Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh lại đã là ba ngày sau. Khải Nhi mở to mắt liền nhìn thấy Ngao Mãnh đang ở bên cạnh mình. Nhẹ nhàng rướn người qua, ôn nhu liếm lên cổ hắn, trong mắt hiện một tia chờ mong. Ngao Mãnh vừa định lao tới, đột nhiên trong bụng liền phát ra tiếng sôi rồn rột. Nhìn nhau mà cười, Khải Nhi dẫn đầu phóng ra khỏi huyệt động, Ngao Mãnh lập tức đuổi theo phía sau (miệng hô: zợ ơi, chờ anh zới).

Cả hai bắt một con dê. Ngao Mãnh miệng ăn nhưng ánh mắt luôn luôn đặt trên người của vợ, còn Khải Nhi thì làm bộ như không nhìn thấy.

Mới ăn một nửa, Ngao Mãnh chịu không nổi nửa, đem Khải Nhi kéo đi, đặt lên khối đá bóng loáng kia. Khải Nhi cũng tự động úp sấp trên tảng đá. Mắt Ngao Mãnh phát ra lục quang sâu thẳm, vừa nhấc thân liền tiến nhập vào thân thể ôn hương (ấm áp thơm ngát) đầy đam mê của bạn lữ.

Hảo ấm áp, hảo chặt chẽ, Ngao Mãnh thoải mái gầm nhè nhẹ. Lúc này, lòng hắn đối với Khải Nhi tràn ngập tình yêu, thời điểm nhìn thấy Khải Nhi buông bỏ vương vị mà lựa chọn mình, hắn cảm thấy trời xanh đã đem tất cả hạnh phúc của thế gian đều đưa cho mình, hắn sao có thể không toàn tâm toàn ý yêu vị bạch lang vương này. Khải Nhi đối với hắn là tất cả.

Trong lòng Khải Nhi, hắc lang này cũng là tất cả, giờ phút này cả hai đang hoà tan vào nhau, gắn kết thân thể chặt chẽ thế này, hắn cùng mình đồng cam cộng khổ, là một tình nhân luôn vì mình mà đổ huyết lưu hãn. Có lẽtừ lúc còn chưa trở thành bạn lữ của hắn, mình cũng đã bất tri bất giác mà yêu tên Thần lang màu đen này rồi.

Một đôi người yêu đều dùng hết toàn lực, cố gắng làm cho đối phương cảm nhận được khoái cảm nhiều nhất. Mỗi một lần xâm nhập đều đâm đến nơi sâu nhất trong cơ thể người yêu, mỗi một trận co rút đều gắt gao bao trụ lấy khối thật lớn của người yêu. Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, Khối to lớn không ngừng ma sát vào vách thịt mịn màng, kiều đồn sắc trắng không ngừng lắc lư theo sự va chạm của sắc đen, làm cho Ngao Mãnh hưng phấn, khiến cho Khải Nhi run rẩy. (kiều đồn: mông vừa tròn vừa vểnh)

Theo cơn khoái cảm tăng cao mãi, dâng lên đến điểm cao nhất, cả hai cùng phóng ra tinh hoa của mình, miệng khe khẽ phát ra tình yêu với đối phương, nỉ non, sâu lắng.

Triền miên giằng co suốt hai ngày hai đêm, trừ bỏ ăn, ngủ, chính là giao phối. Tình ái nhiệt liệt khiến Khải Nhi thấy mệt như sắp chết rồi, còn Ngao Mãnh thì lại cả người sảng khoái

Khải Nhi kỳ quái phát hiện, trên tảng đá kia không hề lưu lại tinh dịch của mình. Hai ngày hai đêm triền miên, chính mình bắn tinh mấy chục lần (O___O|||), sao lại một chút dấu vết cũng không có? Nhớ tới mỗi khi giao phối, chính mình cùng Ngao Mãnh đều thập phần động tình, nhiệt độ thân thể cao dị thường, có lẽ là nhanh chóng bị bốc hơi chăng, nhưng cũng hẳn là phải có tí dấu vết chứ a? Khải Nhi nghĩ mãi không ra, sau đó cũng liền quên sau đầu.

Trải qua hai ngày tình ái vui sướng đầm đìa, một đôi người yêu quyết định đến bờ sông phía nam uống nước, thuận tiện săn bắt thức ăn cho hôm nay.

Uống thêm hai ngụm nước thanh lương (trong mát), Khải Nhi cảm thấy cả người sảng khoái, vừa cúi đầu nhìn xuống, nó ngạc nhiên phát hiện hình dáng mình đã xảy ra biến hóa. Nguyên bản cả bộ lông trắng noãn không tỳ vết, hiện tại trên trán thế nhưng mọc ra một đốm lông đen, tựa như một đốm lông của Ngao Mãnh dán trên trán của mình.

Kỳ quái xoay đầu nhìn Ngao Mãnh, Khải Nhi phát hiện hiện tại bộ dáng của mình cùng Ngao Mãnh rất giống nhau, chính là hai sắc trắng đen đối lập, Ngao Mãnh là toàn lông đen, trên trán có một đố trắng. Nhớ tới lần Ngao Mãnh cấp máu cho mình trị thương, Khải Nhi đại khái đã biết vì sao lại biến thành như vậy. Thấy Ngao Mãnh đang dùng ánh mắt thưởng thức ngắm nhìn mình, nếu bạn lữ đã không để ý sự thay đổi của mình, vậy Khải Nhi cũng không để tâm nữa, tiếp tục uống nước.

Lúc này, trong rừng rừng rậm xuất hiện tiếng xôn xao nho nhỏ. Có bảy tám đầu lang xâm nhập vào lãnh địa của Ngao Mãnh và Khải Nhi. Nhìn kỹ, thì ra là mấy mẫu lang. (sói cái)

Nguyên lai, khi Khải Nhi và Đồ Luân quyết chiến, đàn lang lại bị thuyết phục bởi võ công trác tuyệt, vẻ tuấn tú khí khái cùng sự anh dũng mưu trí của vị lang vương ngày xưa. Mấy mẫu lang chưa có bạn lữ nhìn thấy liền phương tâm ám hứa. (mang lòng thầm yêu)

Lại thấy vị hắc lang thân hình cường tráng kia trời sinh thần lực, dũng mãnh vô cùng, cũng là một trong những lựa chọn tốt nhất khi chọn bạn lữ. Vì thế, mấy mẫu lang độc thân này liền cùng nhau kết nhóm kéo vào trong rừng rậm này, hy vọng có thể trở thành bạn lữ của một trong hai vị kia. Tìm không bao lâu, ngay tại bờ sông, rốt cuộc các nàng cũng tìm gặp hai vị 'hôn phu' mà trong cảm nhận của các nàng là tốt nhất từ trước đến nay.

Mấy mẫu lang cố bày ra bộ dáng mềm mại, thâm tình chân thành, ánh mắt mang tia ôn nhu đáng yêu nhìn về phía hắc lang cùng bạch lang. Cố ý làm bộ như đang ở bờ sông tản bộ, triển lãm dáng người của mình, hy vọng có thể chiếm giữ được sự ưu ái của hai vị nam tử cách đó không xa.

Ngao Mãnh liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của mấy mẫu lang này, trong lòng tức giận như rễ mọc lan tràn, đám này dám ở trước mặt hắn mà câu dẫn bạn lữ của hắn, mấy mẫu lang này, mỗi nàng đều đừng mong còn mạng mà sống sót trở về.

Ở thời điểm Ngao Mãnh còn chưa kịp ra tay, Khải Nhi đã phóng đi trước. Chỉ thấy Khải Nhi hung tợn phóng vào giữa đám mẫu lang, dùng răng nanh sắc bén hung hăng giáo huấn các nàng, đem cả nhóm cắn cho thống khổ khóc thét, chung quanh chạy trốn. trong lòng Khải Nhi vẫn phẫn hận nan bình. (giận dữ khó lòng nén xuống)

Mấy mẫu lang này thế nhưng dám đuổi tới nơi này cùng nó tranh tình nhân, nhớ tới bản thân không thể vì Ngao Mãnh sinh ra con nối dõi, lại nhìn mấy mẫu lang này xuất hiện, giống như dùng vuốt sắc cào nát lòng nó. Vì thế, Khải Nhi không chút lưu tình truy cắn các nàng, thẳng đến khi đuổi hết cả đám ra khỏi rừng rậm.

Nhìn tất cả mẫu lang đều bị đuổi hết, nó mới xoay đầu nhìn Ngao Mãnh vẫn đi theo sau lưng mình. Thấy ngao mãnh vẫn mang vẻ mặt mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì hết) đầy ý cười nhìn mình. Khải Nhi phát ra uy hiếp, rống lên một tiếng về phía Ngao Mãnh, biểu đạt ý của mình: Là tình nhân của hắn, mình có quyền đuổi đi mấy kẻ cạnh tranh.

.

Ngao Mãnh cùng Khải Nhi trở lại trong rừng rậm, vợ yêu vẫn không thèm để ý tới hắn, tựa hồ còn đang tức giận, hắn chỉ có thể mặt cố mang cười mà lẽo đẽo theo sau, trời biết hắn có bao nhiêu oan uổng, mấy mẫu lang kia không phải hắn mang đến a.

Hơn mười ngày trôi qua, Khải Nhi dường như vẫn chưa hết giận, đối với Ngao Mãnh cũng là không thèm nhìn tới, trong lòng nghĩ rằng nhất định phải cho tên kia một chút răn đe. Đương nhiên ngay cả yêu cầu giao phối cũng đều bị cự tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro