CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác lúc này cũng lười khách sáo với bất kì người nào, để tránh đối phương dây dưa mất thời gian liền trực tiếp nhận lấy tấm thẻ rồi sải bước đi về phía trước.

Lục Thành thấy cậu nhận thì thở phào một cái, nhưng lại lo lắng cậu không thèm đến đó.

Vương Hạo Hiên vẻ mặt mập mờ:

-"Oa! Diễm phúc của em đúng là không ít nha! Lần này Lục Thành bị em ép căng như thế nhất định sẽ dốc hết tâm tư ra lấy lòng em rồi, chắc chắc người phụ nữ ông ta tìm cho em cũng không phải bình thường đâu!

Em muốn hay không? Ây, nhà đã có Tiêu Chiến làm dâu rồi nên chắc chắn không thèm đâu nhỉ?

Thế em cho anh thẻ phòng này đi, anh đang tò mò không biết Lục Thành tìm thiên tiên nào tới?" - Đầu ngón tay Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, một giây sau thẻ phòng kia lập tức bay về phía Vương Hạo Hiên.

Vương Hạo Hiên chuẩn xác dùng hai ngón tay bắt được, vui vẻ nói:

- "Vậy anh đi nha!" - Hạo Hiên mạnh miệng vậy thôi chứ anh vẫn nhớ mình còn 1 Tống Kế Dương ở nhà kìa.

Bảo Bối họ để đó mà nổi giận thì có 10 lá gan cũng không dám đến gần đâu nha.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa bắt về tay chuyện hôm nay mà đến tai con Thỏ Trùng Khánh đó thì tên Nhất Bác kia sẽ hoả tán cả nhà anh đấy.

Nên vẫn là anh trai hi sinh thân mình để đáp ứng lòng tốt của tên tổng tài kia mà lên phòng xem quà. Liếc mắt thấy số phòng thì Hạo Hiên thoáng ngạc nhiên nói cùng em trai

- "Ý, phòng 808, phòng Tổng thống cơ đấy!" - Vương Hạo Hiên cầm thẻ phòng, rên rỉ hát, thầm khóc chạy về khu phòng nghỉ của khách sạn.

Thang máy đi thẳng lên tầng chót, Vương Hạo Hiên đút tay trong túi, đi về phía căn phòng cuối hành lang.

- "Tít" một tiếng - cửa phòng được mở ra.

Trước khi mở cửa, Hạo Hiên còn xoắn xuýt, y đây chỉ tò mò nên muốn chạy tới xem thôi, nếu lát nữa người được làm quà trong kia si mê y quá, không cho y đi thì phải làm sao bây giờ?

Mặc dù y là người thế thân thôi nhưng y cũng là loại người đứng đắn, chỉ chấp nhận mối quan hệ yêu đương đàng hoàng thôi nha, và là người đã có gia đình rồi đấy, vẫn còn đợi y ở nhà mà .

- "Két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Lòng Hạo Hiên bắt đầu khóc ròng rồi,

- "bảo bối ơi tha lỗi cho anh " - Hạo Hiên vừa mở cửa vừa nhẩm như đọc thần chú mở cửa.

Đập vào mắt Vương Hạo Hiên là một chiếc giường kingsize được rải cánh hoa hồng khắp nơi, trên giường có một người mỹ nam đang nằm, giữ những cánh hoa có thể thấy loáng thoáng được áo sơ mi mỏng tang, còn có đôi chân dài trắng nõn...

Chỉ bằng đôi chân trần này thôi cũng đủ khiến cho đàn ông nổi lên ham muốn, lần này Lục Thành quả nhiên đã hạ hết vốn liếng!

Vương Hạo Hiên vừa nghĩ vừa tiến thêm hai bước, sau đó, anh thấy được khuôn mặt của người đang nằm trên giường...

Mặc dù đôi mắt người ấy bị che lại bởi một dải lụa màu trắng, nhưng Hạo Hiên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra người này là ai .

- " ÔI MẸ ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! " - Vương Hạo Hiên như thể nhìn thấy một con mãnh thú mà bị dọa cho hết hồn, giật bắn cả người về phía sau, cơ thể đụng phải cánh cửa kêu "rầm" một tiếng.

Ngay sau đó, Vương Hạo Hiên cuống cuồng đóng cửa phòng lại, rồi lập tức chạy như điên xuống lầu.

Chạy một mạch đến khu để xe, vừa vặn thấy Vương Nhất Bác lái xe tới, vì vậy liền bay qua cản đường.

Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, Vương Nhất Bác may mắn kịp thời dừng xe lại, sắc mặt cực kì khó coi.

Vương Hạo Hiên vỗ vỗ cửa kính xe kêu "bang bang", sau đó trước khi Nhất Bác kịp mở miệng mắng mình thì đem cậu kéo ra ngoài, bộ dạng như cháy nhà đến nơi rồi:

- "Nhất Bác, mau đi với anh !" - vừa nói vừa kéo em trai đi theo.

- " Chuyện gì?" - Nhất Bác dù không muốn bị lôi lôi kéo kéo thế này nhưng vẫn đi theo nhưng gương mặt thể hiện rõ sự khó chịu.

- "Hết sức khẩn cấp! Hết sức khẩn cấp! Em đi với anh thì biết!" - Hạo Hiên vẫn không trả lời cậu mà chỉ kéo kéo cậu theo mình đến đó.

- " Bây giờ đối với em mà nói thì chỉ có một việc quan trọng." - Nhất Bác dù vẫn đi theo nhưng lòng vẫn hướng đến nơi để xe về nhà cùng vợ yêu.

- "Anh biết em chỉ muốn Tiêu Chiến ca ca , chuyện này cũng liên quan đến Chiến ca mà!" - lập tức vào thẳng chủ để để em trai không thắc mắc nữa.

Nghe đến 2 chữ Tiêu Chiến, Nhất Bác lập tức đi theo.

Cứ như vậy, hai người vội vàng chạy tới phòng 808.

Vương Nhất Bác quét mắt nhìn cánh cửa, trên mặt lập tức nổi lên một tầng sương lạnh, ánh mắt tỏ ý, tốt nhất là Vương Hạo Hiên nên cho cậu một lời giải thích hợp lí, tự nhiên mang cậu tới đây làm gì?

Vương Hạo Hiên vuốt mặt, "tít" một tiếng mở khóa điện tử, rồi quay sang nói với Nhất Bác

- "Tự em vào mà xem." - Vương Nhất Bác nghe vậy hơi biến sắc, chẳng lẽ bên trong là...

Giây kế tiếp, đại ma đầu họ Vương đưa tay ra đẩy cánh cửa, sau đó liền ngốc luôn tại chỗ.

Một cơn lạnh lẽo kinh người lập tức tràn ngập, ánh mắt Lục Đình Kiêu giống như lưỡi dao bắn về phía Vương Hạo Hiên đang đứng một bên

- " Anh nhìn?" - Hạo Hiên sợ hãi dán vào bên cạnh cửa, yếu ớt nói:

- " Anh không nhìn làm sao biết đấy là Chiến ca chứ !? Không phải ngay cả anh mà em cũng muốn ăn dấm đấy chứ?" - Hạo Hiên vẫn là sợ tên đại ma vương trước mặt. Hắn mà điên lên lại không biết làm gì y nữa.

- " Vẫn có cánh hoa che mà, anh chẳng thấy được gì đâu mà!

Nói cho cùng nếu không phải anh tò mò phát hiện ra ca ca thì ai biết tối nay Tiêu Chiến của em sẽ thế nào, anh cũng có công có được hay không?

Trừ anh ra thì em tìm đâu ra được công thần tương trợ như anh hả, anh..." - Hạo Hiên vẫn đang cố biện minh nhầm xoa dịu tên ma vương kia, không thì những ngày tháng của anh sau này thảm rồi.

Vương Nhất Bác lại để anh nói hết câu sao, nhìn hắn bây giờ như muốn giết người đến nơi rồi kìa

- "Cút! Nhanh" - cơn thịnh nộ đến rồi, tìm được cơ hội Hạo Hiên lập tức rời khỏi đó, trong đầu lại suy nghĩ đến Lục Thành, tên điên đó làm gì không làm lại đụng đến Tiêu Chiến.

Là chán sống sao, làm y phải nhọc công thu mua lại công ty của hắn. Y muốn ôm ôm bảo bối ở nhà mà. Nghĩ là vậy nhưng lại cứ đứng yên ở đấy với suy nghĩ của bản thân đến khi Vương Nhất Bác sắp hết kiên nhẫn mới nhanh chân rời đi còn nói :

"Tạ... tạ... chủ long ân!" - Vương Hạo Hiên tránh được một kiếp vội vàng lăn đi.

Các cụ đã bảo hiếu kì hại chết mèo, thế mà Vương Hạo Hiên đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc đến vạn lần vẫn không đổi được thói hư tật xấu!

Vương Hạo Hiên đi rồi, Vương Nhất Bác lập tức khép cửa phòng, sau đó ngây người đứng cách chiếc giường kia mười bước chân.

Giường lớn trắng tinh, cánh hoa đỏ tươi, cơ thể nửa che nửa hở của anh dưới lớp vải lụa nhẹ nhàng run run, chiếc áo sơ mi bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào thân thể, đôi chân mượt mà trắng nõn như ngọc bởi vì đang hoảng sợ mà co lại vô cùng đáng yêu...

Khung cảnh này đối với một người đã phải "ăn chay" đã lâu như Vương Nhất Bác chả khác nào một khảo nghiệm tàn khốc!

Cậu cảm thấy cổ họng mình càng ngày càng khô, cổ áo thít chặt đến không thở nổi, vì vậy đưa tay thô lỗ kéo cà vạt ra.

Chắc vì hành động của cậu phát ra tiếng vang hơi lớn, nên nam nhân trên giường lập tức bị dọa, bắt đầu run rẩy, hơn nữa còn cố gắng xê dịch từng khoảng nhỏ ra phía rìa của chiếc giường.

Nhưng dường như anh đã bị bỏ thuốc, trên người đến một chút sức cũng không có nên cả nửa ngày cũng chỉ di chuyển được không tới hai cm, không những thế còn mệt đến khuôn ngực phập phồng thở dốc kịch liệt, mồ hôilàm ướt cả phần tóc mai.

Một màn này giống như một giọt nước rơi vào giữa chảo dầu sôi.

Vương Nhất Bác giống như bị đầu độc vậy, bước chân hoàn toàn không chịu khống chế của bản thân mà từng bước từng bước đi về phía chiếc giường kia, cho đến khi đứng trước mép giường.

Anh nhạy bén cảm giác được có người đang đứng cạnh mép giường, hàm răng dùng sức như muốn cắn nát đôi môi, càng dùng sức dãy giụa muốn thoát khỏi đây.

Vương Nhất Bác hoảng hốt, chậm rãi đưa tay về phía anh.

Ngón tay chai sần cuối cùng cũng được như nguyện mà chạm vào làn da đã ước muốn từ lâu, nhiệt độ nóng bỏng kia như muốn lần theo ngón tay mà đốt cháy cả người cậu.

Nhưng mà, đột nhiên, đầu ngón tay bỗng truyền đến một cảm giác đau đớn bén nhọn.

Là anh đang ra sức cắn ngón tay cậu.

Rất nhanh, đầu ngón tay thấm ra một chút máu đỏ tươi.

Nhìn đôi môi đỏ thẫm của anh đang ngậm lấy ngón tay của cậu, thì đau đớn kia tựa như biến thành khoái cảm.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp điên rồi!

Đau đớn không khiến cậu thanh tỉnh, nhưng mà nỗi tuyệt vọng trên khuôn mặt anh khi cắn cậu , nó giống như một trận mưa như thác đổ đội từ trên đỉnh đầu cậu xuống, khiến cậu tỉnh táo lại.

Đáng chết! Rốt cuộc cậu đang làm cái gì???

Biết rõ lúc này anh đang sợ đến mức nào, biết cái cảm giác chìm trong bóng tối lâu chừng nào là càng dày vò thêm bấy nhiêu!

Vương Nhất Bác nhanh tay cởi dải lụa đang che mắt anh ra.

Lông mi của anh run rẩy kịch liệt, sau đó chậm rãi mở mắt ra giống như động tác chuẩn bị tỉnh lại của một nam nhân đã say giấc ngàn năm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro