chương 7 Nướng cá cho người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tầm mắt lờ mờ xuất hiện một bóng lưng nam nhân vững trãi, người nọ mặc y phục đen huyền, bên trên thêu hoa văn là huyết long, thắt lưng thon gọn được bao bởi một cái đai lưng màu huyết sẫm. Hắn ngồi đó, cái lưng thẳng tắp như một cây tùng bách đội trời đạp đất, hiên ngang giữa đất trời, đem đến cho người cảm giác dù phong ba bão táp cũng không thể đổ. Vì tối hôm qua hắn mặc áo choàng, trời lại tối nên Trường Tương Tư không nhận ra, bây giờ nhìn rỏ dung mạo không ngừng cảm thán trong lòng : thiếu niên này trưởng thành lên rất tốt nha!

Nghĩ đến bản thân như vậy mà còn lưu luyến lại mớ chuyện thời niên thiếu, y không khỏi nặng lòng vì phiền muộn. Khi xưa phụ hoàng y cùng phụ hoàng của Lãng Ngưu kết bái huynh đệ, quan hệ của hai nhà Trường-Lãng khi đó không tệ, Trường Tương Tư cùng Lãng Ngưu cũng một thời được xem là huynh đệ sống chết có nhau. Chỉ có điều, đã ngần ấy năm trôi đi, ngần ấy biến cố xảy ra, đối với đoạn quan hệ này Trường Tương Tư không biết nên đối mặt thế nào nữa.

Lãng Ngưu khi này đang chuyên tâm làm gì đó bên đóng lửa, mùi thơm xuất phát từ chỗ đó.

Trường Tương Tư thu lại thần thức, dù gì cũng đã trở lại, có một số chuyện không muốn đối mặt cũng phải hiên ngang mà chấp nhận, dù gì cũng là một lão quỉ đội mồ sống lại rồi không thể như thiếu niên đôi mươi sợ sệt đủ chuyện. Nghĩ vậy liền quyết định tiến lại người ngồi kia, trong lúc khom người dậy, cái áo choàng trên người hờ hững rơi xuống thân dưới, làm cho cái quyết tâm như thái sơn kia cũng rớt theo.

Y khom người nhặt lên, phát hiện là áo choàng của Lãng Ngưu.

Trường Tương Tư gấp cái áo giữ trên cánh tay trái, đi đến ngồi lên tảng đá bên cạnh. Tảng đá này như được người kéo lại, còn cố tình đặt bên cạnh tảng đá hắn ngồi vậy, vì y có thể nhìn thấy dấu hằng của nó ở một chỗ cách đó không xa mấy. Trường Tương Tư đưa cái áo choàng cho hắn

" Ðại Ngư đâu rồi?", miệng hỏi nhưng mắt lại không kìm chế được mà nhìn chăm chú con cá trên bếp than

Lãng Ngưu nhận lại cái áo, không để tâm là có người đã đụng vào rồi, trực tiếp mặc vào. Áo choàng đắp người suốt đêm nên có chút mùi hương lưu lại, hắn nghiêng người đưa mũi ngửi một chút, tuy nhiên hành động chỉ thoáng qua không làm người khác chú tâm "cất kĩ rồi, huynh yên tâm"

Hắn nhìn người bên cạnh cứ chăm chú nhìn lên con cá nướng trên bếp đến độ đôi mắt đã tròn xoe, trông có khác nào con mèo thấy cá đâu, hắn cười ngâm không nói gì vươn tay cầm cái xiên cá ra khỏi đống lửa đặt lên lá sen

Khi Lãng Ngưu vươn tay, túi càng khôn treo ở thắt lưng hắn trượt xuống, còn động mấy cái thực mạnh, Trường Tương Tư liền biết nơi cất Ðại Ngư trong miệng hắn là nơi nào, người không nhịn được mà quở trách" đệ nghịch thật đấy, hắn là con người, đệ cất hắn như vậy không được đâu"

Lãng Ngưu đang cúi người lấy xương cá, ngước lên cười một cái" không chết được đâu"

Dù đã lớn như vậy vẫn còn thích nghịch, qua bao năm chỉ có lớn xác chứ tính tình vẫn y sì như vậy, không lớn nổi, Trường Tương Tư thở dài trong lòng" đệ biết khi nào thì Chung hôn bắt đầu không?"

Thấy Lãng Ngưu chỉ lo chăm chú lấy xương cá, Trường Tương Tư đùa " sao hả, không muốn đi nữa? Lời của bậc quân vương chỉ có giá trị một đêm à?"

Lãng Ngưu không nâng mắt, thật chuyên tâm lấy xương, chuyên chú đến mức Trường Tương Tư nghĩ hắn đang làm một chuyện trọng đại nào đó, nghiên cứu bản đồ quân sự đi giết địch chẳng hạn. Khi này Lãng Ngưu mới lên tiếng " điện hạ huynh có biết nơi đây nguy hiểm?"

Trường Tương Tư nâng mắt nhìn trời mây bên ngoài, hiện tại chỗ hai người ngồi là ở đoạn giữa khu rừng và bãi tha ma. Nào có vẻ quỉ dị trong đêm tối qua, hiện tại nắng sớm tràn vào, đất trời mang một nét thanh bình đến lạ. Một cái cây cổ thụ ở giữa, sau lưng là rừng cây bạt ngàn, trước mắt là bãi đất trống không thấy điểm kết thúc. Không có ồn ào náo nhiệt, chỉ có ta và ngươi.

" Ðệ nhắc đến Hỏa Vương quốc chủ hả?"

" Nghe giọng thật sự huynh không để bọn họ vào mắt thật?"

" Ðừng có bắt chước bọn họ trêu ta, ta cũng biết sợ đó"

" Ra là chết đi sống lại sẽ làm con người ta thành thỏ đế sao?"

Con thỏ đế Trường Tương Tư bị người ngang nhiên mắng cũng không làm được gì, chỉ biết trách sao tên này miệng lưỡi lại thành thế này sau đó cười khổ " Ta chết lâu thật rồi, đệ bây giờ biết mắng người rồi à."

Lãng Ngưu rủ mi" Ta không phải muốn trêu huynh, chỉ là sợ sẽ không bảo vệ được huynh chu toàn. "

Trường Tương Tư nhìn hắn, cảm thấy cái tên trêu đùa y trong quan tài cùng cái người ủy khuất sợ không bảo vệ được y ngồi đây, vốn không thuộc về một người. Nhưng dáng vẻ mèo con cụp tai ủy khuất này, mới là dáng vẻ y quen thuộc về Lãng Ngưu " không sao, ta hứa sẽ dừng ở chừng mực, không đụng đến hỏa quốc bọn họ"

Lãng Ngưu không khuyên nổi y nữa, cũng không thể mới gặp đôi bên đã bất hòa, Trường Tương Tư muốn đi, vậy hắn theo bảo vệ người là được rồi, hắn đưa cho y lá sen đầy cá " ở đây hoang vắng ta không tìm được gì, chỉ bắt được mấy con cá, ta biết người không thích ăn cá nhưng mà cá này đặc biệt, không có xương đâu"

Trường Tương Tư nhận chiếc lá, thấy hắn không ngăn mình nữa thì nhẹ lòng. Người này từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thuận ý y, chưa từng trái lời, vẫn luôn nghe lời như vậy. Hóa ra quan hệ vẫn không tệ như vậy, là Trường Tương Tư y nghĩ nhiều rồi. Khi này thu tầm mắt, nhìn con cá được lấy xương hoàn hảo đến tìm một cái xương xót lại cũng không có.

Lãng Ngưu nói đúng, Trường Tương Tư không thích ăn cá. Y không phải loại kén ăn, có thể ăn bất cứ thứ gì trên đời, ngoài trừ cá. Lí do đơn giản chính là bị mắc xương đó, sau đó thì thành nổi ám ảnh, dần dà thì chấm dứt hoàn toàn quan hệ với loài cá trên bữa ăn luôn.

Khi xưa nếu có người thường xuyên lấy xương cá giúp y như bây giờ, thì có lẽ tình trạng đã khá khẩm hơn. Chỉ có điều, mẫu hậu của y vốn là người nghiêm khắc, dạy con như đánh giặc, từ nhỏ tới lớn, Trường Tương Tư dù là điện hạ nhưng chưa bao giờ nhận được cảm giác nuông chiều đúng nghĩa. Người chưa từng có hành động ân cần, dịu dàng như bao người mẹ khác, lấy xương cá cũng không. Bà cũng nhất quyết hạ lệnh không cho bất cứ gia nhân, cung nữ, thái giám được phép dung túng cho điện hạ. Bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, đều phải cho y tự tay làm, nếu làm không được cũng phải tự tìm cách giải quyết, tuyệt không được nhờ vả.

Còn nhớ lần đầu tiên Trường Tương Tư tập đi, xung quanh không có cung nhân trông chừng, y khi đó ngựa non hiếu chiến, chưa đi đã chuyển sang chạy, sau đó chợt chân té một cú, đập mặt xuống đất, đầu gối trượt dài trên nền lát gạch, máu tuôn ra như thác nước, y kinh hãi mà khóc ầm ĩ cả điện làm đám cung nhân sợ xanh mặt phải triệu thái y, kinh động đến quốc chủ quốc hậu. Vậy mà sau khi quốc hậu hay tin chạy đến, người bị mắng không phải là đám cung nhân thất trách không bảo vệ được điện hạ mà lại là vị thế tử điện hạ kia

" ngươi khóc cái gì, chỉ té có một cái, cũng không chết, đứng lên, tập đi lại"

" Yếu mềm như vậy sao xứng đáng là thế tử của một nước, là con của ta thì không được phép yếu đuối như vậy"

" Không ai được dỗ nó, các ngươi dỗ nó sau này có hay không giúp nó làm luôn điện hạ của Ðại Mộc này"

Con đường lớn lên của Trường Tương Tư cứ vậy mà thấm đẫm vết tích, tuy là hay khóc nhưng mà khóc xong một trận cũng tự đứng lên, tự bước đi, nghe lời mẫu hậu dạy dỗ thật không nhờ vào ai cả. Sau này y cũng tập nên thói quen, cũng không dám khóc, có chuyện cũng không dám để mậu hậu biết, đều tự giải quyết.

Mãi về sau, không bởi vì Trường Tương Tư mắc xương cá, xương chèn cổ họng chảy máu làm tắc nghẽn đường thở, làm cho các vị Ngự y một phen giành dựt với Diêm la điện mới cứu được y về, mà mẫu hậu sẽ lấy hết xương cho y.

Trường Tương Tư lại không thể để bản thân cứ mắc xương qua ngày để rèn luyện, vì vậy y trực tiếp đưa ra một giải pháp, không ăn nữa!

Cự tuyệt hoàn toàn với dòng họ nhà cá.

Hiện tại cầm con cá trắng mịn trên tay mà ăn một cách thoải mái, trong lòng người lại sinh ra một cảm giác vi diệu. Là do y sợ hãi sinh ra xa lánh, lại bỏ qua một món ngon như vậy mấy chục năm, quá đáng tiếc rồi.

Thịt cá vào miệng, vị ngọt bùi tan ra, thịt cá day day càng nhai càng thích. Khi ngửi có mùi tanh, nhưng khi nuốt vào lại dậy mùi thơm khó cưỡng. Món đầu tiên mà y ăn thích thú như vậy khi sống lại trần thế này, laị là món y từng ghét bỏ.

Thấy người ăn ngon như vậy, Lãng Ngưu ngồi bên cạnh nhìn sớm giờ không nhịn được mà khóe miệng treo lên " ngưỡng mộ ghê"

Trường Tương Tư biết dáng vẻ ăn của mình hiện tại rất khó coi, có thể là lớp da cháy khét còn dính lên cả miệng, nhưng vì là Lãng Ngưu nên y không để tâm mấy chuyện đó, thản nhiên ăn. Khi này nghe hắn đột nhiên nổi hứng cảm thán một câu như vậy, y không nhịn được ngạc nhiên, nhưng miệng hiện tại đang đầy cá nên không thể hỏi, chỉ tròn mắt ngó qua.

Lãng Ngưu nhìn y "ầy" một tiếng, sau đó rút trong người cái khăn trắng tinh ra, định như vậy lau cho y, nhưng tay vừa đến gần đôi môi mỏng đã dừng ở không trung, bỗng nhiên trở thành tư thế đưa khăn " Trường ca, người là mèo sao?"

Trường Tương Tư nhai hết họng cá, khi này vươn tay nhận lấy khăn, hỏi " đệ nói ngưỡng mộ gì cơ?"

" mấy con cá người ăn đó, chắc mấy con kia ngưỡng mộ tụi nó lắm cơ", thấy Trường Tương Tư rơi vào mù mịt, Lãng Ngưu bật cười giải thích " tụi nó bị thất sủng hơn 20 năm cơ mà, bây giờ chắc được ân sủng lại rồi"

" tại ta đói" y cầm đôi đũa bằng cây khiều khiều mớ thịt trắng, tìm lí do ngụy biện" tại đệ nướng ngon"

Lãng Ngưu bỗng dừng hẳn đi nụ cười, đảo mắt đi" vậy sau này ta làm cho huynh ăn nhiều hơn, giúp cho bọn cá này giành lại sủng hạnh"

" Ngưu lang quân rảnh ghê, còn có tâm trạng lo cho bọn cá"

" tâm ta không chỉ lo cho cá, còn lo lắng cho người nữa"

Trường Tương Tư nhìn sang hắn mà cười, cũng không biết có điểm gì buồn cười, chỉ là cảm thấy hai con người gần ba chục tuổi, xa cách gần mười năm, gặp lại vào một buổi sáng yên bình nơi hoang dã này, lại đi ngồi nói chuyện về một con cá, cũng quá vô vị rồi.

Nhưng mà...được sống lại, còn được cùng cố nhân nói dăm ba câu chuyện chẳng đâu vào đâu như thế này, làm tâm trạng Trường Tương Tư cảm thấy thật tốt " đệ dẫn ta đến đó, có chuyện gì ta bảo vệ đệ, Trường ca của đệ trở về rồi"

" Thực sự về rồi?"

" ừm, về rồi"

.....

"Hôn nhân chính là một trong ba việc quan trọng của đời người"

Trường Tương Tư đứng trước điện thờ nguy nga của Nguyệt lão tiên nhân, đã cảm nhận tầm quan trọng bên trong câu nói đó, quốc vương Hỏa quốc thật sự rất coi trọng việc thành gia lập thất, nếu không đã không chi một khoảng lớn như vậy để xây nên điện thờ nguy nga thế này, nói thẳng ra nó còn to hơn cả điện Thiên đế bên Ðại Mộc

Trong trí nhớ của y, Tơ Nguyệt điện khi còn tọa lạc bên Ðại Mộc thời kì hưng thịnh nhang khói cũng không được như vậy. Thật sự như lời đồn, khi dời điện qua Hỏa Linh Quốc, hương khói đã thịnh lên không ít, Nguyệt Lão thực sự thích nơi này.

Bước hơn trăm bậc thang ngoằn nghèo ôm lấy con đồi thì đến đỉnh điện, bắt đầu từ dưới bậc thang đầu tiên đã treo đèn lồng, giăng kín lên tận điện thờ, đèn lồng được chọn là huyết đăng, bên trên vẽ những hình ảnh vui đùa hạnh phúc của đôi trai gái, càng lên tới gần điện thì đèn càng dày, sắc đỏ thêm nhiều.

Trước điện có hai cây cổ thụ đều được "mấy nàng tơ" quấn quít si mê ôm trọn thân cây từ gốc tới ngọn, xung quanh tán cây mang một vòm trời thẻ cầu nguyện, đủ loại màu sắc.

Thẻ cầu nguyện là do tín đồ đến đây treo lên để gửi gắm ước nguyện của bản thân đến Nguyệt Lão, tùy theo linh lực truyền vào mà màu sắc thẻ ước nguyện sẽ ứng với màu đó, ví như nhiều linh lực nhất là màu đỏ, được xem là lời ứng cầu linh nghiệm nhất, nhanh tới tai Nguyệt Lão nhất. Tuy nhiên người có linh lực trù phú như vậy thường nằm ở bậc tài kiệt của Ngũ Châu, mà đã là nhân vật tài kiệt xuất chúng thì con đường nhân duyên vô cùng rộng thoáng rồi, không cần đến cầu thần linh trợ giúp làm gì. Vì vậy đa số màu sắc trên vòm cầu nguyện đều là màu tím, là màu linh lực thấp.

Dù dời điện đến Hỏa quốc, nhưng thiết kế vẫn giữ lại phong cách giống như khi còn ở Mộc quốc, chỉ khác là kích cỡ điện xây lớn hơn, cái này có thể hình dung là lớn gấp ba luôn cũng được. Trường Tương Tư càng nhìn càng choáng, không chỉ rộng lớn mà từng mái ngói góc cột trong điện cũng được điêu khắc một cách sa hoa điêu lệ, nhìn tới nhìn lui không nhọ được mà bật ra" giàu thật"

Lãng Ngưu nhếch miệng, không để vào mắt" ra oai cho người ta nhìn thôi"

Trường Tương Tư nghe ra điểm lạ trong giọng điệu vừa rồi của người đi bên cạnh mình. Tuy tính hắn có đôi lúc ngang tàn, nhưng không phải là kẻ ngang tàn không hiểu chuyện. Thái độ này chính là không thích ra mặt, hẳn là quốc chủ Hỏa quốc kia đắc tội gì hắn rồi.

Ở trước cửa đại điện có nhóm người đứng phát dây tơ. Trường Tương Tư đang thong thả chấp tay phía sau bước vào, chân chưa qua bục cửa đã bị gọi lại, người gọi y là thiếu niên gương mặt non chẹt, cười lộ ra hai cái răng thỏ, chỉ vì thân xác Lãng Kinh Lạc này hiện đang mặc huyết y nên Trường Tương Tư cùng Lãng Ngưu bị hiểu lầm là một cặp uyên ương, vì vậy bị gọi lại đưa dây tơ.

Trường Tương Tư nhướng mài nhìn hai sợi dây đỏ thẩm quấn quít bệnh vào nhau kia.

Thiếu niên phát tơ vô cùng nhiệt tình, sợ hai người là người nơi khác đến không hiểu nên cười hì hì giải thích "là tơ hồng, tơ này chính hiệu của nguyệt hạ tiên nhân kéo luôn đó nha, người kéo xem vô cùng chắc luôn, là để chứng minh hai người là một cặp lương duyên trời định, dù xa cách ở đâu dây tơ cũng kéo hai người trở về bên nhau "

Trường Tương Tư cảm thấy bản thân không liên hệ với mấy thứ khó hiểu này, y không đến đây để thành thân mà là tra án, không có thời gian để chơi đùa vì vậy thẳng thừng từ chối nhận

Tuy nhiên y chưa kịp đi, bên cạnh thiếu niên kia khi này xuất hiện thêm một dáng người, nữ nhân này vô cùng bạo gan, thẳng thừng không vòng vo trực tiếp đem hai sợi dây bệnh vào nhau kia, kéo tay Trường Tương Tư đặt vào" là để trói nam nhân bên cạnh ngươi lại đó, lấy mà trói y lại đi, để phu quân như vậy ra đường là tạo điều kiện cho tội ác hoành hành đó, trói gấp trói lẹ"

Trường Tương Tư bị hành động bất ngờ dọa cho giật mình, lại vô thức nhớ lại bản thân đang ở trong thân xác nữ nhân, y lòng sinh phiền muộn"...xin lỗi các vị hiểu lầm gì rồi"

Tiểu cô nương rất lanh, biết người muốn trả tơ nhất quyết giữ chặt bàn tay kia của y lại " không hiểu lầm, tiểu cô nương ta đứng đây phát tơ từ lúc còn ở trong bụng mẹ, có cặp đôi nào qua khỏi đôi mắt của ta vì vậy cô nương không cần e ngại, lại nói hai người có tướng phu thê rỏ ràng như vậy?"

Trường Tương Tư muốn nói cho tiểu cô nương này biết tướng phu thê mà ngươi nhắc chính là gương mặt của huynh muội đó được không, se phải mối duyên như này là oan nghiệt đó được không? Y buồn giải thích vòng vo chỉ nói ngắn gọn " chúng ta không phải phu thê"

Khi này tiểu cô nương mất đi nhiệt tình, không còn lanh chanh đưa đẩy bằng được nữa, lại như có như không đưa ánh mắt hoa đào nhìn qua Lãng Ngưu " thật không phải đồ của cô nương thì chỉ e công tử tối nay phải vất vả một phen rồi"

Trường Tương Tư nhìn ra sự bất thường, người rời đi rồi nhưng lại lùi trở về, chắn trước người Lãng Ngưu, ngăn đi tầm mắt của nữ nhân" nói vậy là ý gì?"

Cô nương nhìn hành động của Trường Tương Tư cười ngâm ngâm " ta chỉ muốn nhắc nhở cô nương nên giữ đồ của mình cho chặt, tối nay đến đây không chỉ có các cặp tân lang tân nương, còn có những người muốn tìm nhân duyên, cả hái hoa tặc cũng không ngoại lên, công tử đây phong thái hơn người như vậy, chỉ e sẽ tiếp tay cho người sinh tội ác"

Trường Tương Tư ngoảnh đầu lại nhìn người phong thái hơn người kia một cái, chỉ thấy hắn đang khoanh tay nhàn nhã đứng ngó trời tây đất đông, vốn không đặt tâm tư ở chỗ này. Mà xung quanh khắp đại điện, ánh mắt dồn về hướng này không hề ít, không khác mấy lời tiểu cô nương này nói, để tên này ra đường đúng là gây tội ác mà. Trường Tương Tư xoay người lại, thả sợi tơ lên tay tiểu cô nương rồi dứt khoát rời đi " đa tạ cô nương, đồ này có chân, ta không quản nổi"

Người đi vào bên trong đại điện, rảo bước chân, nhìn xung quanh một chút, một lúc sau bỗng cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó, khi này ngoảnh lại không thấy Lãng Ngưu đâu, phóng tầm mắt về sau thì thấy hắn đang đứng cười nói gì đó với tiểu cô nương phát tơ.

Khi Lãng Ngưu đi đến, Trường Tương Tư đang đứng một góc sát vách đợi, thấy hắn trở về, y không nói không rằng mà nâng bước chân rời đi.

" Trường ca, đợi một chút"

Trường Tương Tư nghe hắn gọi thì dừng chân lại, đưa mắt nhìn hắn" Ngưu Lang Quân có chuyện gì?"

Lãng Ngưu nâng sợi tơ quấn quít kia lên " đeo vào đi, sẽ có dịp cho huynh dùng"

Hắn nói lấp lửng không rỏ ràng, Trường Tương Tư cũng không hỏi nhiều, trực tiếp nâng cánh tay để hắn đeo vào cho mình. Khi này người đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài người đến dự lễ còn có một vài thành phần khác, tuy đều mặc thường phục nhưng tác phong chú ý một chút có thể nhận ra, người cố tình dịch chân gần sát vào người hắn, sau đó hạ giọng chỉ đủ hai người nghe " trong điện có rất nhiều Hỏa binh, đệ đem hung linh vào đây như vậy có vấn đề gì không?"

Lãng Ngưu đang nâng tay y lên, cẩn thận cột sợi tơ vào tay, lúc cuối là hạ một mối rút chặt chẽ kín cẩn không thể mở được, xong xuôi buông tay người xuống vỗ mấy cái lên túi càng khôn bên hông " bỏ hắn ở nhà một mình hắn sẽ buồn nên ta đem theo, tiểu huynh đệ ta nói có đúng không?"

Túi càng khôn rung lên kịch liệt

Trường Tương Tư chú tâm tới mối rút kia, mài chau lại " Ngưu Lang quân không được dạy cột dây thì không được dùng mối rút sao?"

Lãng Ngưu rảo mắt dáo dác " mối rút hả, ta thấy tốt mà. "

Trường Tương Tư nói " mối rút sẽ khó gở"

" Không gở được càng tốt", Lãng Ngưu thấy lời nói có chút khoa trương, hắn vội nâng tay lên, đánh sang chuyện khác " Trường ca, huynh chưa cột cho ta"

Trường Tương Tư chú tâm cột tơ cho Lãng Ngưu " khi nãy nói gì với tiểu nha đầu đó vậy"

Thấy người bên trên không trả lời y nâng mắt nhìn hắn một cái, chỉ thấy đôi mắt đen láy kia đang nhìn chăm chú vào y " Ta nói điện hạ hứa không mắng ta?"

" không quá đáng thì không mắng"

"... Ta nói là ta theo đuổi huynh, dụ huynh đến Chung hôn này để bái lễ"

Vốn dĩ Trường Tương Tư muốn cột một cái nơ thật xinh xinh, nhưng bị câu nói kia làm cho trượt tay, trượt cả cái nơ, hoàn hảo hóa thành mối rút thắt chặt, y nhìn mối rút kia không biết nên bày ra dáng vẻ gì, chỉ đành làm động tác giả gảy đầu mũi mấy cái"... sợi tơ này có gì đặc biệt mà Ngưu Lang Quân một mực muốn có như vậy"

Lãng Ngưu nói, " nếu huynh muốn tiếp cận hắn thì không thể thiếu thứ này đâu"

Trường Tương Tư cột xong dây tơ cho hắn, giành chút thời gian đưa mắt ngắm nghía một chút, cảm thấy bàn tay này thật đẹp, làn da ngâm kia đeo sợi chỉ đỏ vào cũng không chìm đi, lại nhìn thêm chắc khỏe

Người rời đi còn dặn dò" Nhớ đi sát vào ta"

Lãng Ngưu nâng tay nhìn chăm chú vào mối rút kia, thấy người rời đi thì vội theo sau, lần này thực sự nghe lời, đi theo thực sát " Trường ca, huynh phát hiện yêu nhân rồi sao?"

" yêu nhân thì không có" Trường Tương Tư cảm thấy có quá nhiều ánh mắt đang nhìn về phía này, nếu chừng không khéo thằng nhỏ bị đám thèm thuồng này bắt đi mất " nhưng hái hoa tặc không ít"

Lãng Ngưu cảm thấy có người bảo vệ thật tốt, ngoan ngoãn nghe lời đi sát bên cạnh không rời người nửa bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro