ lại muốn tìm hiểu ngọn ngành làm gì?"

Trường Tương Tư nhìn sang Điềm Hạc Hiên, người này thật chăm ăn, sớm giờ chỉ tập trung làm đúng một chuyện duy nhất " để ngăn chặn âm mưu của hắn"

Ô Vân Du gát đũa" âm mưu của hắn , người chặn không nổi"

Trường Tương Tư nhìn hắn" vậy ta cũng không thể làm con rối cho hắn muốn điều khiển thế nào cũng được"

" hắn không xem người là con rối"

" người toàn tâm giúp hắn như vậy, hắn đúng là tìm được một thuộc hạ trung thành"

Ô Vân Du phản bác " ta không phải thuộc hạ của hắn"

Trường Tương Tư " ồ " một cái

Ô Vân Du biết mình bị y gài, nên chặc lưỡi một cái, sau nói " ta vì ái nái nên hồi sinh ngươi, hắn có mục đích của hắn, chúng ta là hợp tác nhau"

Trường Tương Tư nói " sau đó thì sao? Ta không có thù Lãng gia, cũng không muốn giết người. Diệp Thổ lâu cũng đã chết, Liễu Thổ Chương chạy rồi. Nói tóm lại, ta không hận ai hết, ta sẽ không giúp các ngươi trả thù ai cả, nếu các ngươi cứ ép, ta thà trở về làm một cái hồn linh nấu canh dưới Mạnh bà đường"

" điện hạ, nhân gian không có gì làm người luyến tiếc sao?" Ô Vân Du thở dài " sao điện hạ người một hai tiếng lại muốn rời khỏi đây vậy, người là thật lòng muốn đi? "

Trường Tương Tư im lặng nhìn hắn, chỉ là giây phút câu hỏi này bật ra, y không biết nên nói cái gì nữa

Rốt cuộc nhân gian này có gì làm Trường Tương Tư luyến tiếc không? Một bát mì? Một con cá nướng? Hay một lời hứa hẹn " ta muốn dẫn người đi" kia.

Bỗng dưng giây phút này lòng Trường Tương Tư nảy sinh ra cảm xúc nhớ mong mãnh liệt, y muốn gặp hắn. Nhưng bây giờ ngay cả việc nghe tiếng cũng làm không được, y còn mong cầu điều gì nữa.

Trường Tương Tư tỉnh lại hơn tháng nay, mọi sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường, vẫn phải tiếp tục dáng vẻ của Lãng Kinh Lạc, thân thể y khá mãnh rồi, đối với việc mặc y phục nữ rồi giả dạng này cũng không phải là việc khó khăn gì cả. Điều làm y phiền lòng nhiều nhất, có lẽ là cái chuông kia, trước sau đều không hề có động tỉnh gì cả, ánh sáng chập chờn xanh cũng không còn, hiện như một vật đã chết.

" lúc người rơi vào hôn mê, chuông gió điện hạ có reo một lần" Điềm Hạc Hiên nói

Trường Tương Tư lau mặt bình thản mà hỏi " y nói gì?"

Điềm Hạc Hiên nói" bảo thời gian tới phải ra chiến trường, bận rộn chiến sự sẽ không liên lạc với điện hạ"

"...." Trường Tương Tư chau mài " có nói bao lâu không?"

Điềm Hạc Hiên lắc đầu.

Trường Tương Tư rơi vào trầm mặc. Hẳn là có chuyện quan trọng mới phong bế linh lực thế này. Dù nghĩ như vậy những trong lòng lại nảy sinh cảm giác bị bỏ rơi, tinh thần sa sút trầm trọng. Từ hôm đó, mỗi ngày y đều mang theo chuông đồng bên người, giây khắc đều cầm lên kiểm tra xem có tia linh lực nào lóe lên, y sợ Lãng Ngưu đột nhiên tìm, y lại không có kịp thời để trả lời.

Nhưng mà y đợi cái đột nhiên tìm đến này, đợi một lúc hơn nửa năm vẫn không có động tỉnh gì.

Số sách cổ trên kệ sách cùng đã dịch ra gần hết, y để trên mỗi cuốn một bản dịch của mình, giúp người sau đọc sẽ dễ dàng hơn. Đống dược liệu Trường Tương Tư chế đã chất đầy đống rồi, Điềm Hạc Hiên trêu " điện hạ định xuất quan mở tiệm làm ông chủ bán dược hả?". Khi này Trường Tương Tư mới nhận thức được là mình chế nhiều như vậy. Thế là hôm đó y giao hết cho Điềm Hạc Hiên, bảo nàng đem ra mấy tiệm thuốc bán lấy tiền.

Khối thân thể mới linh lực dồi dào, Trường Tương Tư thức tận ba đêm liền cũng không hề hấn, vô cùng tốt.

Y phát dác được trời đã khuya lắm rồi, nhưng vì dịch gần hết cuốn trên tay nên y ráng nán thêm một chút. Binh thường nếu có Lãng Ngưu, Lãng Ngưu giúp y, đã xong từ lâu rồi, người cũng không cho y thức khuya như vậy đâu. Không có người nhắc nhở, căn bệnh quên giờ giấc này lạ tái phát nữa rồi. Cuốn sách này bỗng xuất hiện quá nhiều kí tự khó hiểu nên cứ phải vạch tới vạch lui, đắn đo suy nghĩ thành ra lại mất thời gian.

Khi này Ô Vân Du từ kinh trở về, đi ngang động thấy còn sáng đèn nên ghé vào. Hắn kéo ghế ngồi bên cạnh, nhìn vào cuốn sách trên tay Trường Tương Tư" khuya rồi mà còn chưa ngủ sao, coi bộ khối thân thể này điện hạ dùng rất tốt nhỉ?"

Trường Tương Tư không đáp lời hắn liền, y ghi cho xong hàng dịch mới lên tiếng " đi gặp bằng hữu mới về?"

Ô Vân Du cười " sao điện hạ nghỉ ta đi gặp hắn"

Trường Tương Tư không đáp, chỉ cười, sau đó mới nói " lần nào ngươi đi gặp hắn trở về đều thấy tinh thần Vân Du công tử cũng tốt hẳn lên."

Ô Vân Du cong khóe môi, như người nói, tinh thần hắn hôm nay không tệ, lại thấy Trường Tương Tư ngồi chăm chú vào cuốn sách kia, khi này đã dịch xong, đang đọc lại, bỗng thấy sắc mặt y có chút lạ nên hỏi " điện hạ gặp vấn đề gì sao?"

Trường Tương Tư mắt không rời khỏi cuốn sách kia " Ô Vân Du, hình như ta đọc nhầm sách rồi"

Ô Vân Du không hiểu tình hình, hỏi y, khi này Trường Tương Tư vươn tay sờ lên từng kí tự cổ trên cuốn sách kia " Vân Du công tử có biết chuyện của Nguyệt tướng quân năm đó tạo phản Thiên giới"

Không rỏ người tại sao đột ngột lại hỏi như vậy, nhưng nhìn sắc mặt ngưng trọng Trường Tương Tư, Ô Vân Du biết y phát hiện được vấn đề gì rồi, bèn đáp " Có nghe qua một chút, năm xưa Thiên đế cùng Nguyệt Hạ niên thiếu là đôi bạn thân, tuy nhiên sau đó vì vị Nguyệt Hạ này quá được tiên vương sủng hạnh, lại có tin đồn y chính là con riêng của tiên vương, khi này thiên đế vẫn còn là thế tử điện hạ, thực lực Nguyệt Hạ khi này tăng lên không ít, xung quanh Thiên đế lại xuất hiện nhiều kẻ dèm pha, dần dà tình cảm huynh đệ kia bị rạng nứt. Sau đó, Nguyệt Hạ đầu quân cho Ma Tộc, dùng Mạn châu sa hồi sinh ma vương, cướp ngôi làm phản."

Trường Tương Tư khi này vẫn chưa thu phục lại thần sắc, vì thứ y đọc được từ cuốn sách này, có chút trái ngược với những gì y nghe được " ngươi có tin Nguyệt Hạ sẽ tạo phản?"

" Ta nghe kể, năm đó cũng có nhiều người không tin sự thật này lắm, nhưng mà sự thật vẫn là sự thật, y kề đao lên cổ thiên đế ép người thoái vị chính các vị thượng tiên khi đó mắt thấy tay nghe"

" Nhưng mà trong đây, hình như ghi chép không phải như vậy"

Ô Vân Du ngạc nhiên " trong đó ghi gì?"

Trường Tương Tư nói "Rất nhiều, nhưng ta chỉ dịch được một chút, bốn chữ " hắn không tạo phản""

Ô Vân Du hỏi " người đang đọc sách gì vậy?"

Trường Tương Tư lấc đầu " không rỏ, có vẻ là một cuốn nhật kí, trong đây có nhiều kí tự lạ lắm, ta không dịch toàn bộ được, nhưng mà có thể chắc chắn nó có liên quan đến thiên đế cùng vị Nguyệt Lão kia"

Ô Vân Du nghiêm mặt, ngưng trọng cùng Trường Tương Tư nhìn nhau vài khắc " Sự việc này không đơn giản, nơi người ở đúng là căn phòng mấy trăm năm trước thiên đế từng ở, số sách trên kệ đều là của y để lại, xưa nay chưa từng có người dịch ra được số kí tự đó, huynh có biết lí do không?"

Trường Tương Tư lắng nghe

Ô Vân Du nói tiếp " vì kết giới đó chưa từng có ai phá được"

Hắn nói chưa từng có ai phá được, nhưng hôm đó Trường Tương Tư cơ bản không hề tốn sức cứ vậy mà đi vào " Nhưng mà rỏ ràng có người sắp sách ở cuối kệ"

" Là Ngưu Lang quân sắp cho huynh" Ô vân Du nói " có lẽ vì mấy trăm năm nên kết giới yếu đi, nên hôm đó Ngưu Lang quân có thể tiến vào được một chỗ của giá. Hôm đó phát hiện người có thể vào trong kết giới, ta cũng bất ngờ lắm"

Trường Tương Tư trầm ngâm " như Vân Du công tử nói, có lẽ kết giới yếu, ta chỉ vô tình nhận được may mắn này"

Ô Vân Du gật đầu đồng tình " quyển nhật kí này, cũng có khả năng là của thiên đế"

Trường Tương Tư không dám chắc chắn, ngay từ đầu Lãng Ngưu đã nói với y rằng, chuyện năm xưa Nguyệt Hạ tạo phản, thiên đế dù rằng trước mặt là thanh lí môn hộ, đẩy người rơi xuống tru tiên đài, nhưng mặt khác lại đi tìm rỏ nguyên do, có thể thấy được Thiên đế không vô tâm như lời đồn. Chỉ là đóa Mạn đà la mọc ngoài vườn kia, có thật chỉ là thiên đế vô tình tạo ra, thật sự không có chủ ý gì sao? Cả chuyện y có thể vào trong kết giới kệ sách mà mấy trăm năm chưa ai vào? Còn đóa hoa kia bỗng dưng nở khi gặp y? Tất cả chỉ là trùng hợp hay còn nguyên do nào đó, giữa y vào thiên đế có một mối duyên nào đó chẳng hạn.

Thiên hạ cũng thường xảy ra tình trạng tồn tại một sợi dây liên kết của hai số mệnh vốn không liên can gì tới nhau này, có thể là do mệnh, có thể là do ân oán kiếp trước chưa hết, hoặc đơn giản chỉ là một sự trùng hợp đến khó tin nhưng có thật nào đó.

Số chữ còn lại trong nhật kí, dù y cố mài mò suốt mấy hôm nay nhưng vẫn không ăn thua, vẫn là không đọc được, như có kẻ cố tình giấu đi vậy. Nói vậy để tìm lí do ngụy biện cho sự nông cạn của bản thân thôi, Trường Tương Tư thở dài, nếu có Lãng Ngưu ở đây thì tốt, tiểu tử này thông thạo, có thể ghánh vác thay y rồi, nhưng mà tên này cứ vậy mà biệt tâm. Hắn trước nay như cái đuôi bám bỗng dưng im lặng lâu như vậy làm Trường Tương Tư sinh lo lắng, nhưng Điềm Hạc hiên sau khi tìm hiểu trở về nói với y, hắn tất cả đều ổn, khi đó Trường Tương Tư mới dịu cơn lo lại.

Vài hôm sau đó, Ô Vân Du thường hay trở về kinh, dường như có chuyện rắc rối gì đó xảy ra rồi. Tối hôm đó Trường Tương Tư đang đọc sách đêm muộn thì hắn có ghé vào" có một tin tức, không biết điện hạ có muốn nghe không?"

" Nói vậy là ngươi muốn ta nghe rồi" Trường Tương Tư lườm hắn

Ô Vân Du bật cười, sau nói " quốc chủ mới nạp phi?"

" ồ" Trường Tương Tư bất ngờ " là vị quí nhân lá ngọc cành vàng nào vậy?"

" người này điện hạ quen" Ô Vân Du tiếp tục " là người Lạc gia"

Lạc gia có hai tỷ muội song sinh, nếu nói về tỷ muội Lạc gia, thì tất nhiên không phải Lạc Yến Phân rồi, vì theo như y được biết Lạc Yến Phân cùng đại sư ca Trầm Dã lấy nhau cũng gần bốn năm rồi vì vậy y thản nhiên hỏi " Lạc Trắc Diệp à?"

"Quí phi hiện đang mang thai, là một phụng thai" Ô Vân Du nửa thật nửa đùa " xem ra địa vị tế thần của người sắp có đối thủ rồi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro