Chương 8 Gọi hắn Đào Hoa công tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãng Ngưu bên cạnh cùng Trường Tương Tư đi một vòng xung quanh điện quan sát tình hình một chút. Lâu lâu ánh mắt hắn lại rơi vào cánh tay mười ngón đan xen của các cặp uyên ương đi lướt ngang mình.

Bên trong đại điện rộng lớn, ở giữa là tượng Nguyệt lão chân nhân tay phải cầm cuộn tơ hồng, tay trái cầm sách Định Hôn. Xen vào dòng người đến dự lễ là đoàn bưng mâm hoa quả dâng lên điện thờ, ở giữa bàn có một mâm xôi đỏ rực cùng với bình rượu to. Theo lời Lãng Ngưu, đó là bình rượu giao bôi

"ừm, nghe nói rượu do đích tay Nguyệt lão pha chế, chỉ có duy nhất ở lễ Chung hôn, chỉ có mười cặp tân lang tân nương được uống"

" quí như vậy lại không chia cho mọi người à"

" tệ lắm, mùi gián chết, huynh tốt nhất đừng uống"

" đệ uống rồi" Trường Tương Tư không nghe trọng tâm là rượu có mùi gián, lại quan tâm sang chuyện khác....Rỏ ràng lúc nãy hắn bảo chỉ có tân lang tân nương mới được uống

"... ừm, rồi" Lãng Ngưu cũng không ngờ y sẽ hỏi, ho mấy cái, che miệng ngập ngừng đáp

Trường Tương Tư thấy hắn bất thường, nhưng không hỏi nhiều. Khi này y vô tình trông thấy mấy hàng chữ khắc lên hai cây cột, nối hứng mà đọc lên" Nguyện thiên hạ hữu tình nhân, đô thành liễu quyến thuộc. Thị tiền sanh chú định sự, mạc thác quá nhân duyên"

Nguyện thiên hạ đều có tình, làm sao còn xuất hiện người thất tình nhiều như vậy.

Khi này ánh mắt y dời qua tượng thờ.

Trông thấy thần sắc Trường Tương Tư đột nhiên lạ thường, người vội hỏi " phát hiện được gì sao?"

Theo Trường Tương Tư được biết, tượng thờ thần phật ở nhân gian sẽ được điêu khắc dựa theo chân thân của các vị tiên nhân trên thiên giới. Tuy nhiên một bức tượng được quyết định phần lớn lại dựa vào hai thứ chính, mà chân thân thật của vị tiên chỉ được xem là cái phụ. Cái chính thứ nhất là tay nghề thợ điêu khắc, thứ hai sở thích của tín đồ. Tín đồ muốn ngươi mọc ba mắt thì ngươi mọc ba mắt, tín đồ muốn ngươi là nữ thì ngươi phải là nữ, dù chân thân ngươi là một nam tử cao to lực lưỡng đi nữa, tín đồ muốn ngươi thế nào thì ngươi phải thành bộ dạng như thế đó. Vì vậy muốn nhìn tượng thần mà kêu đón tiên nhân nào thì như mò kim đáy biển đi. Cho nên, muốn nhận dạng vị tiên nhân nào liền nhìn thẳng vào Thần võ của họ chính là cách trực tiếp nhất, vì thần võ của mỗi người đều là vật độc nhất vô nhị sở hữu, không nhầm lẫn với bất kì ai.

Vấn đề hiện tại nằm ở chỗ, Trường Tương Tư khi lúc mới vào nhìn tượng thần chỉ lướt ngang, bây giờ có thời gian nhìn kĩ lại có chút lại khiến y lạnh sóng lưng, bức tượng thần này có vài phần giống với một người, là người Trường Tương Tư quen" đệ có phát hiện tượng thần này khác với tượng thần khi còn ở Đại Mộc không?"

Lãng Ngưu chổi tay, xoa xoa cái càm, ngắm nghía một lúc lâu thì thật lòng bình phẩm" đúng là khác nha, tượng thần ở đây đẹp hơn nè, mắt đẹp ghê"

.....

Dòng người xung quanh bắt đầu ùa về một hướng, đặc biệt là các vị cô nương lại tỏ vẻ rất hứng thú cùng lũ lượt tập trung về đó, làm cho giữa sân đại điện chẳng mấy chốc chật ních người, tiếng vỗ tay tiếng hò hét vang dội. Trường Tương tư cũng bị dòng người kéo đến kia gây tò mò.

Lãng Ngưu giải thích cho cái người rời khỏi trần thế gần một thập niên đang mù văn hóa kia được rõ " trò đối thơ, đây được xem là một trong những tập tục trong Chung Hôn, ý nghĩa chính là ngươi cưới được thê tử ta cũng có giai nhân, huynh muốn qua xem một chút không"

Nếu là lúc trước Trường Tương Tư sẽ cảm thấy những nơi chốn náo nhiệt này thật loạn thật ồn ào, bắt y đi tham dự những nơi này thà để y trở về đóng cửa điện chế dược còn sinh vui vẻ. Nhưng sau đoạn thời gian một mình, mười năm Diêm La điện lạnh lẽo cầu tìm náo nhiệt cũng không thể thành được kia, làm y sinh sợ hãi sự đơn độc, hiện tại sống lại rồi, lại gặp cảnh đông vui trước mắt, chỉ muốn hòa vào hơi ấm của con người, khi đó y mới thật sự chắc chắn bản thân đã sống lại, không phải ảo giác nhất thời.

Vì vậy với lời đề nghị của Lãng Ngưu, y rất vui vẻ mà đồng ý.

Nhìn người hứng thú như vậy, Lãng Ngưu cũng vui theo, hắn vươn tay định nắm lấy đôi tay kia nhưng cuối cùng lại trở thành níu góc tay áo, kéo y đến nhóm người nhộn nhịp.

Bên trong vòng người, đứng ở vị trí trung tâm là một vị công tử áo hoa thiêu mây gió lượn lờ, đang cầm chiến phiến phe phẩy, người nọ đứng xoay lưng về phía này chỉ thấy bóng lưng đó vừa gầy vừa cao, rất có dáng của công tử thế gia

Nam nhân áo hoa vẫn nhàn nhạt quạt chiến phiến, ngẫm ngẫm rồi đáp lại câu đố" Giả tên Bà nguyệt, ông tơ. Sớm đi cầu thước, tối mơ mộng nàng

áo trễ vai thon, vai trắng mịn. Hôn trộm môi nhỏ, môi mịn màng

eo thon vải mỏng trong đêm tối, không chìm dục vọng không phải quân"

Mọi người xung quanh ồ một cái.

Người đọc câu đề ho nhẹ một cái " công tử à, công tử thật bá đạo nha"

"hahaha, quá khen quá khen, còn câu đối nào nữa không"

" sớm giờ ai ra câu nào, người đều đối trót lọt hết rồi a, đúng là tài học của công tử thật khiến người khác hâm mộ" Người đọc dề chần chừ" không biết đám tiểu nhân có được cơ duyên biết được danh tính của công tử"

Dù chỉ thấy dáng lưng, nhưng khi nhìn ánh mắt long lanh ý tình của đa phần cô nương trong đám đông, Trường Tương Tư cũng phần nào đoán được vị công tử này, hẳn là một vị Phan An công tử đi.

Thấy Trường Tương Tư có vẻ hứng thú, nhìn không rời mắt, Lãng Ngưu từ phía sau, kề sát xuống tai y thỏ thẻ"người này huynh quen đấy"

Trường Tương Tư phát hiện hơi ấm đột ngột pha vào bên tóc mai, y nghoảnh đầu trông lên, tuy nói Lãng Kinh Lạc là nữ nhi nhưng khi lớn lên phát triển rất tốt, chiều cao cũng vượt trội rồi, đứng thế này trông lên cũng không vất vả, chỉ thấy Lãng Ngưu đứng gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm tràn vào lưng, hông nóng một vùng trời phía sau. Đưa mắt ra mới phát hiện là do nhóm người xung quanh quá đông nên chèn ép bọn họ, lâu lâu nhóm người quá khích vỗ tay tung hô, tạo thành một đợt sóng chuyển động, người đụng người, làm Lãng Ngưu như có như không sẽ chạm vào người y. Nhưng vi diệu một cái, xung quanh y đông người như vậy, ngoài Lãng Ngưu, không có bất kì ai khác chạm vào cả.

Khi này Trường Tương Tư đưa mắt nhìn vào trung tâm, phát hiện nam nhân áo hoa đang đi lại phía y, không phải đi về chỗ đứng, mà dừng chân trước mặt y, hắn mở chiến phiến, che một phần khuôn mặt, cười duyên một cái " tiểu nha đầu, lâu rồi không gặp"

Khi thấy rõ mặt nam nhân áo hoa đang đứng trước mặt mình là ai, Trường Tương Tư có chút giật mình, người không kịp đề phòng " Tịch Linh Lan?"

Tịch Linh Lan, Tịch đại điện hạ Phong quốc, là một tay ăn chơi số một ngũ châu, xướng danh là Đào Hoa công tử. Công tử đào hoa, vừa hiểu phong tình lại yêu chiều nữ nhân hết mực, khiến bao nhiêu trái tim thiếu nữ từ nhà lành đến thanh lâu đều nguyện dâng hiến vì gã. Vươn tay một cái, có thể hái cả trăm nhánh hoa, cười trộm một cái làm ngàn cánh hoa liêu xiêu đổ. Mà điều đáng nói ở chỗ, ngoài cái miệng cùng kĩ thuật cưa gái bách phát bách trúng thì cái mặt của hắn cũng là điều khiến mọi người bàn tán nhiều nhất. Vì đã hơn mười lăm năm nay, khuôn mặt kia không hề có dấu hiệu già đi. Dù đã gần tứ tuần, nhưng khuôn mặt kia vẫn như thiếu niên đôi mươi.

Không những vậy, còn càng ngày càng soái.

Nhưng dù hắn hoàn mĩ trong mắt người đời ra sao, đối với Trường Tương Tư chỉ là một con công đực thích màu mè, là một con quỉ ham mê tửu sắc không hơn không kém.

Với cách trả lời theo phong cách mặt dày không biết liêm sỉ như vậy, lúc đầu y nên nghĩ ngay là hắn mới phải. Không nghĩ tới là bởi vì, không ngờ rằng đã qua gần mười năm mà gã ta vẫn chứng nào tật nấy như vậy. Khi nãy so sánh lộn rồi, xin lỗi Phan An công tử, gã này đứng với người, chỉ tội làm ô danh người thôi.

Tịch Linh Lan thu chiến phiến nhìn qua Lãng Ngưu rồi đảo mắt lại Trường Tương Tư " huynh muội đi chơi sao? Nếu là huynh muội ruột đến mấy chỗ này không hợp tình hơp lí thì phải."

Giọng Tịch Linh Lan không nhỏ, đủ để người xung quanh nghe thấy

Trường Tương Tư cảm nhận được ánh mắt dao găm đang hướng về phía họ, y mắng thầm một câu vô lại rồi chen ra dòng người, bỏ đi

Tịch Linh Lan hướng Lãng Ngưu " có phải tiểu muội muội của ngươi vừa mắng ta vô lại trong lòng không, còn lườm ta nữa cơ"

Lãng Ngưu cười với hắn một cái, nhàn nhã hướng về Trường Tương Tư " biết rõ như vậy thì nên tránh xa người một chút, mấy hôm nay tính tình không được tốt, sẽ đánh người đó"

Tịch Linh Lan đi theo phía sau, nhìn hai người cười cười nói nói phía trước.

Với một người tự tin đi qua hơn trăm bụi hoa như hắn, nhìn một cái đã cảm thấy giữa hai người nọ chắc chắn có gì đó không đúng. Vì theo hiểu biết của hắn về tên Lãng Ngưu này, tuyệt không phải là loại sủng muội, nhưng từ ánh mắt đến hành động sớm giờ đập vào mặt hắn thì lại là cả một bầu trời ân sủng.

Vì vậy Tịch Linh Lan quyết định phải tra rỏ ngọn nguồn, nếu thật tra được giữa họ có gì mờ ám thì đại điện hạ Mộc quốc lần này coi như xong trong tay Tịch đại công tử hắn rồi. Loại chuyện đại nghịch bất đạo như vầy làm gì có nơi dung thứ được, hắn sẽ khiến tên Lãng Ngưu này không đất chôn thân. Tịch Linh Lan cảm thấy bản thân đi chuyến này đúng là không tồi, vô cùng tốt nha, lưới giăng rồi, chỉ đợi bắt cá thôi.

Phát dác ánh mắt bất thường của người phía sau cứ gián lên hai người bọn họ, tâm tình còn vui vẻ ra mặt như sợ người ta không biết mình đang có mưu đồ vậy, Lãng Ngưu không nhịn được mà quay đầu lại, sau đó cười toe toét " Tịch đại công tử, người đi qua trăm bụi hoa như người cũng có hứng thú đi mấy chỗ này sao?"

Tịch Linh Lan phe phẩy chiếc phiến, ngó trời đông đất tây " cái này gọi là đi khảo sát đó, xem xem mọi người dạo này yêu đương có tốt không, có cái gì cần công tử ta chỉ giáo không, nhất là không để mấy trường hợp yêu đương loạn luân xảy ra, trời ơi mấy năm nay tình trạng này xảy ra nhiều lắm nha, con cái đẻ ra không bệnh thì chết, đáng sợ lắm, đừng, đừng, tuyệt đối không nên. "

Lãng Ngưu ý cười càng sâu, dừng chân một nhịp cố tình đi chung với hắn" ồ, vậy để công tử phiền lòng rồi, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy làm sao có thể xảy ra, chỉ là, người đi qua trăm bụi hoa như công tử sao ngay cả một bông hoa cũng không dắt theo vậy"

Tịch Linh Lan biết hắn cố tình cứ liên miệng nhấn mạnh danh xưng " người đi qua trăm bụi hoa" của hắn như châm chọc, hắn lấy chuôi quạt chọt vào người Lãng Ngưu" aizz, nếu dắt theo thì làm sao tìm được thêm nữa, Lãng Đại công tử, người hiểu mà"

Lãng Ngưu lại ngang nhiên không khách khí " ta? Ta nên hiểu gì nhỉ? Xin lỗi ta không phải người trăng hoa bên ta không hiểu gì đâu?"

Tịch Linh lan lại cố tình ngoáy sâu vào vấn đề này, vừa nói vừa phóng tầm mắt nhìn sắc mặt của Trường Tương Tư phía trước " Lãng Đại công tử lại khiêm tốn rồi, ai mà không biết danh xưng đệ nhất tài tử Mộc quốc bây giờ chính là người, người anh tuấn tiêu soái, người chiến công hiển hách, xem xem, ánh mắt các cô nương sớm giờ đều đổ rạp về đây, một phần là có ta, một phần là vì có công tử ngươi đó mà"

Rất tiếc, nhìn một lúc lại không thấy được sự biến hóa bất thường gì, chỉ thấy người phía trước kia đang tập trung quan sát mọi người xung quanh, như chú tâm vào họ hơn lời của y nói vậy. Lòng Tịch Linh Lan liền sinh bực tức " Lãng cô nương, ngoài đó làm gì có gì hay ho để ngắm, mĩ nam tuấn mĩ đều đứng ở đây mà"

Trường Tương Tư như bị làm phiền, quay lại lườm vị mĩ nam tuấn mĩ, mắng một câu " Vẫn còn khoa trương như vậy, thật sự là rừng càng già càng cay?"

"..." vị mĩ nam tuấn mĩ bị mắng đến đơ mặt

Lãng Ngưu bên cạnh lại bồi thêm một tràng cười haha vào mặt gã " ta đã nhắc nhở rồi nha"

Tịch Linh Lan có chút bị nghẹn " cô ta...cô ta có chút khác với lần trước ta gặp thì phải, cô ta... mắng người?"

Lãng Kinh Lạc trước nay trong mắt mọi người là nàng công chúa nhút nhát e dè, đột nhiên mắng người còn hung hắng trừng mắt như vậy, dọa Tịch Linh Lan là phải rồi.

Đối với loại sự tình này Lãng Ngưu không cho ý kiến, chỉ nhún vai...

Lúc này bên ngoài điện trời đã giăng màn tối, chuẩn bị cho màn diễn đêm nay. Dãy hoa đăng ngoài cửa điện được thắp lên, rực đỏ vùng trời, đẩy lùi màn đêm đi, đem sự lãng mạn đến đây.

Những cặp uyên ương hay những cặp tân lang tân nương đều tập trung vào trong điện để bắt đầu nghi thức. Người người đều mặc hỷ phục, đặc biệt là đa số các nữ nhân, còn có người chú tâm đeo cả mũ phượng quán, tân trang như một tân nương thực thụ. Khung cảnh vừa náo nhiệt vừa kiều diễm.

Trường Tương Tư đang đứng quan sát lại bị người kéo vào, vì một lí do không thể nào chấp nhận được: Y mặc huyết y lại bị tưởng nhầm là hỷ phục.

Lại là huyết y, làm ơn đi mà!

Mà khi Trường Tương Tư bị kéo đi, sợi tơ trên tay Lãng Ngưu phát sáng, hắn cũng bị đẩy đi theo.

Tên quản sự rất nhiệt tình, cho là y và hắn mới đến dự lần đầu nên không nắm được qui tắc, gã bảo cứ nhìn theo mọi người rồi làm theo, cứ cầu nguyện nhiệt tình vào, càng nhiệt tình càng độc lạ sẽ được Nguyệt hạ tiên nhân để mắt tới.

Cái gì mà nhiệt tình? Cái gì mà độc lạ?

Trường Tương Tư phát hiện dường như mọi người trong điện thờ này ai cũng nhiệt tình hết thì phải? Thế này có nên khen là tốt không? Sao sự nhiệt tình này khiến người sinh bất an như vậy?

Thấy Trường Tương Tư cứ nhìn tên quản sự, sợ y điên tiết đánh chết hắn tại đây, Lãng Ngưu nắm góc áo, kéo y rời đi. Cả hai lựa một khoảng còn trống quì xuống, người nhỏ giọng nhắc nhở" trước mắt chúng ta cứ tùy cơ ứng biến, huynh hứa với ta không được làm loạn có nhớ không? "

Trường Tương Tư gật đầu. Bỗng, cửa xung quanh đại điện đóng lại kín kẽ, một ngọn gió vụt qua, thổi tắt một phần đèn, làm đại điện bị bóng tối gặm nhấm đi một phần cơ thể.

Nghi thức cầu khẩn bắt đầu...

Trường Tương Tư ngẩng cao đầu, nhìn một lượt xung quanh đại điện, phòng lờ mờ, đầu người nhấp nhô, tên quản sự đứng trên điện thờ, mọi người đều liên tục khấn bái, âm thanh to nhỏ cầu khấn đan xen.

Vì không đủ ánh sáng nên bên phía góc của y quì tối đen như mực, không nhìn rỏ người xung quanh, nhưng âm thanh có thể rỏ ràng, y nghe bên góc trái của mình, giọng tiểu cô nương đang liên tục lẩm nhẩm lời khẩn cầu " khẩn cầu Nguyệt hạ tiên nhân cho ta sinh cho chàng mười đứa con nữa nha, ta mới đẻ có năm đứa à, mà toàn là con gái. Dạo gần đây chàng lại lén phén đánh mắt đưa tình với ả Hồng Cẩm, tiên nhân thương tình mà cho ta đẻ thêm mười đứa nữa đi, mười đứa nữa thế nào cũng có một nam nhi "

"..."

Bên trên lại khẩn cầu " ta được hai người cầu hôn cùng lúc, Nguyệt lão có thể giúp ta chọn ai thích hợp không, nếu cả hai đều tốt, ta chọn cả hai cũng được, ta không ngại đâu"

"..."

Bên dưới khấn " chồng ta chết, mà con ta cứ nhất quyết không cho ta đi bước nữa, Nguyệt hạ tiên nhân người hiển linh đánh chết lũ mất dạy không coi mẫu thân nó ra gì cho ta đi"

Đúng là nhiệt tình, đúng là độc lạ!

Trong lúc âm thanh xung quanh bị nhiễu loạn bởi những lời cầu xin, Trường Tương Tư cảm nhận được một làn hơi ấm tràn đến, người đưa mắt trông qua thì thấy Lãng Ngưu đang gần trong gang tấc, lớp y phục hắn phủ lên lớp y phục của y, người nhích thêm gần

Trường Tương Tư không rời mắt khỏi hành động của hắn, hỏi " làm sao vậy?"

Lãng Ngưu thản nhiên đáp " ta sợ bị Hái hoa tặc bắt đi đó"

" đệ học được thói mặt dày này từ đâu vậy? Từ con công kia?"Trường Tương tư rỏ hắn đang cố tình trêu y, thật muốn lấy chiến phiến của Tịch Linh Lan nện cho hắn một phát.

Lãng Ngưu bật cười " không có, trước giờ đều là huynh dạy ta, thói hư tật xấu đều học từ huynh cả."

Miệng tên này dẻo y đã lãnh giáo rồi, người biết mình biết ta, biết bản thân không thể trực tiếp đối kháng nên người buồn đôi co cứ mặc hắn làm càng, khi này nghe tên quản sự bên trên lên tiếng" Nguyệt hạ tiên nhân đã đọc được lời cầu nguyện của các vị, thời gian này mọi người kiểm tra một chút Tơ hồng của mình, sợi tơ của ai phát sáng tức là lời cầu nguyện đã động lòng của nguyệt lão sẽ được giữ ở lại quì khấu bái, giao bôi hợp cẩn."

Quản sự vừa nói xong, gần Trường Tương Tư có tiếng vui mừng hét lên " được rồi, ta được chọn rồi".

Y lia mắt nhìn, là cái cô nương bên góc trái khi nãy. Trong lúc y suy nghĩ cái lời khẩn cầu được đẻ mười đứa kia có gì cảm động tới vị tiên nhân, thì xung quanh đã có rất nhiều tiếng hò hét reo mừng khác.

Khi nãy y không cầu khẩn gì, cũng không có ý định giao bôi hợp cẩn, uống cái loại rượu mà Lãng Ngưu nói có mùi gián chết kia. Trường Tương Tư đứng dậy phủi đầu gối, hướng hàng người không được chọn xếp qua hai bên góc điện. Người đi được vài bước, góc áo đã bị kéo người lại, Trường Tương Tư ngạc nhiên trông lại, thấy Lãng Ngưu nâng tay áo của y kéo lên, lớp y phục trên tay trượt xuống, lộ ra sợi chỉ đỏ trên cánh tay trắng nõn, điều đặc biệt chính là sợi tơ hồng đỏ đang lập lòe phát sáng.

" khi nãy ta không có ước gì" Trường Tương Tư ngạc nhiên " đệ ước sao?"

Ngoài sự mong đợi của y, Lãng Ngưu lấc đầu.

Đại điện rơi vào giây phút trịnh trọng, Sắc đỏ cả một vùng hòa cùng ánh nến lờ mờ, càng tăng thêm sự kiều diễm. Hàng người hai bên đều nhìn vào mười cặp bên trong, vừa chúc phúc vừa ngưỡng mộ.

Tịch Linh Lan đứng ngoài hàng người nhìn thấy Trường Tương Tư cùng Lãng Ngưu đi vào giữa đại điện kia người lại vô cùng hứng thú. Trường Tương Tư nhìn thấy dáng vẻ đó của gã lại lườm gã một cái, mắng thẳng ra miệng " vô lại."

Theo lời của người quản sự, các cặp uyên ương được chia làm hai hàng, tiến lên phía trước nữ nhân sẽ nhận khăn đỏ chùm đầu, sau đó nhận một đầu dây tú cầu của nam nhân đưa, cùng tiến lên tam khấu, cuối cùng là nhận rượu giao bôi.

Nếu không phải dựa trên lời ước nguyện để chọn, vậy thì dựa vào tiêu chí khác để chọn ra tân lang tân nương rồi? Tiêu chí đó là gì? Cũng có thể là Nguyệt hạ tiên nhân kia chọn theo ngẫu nhiên? Không chọn theo ngẫu nhiên đâu, rỏ ràng đây là cuộc lựa chọn có chủ đích. Vậy trên người Trường Tương Tư và Lãng Ngưu có gì đặc biệt, có điểm gì giống với chín cặp tân lang, tân nương kia?

Người đưa mắt đánh giá một lượt người đứng sóng vai bên cạnh, nhìn từ trên xuống dưới, chỉ cảm thụ được mặt thiếu niên này đẹp, chân cũng rất dài, góc nghiêng cũng hoàn hảo.

Đánh giá xong một lượt lại đưa ra một nhận định: đứng giữa hàng người mới thấy, Lãng Ngưu thực sự rất nổi bật, từ ngoại hình tới khí chất đều hơn người. Không chỉ so sánh mười người trong hàng, đem số nam nhân ở đại điện đêm nay ra so sánh, hắn đứng nhì thì không ai đứng nhất đâu. Không nói quá chút nào, Trường Tương Tư sâu sắc mà khen thực lòng lần thứ hai: đứa nhỏ này trưởng thành rất tốt!

Người quản sự bây giờ kiêm luôn chủ hôn, đợi cặp uyên ương uống rượu giao bôi xong thì kêu người nam nhân chọn một thẻ bài, bên trên thẻ bài ghi một câu chúc. Người nam nhân đọc lên lời chúc phúc, xung quanh đều kinh hô tiếng vỗ tay chúc mừng.

Có một số vị khách quá khích, liền hô to " hôn đi, hôn tân nương xinh đẹp một cái"

Hoặc là " hôn hai má có hai con, hôn thêm trán có ba con, hôn môi thì có được tân nương tử xinh đẹp, hôn càng nhiều con cái càng nhiều nha"

Trường Tương Tư giật giật khóe môi, thầm mắng cái trò quái quỉ gì thế này, theo như y quan sát sớm giờ đã có không dưới năm cặp đôi không thoát khỏi nhóm khách chúc mừng ranh ma này.

Đều không có ai được thoát.

Nghĩ đến đây, không nhịn được mà lia mắt sang nhìn nam nhân bên cạnh, mà khi nhìn sang lại giật mình khi phát hiện đôi mắt nam nhân kia đang nhìn chăm chú sang. Cũng không rỏ là nhìn như vậy bao lâu rồi hay chỉ vô tình chạm mắt nhau. Tất nhiên là Trường Tương Tư đã chọn vế sau rồi.

Bị người bắt gặp mình nhìn trộm, Lãng Ngưu không những không chột dạ mà còn tự nhiên buông nụ cười, lại xích gần một chút, nghiêng đầu về phía y, thì thầm " đừng nghiêm túc quá, không sao đâu một chút cứ để ta hành động là được"

Trường Tương Tư gật đầu xong đã đến lượt mình đeo khăn chùm đầu. Y cuối thấp đầu nhận khăn. Mảng đỏ che khuất tầm nhìn phía trước, người chùm khăn vui vẻ nói " chúc mừng nương tử, chúc mừng nương tử, lấy được tân lang tốt, một đời toàn ý"

Y không thấy rỏ những có thể tưởng tượng ra khuôn mặt cười rạng rỡ đến miệng ngoác tận mang tai kia của gã. Tất cả những người từ chủ sự, đến người chùm khăn, hoàn toàn là từ con rối mà ra. Mà mấy con rối này không được làm từ rơm rạ hay giấy mà được khắc từ gỗ, xung quanh còn phát ra tiên khí.

Là tiên khí, không phải yêu khí.

Y lại than thở trong lòng một phen, bản thân chỉ đến đây bắt yêu xui rủi lại đụng trúng con yêu có nâng lực hiện tại bị con yêu kia xoay cho chóng mặt, thực sự chóng mặt, không đùa chút nào, bắt Trường Tương Tư rơi vào tình cảnh này thật sự quá giới hạ rồi. Nghĩ đến một chút phải uống loại rượu có mùi gián chết kia, Trường Tương Tư cảm thấy sắp không chịu nổi sự tình này rồi, chỉ muốn nhanh chóng bắt được tên đang ở sau lưng bày trò kia ra. Vì vậy khi nhận thấy dây tú cầu bên kia đưa qua, y đã trực tiếp cầm lấy, vội đi lên phía trước.

Nhưng hành động vội vàng của Trường Tương Tư để người ngoài nhìn vào thì thành ra là y đang cầm dây tú cầu dẫn trước, còn vị hôn phu lại là tà đi theo. Vì vậy có kẻ không nhịn được vừa cười vừa trêu" ây nha, tiểu nương tử này muốn chồng tới vậy rồi, từ từ thôi nha, để tân lang dắt đi nha"

"...."Phát dác kẻ kia đang nói mình, lại nghe được tiếng cười khúc khích xung quanh, Trường Tương Tư khi này mới chú ý tới hành động của mình, chân lập tức dừng lại. Y cảm thấy mai thay bản thân còn được giấu mặt đi, nếu không đã tự đào ba tấc đất chôn mình luôn cho rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro