CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc đôi đồng tử trong veo, tuyệt vọng phản chiếu bóng dáng người đàn ông.

Đầu tiên thì sững sờ mê mang, sau đó lập tức tràn ngập hơi nước trở thành những giọt nước mắt rơi tí tách khỏi hốc mắt, từng giọt lại từng giọt, giống như vô tận....

"Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác trở nên luống cuống vô cùng khi thấy nước mắt của anh

- "Sao thế? Khó chịu chỗ nào à? Xin lỗi, em tới muộn... Anh đừng khóc... Em đưa anh tới bệnh viện... Anh... đừng khóc nữa được không..." - Tim cậu như thể sắp ngừng đập.

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ ngầu, nước mắt không ngừng chảy ra, anh cố gắng vươn tay ra, nhưng nhấc lên được một nửa lại rơi xuống.

-"Muốn đứng dậy phải không?" - Vương Nhất Bác nãy giờ ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi anh, vừa thấy anh muốn ngồi dậy lập tức khuỵu người xuống đỡ anh.

Đang định đỡ anh xuống giường, cánh tay anh bỗng vòng lấy ôm cổ cậu, đầu vùi chặt vào vai, khóc run cả người, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo cậu, từ cổ chảy dọc xuống...

Tim của Vương Nhất Bác như bị dao cắt, cậu vươn bàn tay to lớn của mình chạm vào anh như chạm vào thủy tinh dễ vỡ, nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh :

- "Đừng sợ... không sao nữa rồi... không sao... xin lỗi... xin lỗi..." - sự dịu dàng của đại ma Vương vĩnh viễn chỉ mình anh được thấy.

Vì bị kinh hoàng và hoảng sợ cực độ, Tiêu Chiến khóc hơn mười phút mới dừng lại được.

Sau đó lại thút thít, chốc chốc lại nấc lên.

Vương Nhất Bác giúp anh thuận khí, vì sợ sẽ làm anh sợ, nên cả người cậu cứng đờ chẳng dám nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Chiến cũng bình tĩnh lại được, giọng anh khản đặc, vừa mềm yếu lại vừa bất lực chưa từng thấy, lại thì thầm nói bên tai cậu:

- "May mà là em..." - Anh nói, may mà là em, bốn chữ này đánh thẳng vào tim cậu vọng lại một tiếng.

Không biết từ khi nào, Bảo Bảo của cậu đã tin tưởng cậu đến vậy, ngay đến cả bản thân anh cũng không phát hiện ra điều này.

Tiêu Chiến gắng gượng cười khổ, anh thút thít nói:

- "Vương Nhất Bác , em không biết hôm nay anh đã trải qua chuyện kinh khủng đến thế nào đâu... Trước khi thấy em... anh gần như hoàn toàn tuyệt vọng với cái thế giới này rồi..." - Anh luôn nghĩ rằng bản thân rất kiên cường, anh những tưởng không có gì có thể đánh ngã mình được nữa, nhưng khi chuyện 5 năm trước lại sắp xảy ra một lần nữa, anh lại cảm thấy không chịu đựng được nữa mà sụp đổ.

Trước đây anh từng nghĩ, kể cả Lục Thành không tự mình dùng, vậy nhất định cũng sẽ tặng cho ai đó, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, kẻ lăn lộn Lục Thành chắc chắn sẽ là một gã càng đáng kinh tởm hơn.

Nhưng lúc này đây, anh thấy thật may mắn vì anh đã đoán sai, không ngờ người mà Lục Thành muốn lấy lòng lại là Vương Nhất Bác .

Đôi đồng tử Vương Nhất Bác lướt qua một tia sát ý, nhưng cậu vẫn nói với anh rất nhẹ nhàng:

- "Xin lỗi, là em làm liên lụy đến anh, tối hôm đó vốn dĩ chỉ muốn giải vây cho anh, không ngờ lại khiến Lục Thành sinh ra hiểu lầm, em không nhờ hắn sẽ làm ra chuyện này." - Tức giận hối hận là cảm giác Nhất Bác lúc này.

- "Lục Thành ông đợi đó xem tôi làm gì ông và cả cái công ty nhỏ đó của ông." - Nhất Bác đang đem hết tổ tông của Lục gia mà chửi rủa.

- " Sao trách em được, em chỉ muốn giúp anh thôi mà." - Tiêu Chiến nói xong mới phát hiện mình vẫn còn đang bám dính vào người ta, cố gắng ngồi thẳng dậy, ngượng ngùng nói:

- "Xin lỗi, làm áo em bẩn mất rồi." - ngại ngùng tránh né ánh mắt của cậu.

Anh ngồi đó, trên mặt toàn vệt nước mắt, mất đi sự che chắn của cánh hoa, áo sơ mi mỏng quả thật chẳng khác gì không mặc, không thể che đậy được gì hết.

Vương Nhất Bác ho nhẹ một tiếng, tránh đi tầm mắt:

- "Không sao." - Nhất Bác ánh mắt vẫn không rời người thương, vẫn tập trung trả lời anh.

Tiêu Chiến vừa ngồi thẳng dậy liền lảo đảo, Vương Nhất Bác vội đỡ lấy anh:

- " Anh vẫn ổn chứ? Để em đưa anh tới bệnh viện?" - Nhất Bác vẫn lo sợ anh bị gì.

Mặt TIêu Chiến đỏ bừng, lắc đầu:

-"Loại thuốc này có tới viện cũng vô ích thôi! À... Chuyện này... Vương Nhất Bác, anh có thể nhờ em một chuyện được không?" - Tiêu Chiến mặt đỏ hồng xấu hổ cúi mặt xẩu hổ

- " Được, chuyện gì?" - Vương Nhất Bác theo bản năng căng cứng thần kinh.

- "Miếng vải bị mắt... có thể bịt lại cho anh được không?" - Tiêu Chiến nhỏ giọng cầu xin.

Trên mặt Vương Nhất Bác thoáng chút kinh ngạc:

-"Tại sao?" - Nhất Bác vẫn chưa hiểu Tiêu Chiến muốn làm gì.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói:

"Vì... để... nhắm mắt làm ngơ mà!" - Tiêu Chiến xấu hổ nói.

Tuy Bảo Bảo của cậu nói câu này rất khó hiểu, nhưng Nhất Bác lại hiểu ngay tắp lự, cậu "khụ" nhẹ một tiếng, nhấc mảnh vải trắng ném dưới đất lên, nhẹ nhàng buộc lại cho anh.

Khoảnh khắc Vương Nhất Bác tới gần, ngọn lửa trong người Tiêu Chiến bỗng bùng lên, anh vội đọc thầm

- "Không tức là sắc, sắc tức là không" - Tiêu Chiến cứ tự mình đọc thần chú như vậy, mãi tới khi cậu tách ra một khoảng cách an toàn, trước mắt là một mảnh tối đen, sự rối loạn trong cơ thể mới từ từ lắng xuống.

Nếu là tên bỉ ổi, ghê tởm Lục Thành có tới cũng coi như xong thôi, nhưng người tới lại là Vương Nhất Bác, đối với chất kích thích trong người anh mà nói, Vương Nhất Bác quả là một chất xúc tác càng khiến cho thuốc có hiệu quả vô hạn, sẽ sinh ra phản ứng hóa học mất mạng mất.

- "Được chưa?" - Vương Nhất Bác quan tâm hỏi.

Tiêu Chiến gật đầu thỏ thẻ nói

-"Còn một chuyện nữa phải phiền đến em, giờ cả người anh chẳng còn chút sức lực nào nữa, có thể đưa anh vào nhà tắm được không? Anh muốn tắm nước lạnh một chút là được!" - mặt anh cúi gầm xuống, tay vò vò góc áo nhìn cực kì ủy khuất

- "Đợi chút, để em đi chuẩn bị nước cho anh trước." - Nhất Bác, hai tay dần buông lỏng sự ấm áp hiện tại mà bước nhẹ nhàng vào phòng tắm.

- "Cảm ơn." - Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói

Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, trong căn phòng tĩnh mịch càng nghe thấy rõ.

Cũng trong tình trạng mắt không nhìn thấy gì, nhưng lần này anh lại cảm thấy yên tâm vô cùng.

Một lát sau, tiếng nước chảy dừng lại, bên tai truyền tới tiếng bước chân.

-"Có đi được không?" - Vương Nhất Bác hỏi.

-"Chắc là được, em có thể đỡ anh một chút là không sao hết." - Tiêu Chiến cả người không còn chút sức lực nào nhưng vẫn tự mình cố gắng đến phòng tắm.

Vương Nhất Bác đưa tay ra đỡ lấy anh, hơn nữa còn chu đáo giữ một khoảng cách nhất định, chỉ có tay là chạm vào người anh.

Khi cơ thể hoàn toàn chìm vào làn nước mát lạnh, Tiêu Chiến phát ra một tiếng thở thoải mái

-"Ưm..."

Vương Nhất Bác thoáng căng thẳng:

- "Vậy em ra ngoài trước, anh có chuyện gì thì gọi em, nhưng không được ngâm lâu quá đâu nhé, cẩn thận cảm đấy."- Nhất Bác tự nhủ phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, không thể chịu đựng thêm nữa rồi.

- "Ừm." - Tiêu Chiến trong cơn mê mà trả lời cậu.

Vương Nhất Bác quay người rời đi, dáng vẻ gấp gáp và chật vật như muốn bỏ trốn tới nơi.

Sau khi ra ngoài, cậu mở cửa phòng khách sạn ra, chỉ thấy một người vì mất thăng bằng mà ngã cái "bụp" vào trong.

Vương Hạo Hiên lồm cồm bò dậy, phủi mông, đồng thời dáo dác nhìn vào:

- "Khụ, ha ha... Anh chỉ không yên tâm hai người... không yên tâm mà thôi... Tuyệt đối không có ý nhiều chuyện gì đâu..." - Vương Nhất Bác trưng ra vẻ mặt cậu đã biết thừa anh ta đã nấp ở cửa từ trước, lạnh lùng mở miệng:

- "Mang tập tài liệu trong xe lên đây cho em đi ." - Vương Hạo Hiên nghe Nhất Bác nói miệng há hốc hình chữ O

- " Em trai à, em có lầm không đấy? Vào lúc này mà em còn muốn xem giấy tờ? Rốt cuộc em có phải là đàn ông không?"- Hạo Hiên nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ nhân sinh.

Vương Nhất Bác tàn khốc đảo mắt qua:

- "Có cần em chứng minh cho anh thấy không?" - ánh mắt nguy hiểm của ma Vương lại xuất hiện.

- "Không không không, không cần đâu! Anh đi ngay! Đi ngay đây!" - Vương Hạo Hiên nghe đến đấy thì biết tên đại ma Vương này lại định làm gì mình nên tìm cách mà trốn nhanh nhất có thể.

Cách chứng minh của cậu chắc chắn là một trận đòn rất manly mất.

Sau khi mang tài liệu lên, Vương Hạo Hiên nghe thấy tiếng nước thấp thoáng phía trong, lại nghe thấp thoáng tiếng cậu thở dài tuyệt vọng, vô cùng đau đớn nói:

- "Tắm nước lạnh làm quái gì chứ? Cậu tự mình làm giải thuốc cho anh ấy có phải hơn không? Thật quá là lãng phí! Phí quá đi mất!" - Vương Nhất Bác trong đầu đen tối nghĩ đến những chuyện không đứng đắn lại quay sang nói

- "Anh đi được rồi đấy." - Hắn hiện nguyên hình ma Vương lạnh lùng đuổi anh trai đi khỏi nơi đó.

- " Thật ra anh không muốn rời đi đâu, anh muốn ở lại, ở lại bên em từng phút giây ..." - Vương Hạo Hiên vừa hát vừa bịn rịn chuồn mất.

Sau khi về phòng, Vương Nhất Bác cố gắng lờ đi bóng người thấp thoáng trên cửa kính nhà tắm, tập trung dồn hết sự chú ý của mình vào đám giấy tờ trên tay.

Ừm, hiệu suất làm việc cũng cao đấy... Nửa tiếng mà xem được có hai trang...

Đúng lúc này, trong nhà tắm truyền ra tiếng gọi dồn đập của Tiêu Chiến : "Vương Nhất Bác ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro