Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cú Mèo

Beta: My

Checker: Gà

***

Chương 19.

Vì chênh lệch múi giờ nên Cố Ngộ Sâm không nhìn thấy tin nhắn của Tạ Diễm gửi tới.

Tạ Diễm cũng biết lúc này Cố Ngộ Sâm không phải đang bận thì chính là đang ngủ, cậu chỉ nghĩ rằng muốn gửi tin nhắn chia sẻ một chút tâm tình của mình với Cố Ngộ Sâm.

Thấy Cố Ngộ Sâm không trả lời, cậu liền cất điện thoại đi.

Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt sáng ngời có thần của chị Trần.

Tạ Diễm: "..."

Chị Trần: "Không thì chị nói cho em biết hai điểm còn lại nhé?"

Tạ Diễm gọn gàng lưu loát cất điện thoại di động, đi vài bước ra khỏi phòng họp, đến cửa còn quay đầu thăm dò, giải thích lý do: "Em cần đi vệ sinh."

Sau đó biến mất trong chớp mắt.

Nói đùa, để chị Trần nói tiếp thì chắc sau giờ tan làm cũng chưa xong đâu.

Chị Trần: "..."

Haiz, lẽ ra lúc trước cô phải vào bộ phận đào tạo của công ty, chỉ có nơi đó mới có thể thỏa mãn được mong muốn biểu đạt của cô.

***

Các đồng nghiệp nói là rời đi, nhưng thực tế họ chỉ là từ phòng họp trở lại văn phòng.

Bọn họ vốn đang nói chuyện phiếm, khi nhìn thấy chị Trần đi ra, họ cúi đầu giả vờ bộ dáng có việc cần làm, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều trở thành người bận rộn.

Chị Trần: "..."

"Giả vờ, giả vờ tiếp đi." Chị Trần chống nạnh: "Chị xem các cậu có thể giả vờ được bao lâu."

Mọi người đều bật cười, lại tiếp tục trò chuyện.

Ban đầu, bọn họ hẹn nhau ăn tối sau khi tan làm để chia tay, sau đó cùng nhau đến chơi Trốn thoát mật thất* mới mở, hiện tại bộ phận không cần giải tán nữa, vậy còn muốn tiếp tục chơi không?

( *Trốn thoát mật thất hay Trốn thoát khỏi mật thất (Escape Room) là một trò chơi trốn thoát ngoài đời thực. Nội dung chính của trò chơi là người chơi bị mắc kẹt trong một căn phòng có cửa bị khóa. Nếu muốn trốn thoát, bạn cần phải mở mọi cánh cửa bên trong để thoát ra ngoài. Dựa vào chi tiết, lý luận và cách sử dụng các đạo cụ khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ trốn thoát này.)

Đang nói chuyện thì có người nhắc tới vấn đề này.

Chị Trần nghe được, suy nghĩ một chút rồi nói với các đồng nghiệp: "Cứ đi thôi, coi như chúc mừng bộ phận chúng ta vẫn còn, các cậu cũng không cần khó khăn tìm một ao cá khác làm cá muối."

"Chị Trần bao mọi người sao?" Có người hét lên.

Chị Trần: "Làm ơn làm ơn đi, nhìn các cậu cũng không giống là người thiếu tiền, sao cứ mãi nhớ đến ba dưa hai táo* trong túi chị thế?"

( *Ba dưa hai táo (三瓜两枣 /sān guā liǎng zǎo/) là một Thành ngữ này có nghĩa là một phép ẩn dụ được sử dụng trong ngôn ngữ thông tục miền Bắc để mô tả một điều gì đó tầm thường hoặc để chỉ một số tiền có hạn.)

Lý Trạch Khâm ngọt ngào đáp lại một câu: "Có thể được chị Trần bao là vinh hạnh của chúng tôi."

Chị Trần cười ra nếp nhăn khóe mắt: "Đừng tưởng miệng em ngọt, chị sẽ không hỏi em về buổi hẹn hò giấu mặt, em đã nghĩ kỹ chưa?"

Lý Trạch Khâm nhìn trái nhìn phải xem như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu ta trở lại chỗ ngồi của mình, thấy Tạ Diễm đang hả hê khi thấy người khác gặp họa mà nhìn mình, cậu ta làm vẻ mặt đau khổ nhìn Tạ Diễm.

Tạ Diễm càng cười vui vẻ hơn, hoàn toàn không thông cảm ý tứ của Lý Trạch Khâm.

Một thông báo Wechat đến từ điện thoại của cậu, cậu đã đặc biệt cài đặt nó, ngay khi vừa nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc, cậu lập tức biết Cố Ngộ Sâm đang trả lời tin nhắn của mình.

Cố Ngộ Sâm: Anh nhận thầu ao cá, lúc nào cũng chờ em.

Cố Ngộ Sâm: Gấu trúc ôm một cái.jpg

Vương Hỏa Hỏa: Yêu anh~

Tạ Diễm nhìn chằm chằm biểu tượng cảm xúc gấu trúc trên màn hình điện thoại của mình, nghe tiếng cười của các đồng nghiệp, khóe miệng của cậu không khỏi nhếch lên.

Cuộc sống như vậy, quả thật không tệ.

***

Buổi tối phải ra ngoài chơi trò mật thất, dưới sự cho phép của chị Trần, cả bộ phận cùng nhau về sớm.

Đầu tiên, bọn họ đến một nhà hàng gần đó để cùng nhau dùng bữa, sau đó ùn ùn kéo đến quảng trường Đông Vân ở trung tâm thành phố.

Quảng trường Đông Vân nằm ở trung tâm thành phố K, là quảng trường thương mại lớn nhất thành phố K, quảng trường có rất nhiều cửa hàng có tên tuổi, mặt bằng của mỗi cửa hàng đều là tấc đất tấc vàng.

Cửa hàng Trốn thoát mật thất mới mở nằm trong trung tâm thương mại của quảng trường Đông Vân, cửa hàng mật thất này là một chuỗi thương hiệu nội địa, đều có chi nhánh tại các thành phố lớn.

Trốn thoát mật thất của thương hiệu này xuất hiện lần đầu tiên ở thành phố K, địa điểm cửa hàng nằm trong trung tâm thương mại của quảng trường Đông Vân, nơi có giá thuê đắt nhất thành phố K, có thể nói là giàu nứt đố đổ vách.

Sau khi Tạ Diễm và đồng nghiệp đến quảng trường Đông Vân, họ trực tiếp đến phòng mật thất, mua vé vào cửa, bắt đầu "san bằng" tất cả mật thất.

Trước khi đi vào cả đám đều hào khí can vân*, nhìn giống như những tay chơi lão luyện của phòng mật thất, nhưng ngay khi họ bước vào mật thất, ánh đèn tối sầm, lão hổ lập tức biến thành mèo con, tất cả đều núp sau lưng Tạ Diễm.

( *Hào khí can vân (豪气干云 /háoqì gān yún/) là một thành ngữ Trung Quốc, mô tả khí thế hào hùng vươn tới tận trời xanh.)

Tạ Diễm trong nháy mắt biến thành "Xe tăng* mật thất", "Mèo mẹ và đàn con", phía sau dẫn theo một đám mèo con thỉnh thoảng la hét.

( *Xe tăng: Đề cập đến người chơi có năng lực cao nhất trong đội, là người dũng cảm nhất để bảo vệ toàn đội.)

"Aaa, Tạ Diễm, Tạ Diễm, anh ở đâu? Chết em rồi! Chết em rồi!" Đây là giọng An Viễn Hề đang nắm tay cậu nhưng vẫn tìm cậu khắp nơi.

"Đại ca Tạ Diễm! Mau tới đây, tao cần mày!" Đây là Lý Trạch Khâm nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt eo cậu, kéo cậu đi vài bước.

Tạ Diễm: "..."

Mau thể hiện sự can đảm của các cậu trước khi vào đi chứ? Ai cũng khoe khoang mình lợi hại như vậy, sao càng khoe khoang lại trở nên hèn nhát như vậy?

...

Chuyến đi Trốn thoát mật thật có thể nói là vừa căng thẳng vừa kích thích.

Căng thẳng là của người khác, kích thích cũng là của người khác, Tạ- máy ủi mật thất- Diễm không hề sợ hãi, ngoại trừ hơi điếc tai một chút.

"Thật thú vị." Trên khuôn mặt trẻ con của An Viễn Hề đầy hưng phấn: "Em cảm giác được mật thất này còn chưa phát huy hết phong cách của em, hay là chúng ta chơi tiếp đi?"

Nói xong, y tự giác nhìn về phía Tạ Diễm.

Tạ Diễm im lặng lùi về sau một bước: "Anh cảm thấy mình không tham gia càng có thể thể hiện phong cách của em."

An Viễn Hề hồi tưởng một chút biểu hiện vừa rồi của mình trong mật thất, tự tin nói: "Có lý."

Lý Trạch Khâm cùng một đồng nghiệp khác, mỗi người ôm một tay của An Viễn Hề: "Đi thôi, ba chúng ta chơi lại một lần nữa."

An Viễn Hề do dự một lát: "Không cần đâu, ta mệt rồi, hai vị ái khanh lui ra đi."

Tạ Diễm nhìn các đồng nghiệp của mình náo loạn thành một đoàn, nụ cười trên mặt họ dường như có tính lây lan, khiến Tạ Diễm bất giác nhếch khóe môi.

Náo loạn đủ rồi, trời cũng đã tối, lúc đoàn người chuẩn bị rời đi, ở bên cạnh bỗng có người gọi tên Tạ Diễm.

Tạ Diễm theo tiếng gọi nhìn lại, nhìn thấy Lưu Giai Minh.

Sau khi Lưu Giai Minh xác nhận người mình nhìn thấy chính là Tạ Diễm, anh ta đi về phía Tạ Diễm, cố ý hỏi: "Cậu tới chơi Trốn thoát mật thất sao?"

"Đúng vậy." Tạ Diễm gật đầu, đột nhiên cảm thấy thành phố K quá nhỏ, không ngờ trong vòng một tuần lại đụng phải Lưu Giai Minh hai lần.

Lưu Giai Minh ưỡn ngực: "Chơi có vui không?"

Anh ta mong chờ nhìn Tạ Diễm, giống như Tạ Diễm khen phòng mật thất chính là khen anh ta vậy.

Đã như vậy, Tạ Diễm đương nhiên nhìn ra được: "Đây là cậu mở?"

Lưu Giai Minh nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, là một chuỗi, năm nay bắt đầu tiến vào thành phố K, sau này tôi sẽ mời cậu và các đồng nghiệp đến chơi nhiều hơn." Anh ta nâng cằm lên, nếu như phía sau anh ta có đuôi, lúc này có lẽ sẽ vểnh lên trời rồi, vô cùng kiêu ngạo.

Lúc Lưu Giai Minh còn chưa tốt nghiệp, anh ta đã xin một khoản tiền từ gia đình và mở Trốn thoát mật thất đầu tiên ở thành phố Hải Thành. Khi một loạt các chương trình tạp kỹ về phòng mật thất trở nên phổ biến, kéo mật thất mà anh ta mở cũng trở nên nổi tiếng theo. Anh ta cũng sẵn sàng đầu tư kịch bản để dựng bối cảnh chạy trốn khỏi mật thất trở nên thú vị nhất, nổi tiếng nhất và được nhiều người biết đến nhất.

Tận dụng sự phổ biến của các phòng Trốn thoát mật thất trong các chương trình tạp kỹ, anh ta đã liên tiếp mở các cửa hàng ở những thành phố lớn, trong hơn hai năm, anh ta đã phát triển cửa hàng của mình thành một chuỗi thương hiệu lớn được giới trẻ yêu thích.

Hiện tại, tên tuổi của anh ta trong trường học chắc chắc chắn có thể nằm trong top 3, ở trước mặt người khác, anh ta có lẽ sẽ cố gắng hết sức để duy trì bộ dáng khiêm tốn. Nhưng khi đối mặt với Tạ Diễm, Lưu Giai Minh luôn nhịn không được mà muốn khoe khoang.

Về nguyên nhân, đơn giản chính là vợ anh, Triệu Tình, đã từng tỏ tình với Tạ Diễm, điều này khiến Lưu Giai Minh luôn muốn hơn thua với Tạ Diễm, để cho Triệu Minh thấy rằng cô đã chọn đúng người.

Mặc dù Triệu Tình đã sớm không thèm để ý tới chuyện này, mà Tạ Diễm...

Có lẽ trước nay cũng chưa bao giờ để tâm đến vấn đề này.

Lưu Giai Minh đều hiểu rõ những điều này nhưng trong lòng anh ta vẫn không thể bỏ qua được.

***

Tạ Diễm không biết trước giờ mình luôn là kẻ thù giả tưởng trong lòng của Lưu Giai Minh, cậu ăn ngay nói thật, nói: "Mật thất của cậu khá thú vị, cốt truyện hay, giải mã cũng rất có trình tự, rất lợi hại."

Cậu là người yêu thích phim kinh dị, đồng thời cũng rất hứng thú với Trốn thoát mật thất và Nhà ma, trước đây cậu đã từng chơi Trốn thoát mật thất của các hãng khác, so sánh thì đúng là phòng của Lưu Giai Minh thật sự mang lại cho cậu cảm giác tốt nhất.

Bất thình lình nghe được lời khen của Tạ Diễm, Lưu Giai Minh sửng sốt một chút, phản ứng lại càng thêm kiêu ngạo.

Anh ta hận không thể đem tất cả mật thất mà mình sở hữu bày ra trước mặt Tạ Diễm, để Tạ Diễm biết mình thành công đến mức nào: "Cậu vội trở về sao? Nếu không, tôi mời cậu và các bạn cậu chơi phòng mật thất một lần nữa được không?" Ở lại nhìn xem đế chế mà tôi đã chinh phục.

"Vậy thì không cần." Tạ Diễm từ chối: "Ngày mai chúng tôi còn phải đi làm."

Chủ yếu là do màng nhĩ của cậu không chịu nổi.

"Được rồi." Lưu Giai Minh cũng không ép buộc, ngay lúc anh ta đang muốn nói tạm biệt Tạ Diễm, lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Đúng rồi, Vương Côn hỏi tôi phương thức liên lạc của cậu, nhưng tôi lại không có, nên chưa đưa nó cho câu ta."

Anh ta đề nghị: "Nếu không, bây giờ lưu số lại, trong khoảng thời gian này tôi đều ở lại thành phố K, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm chứ?"

"Đến lúc đó rồi nói." Tạ Diễm không để lại phương thức liên lạc của mình, không phải là cậu không muốn liên lạc với Lưu Giai Minh, chỉ là cho Lưu Giai Minh tương đương với việc đưa cho Vương Côn, cậu cảm thấy rất khó chịu.

Lưu Giai Minh còn muốn nói tiếp, lại nghe được có người gọi mình, chỉ có thể vội vàng tạm biệt Tạ Diễm, vội đi làm việc khác.

Cảm giác ưu việt mà Lưu Giai Minh bày ra trước mặt Tạ Diễm rõ ràng đến mức những đồng nghiệp đi cùng Tạ Diễm nếu không mù thì đều có thể thấy rõ.

Lý Trạch Khâm đụng nhẹ vai Tạ Diễm: "Mày biết cậu ta sao?"

Tạ Diễm "Ừ" một tiếng: "Bạn đại học."

"Cậu ta có biết tiền thuê cửa hàng hiện tại của cậu ta được giao cho mày không?" Khi hỏi đến vấn đề này, biểu cảm của Lý Trạch Khâm có chút châm chọc.

Tạ Diễm nhún nhún vai: "Ai biết được?"

Lý Trạch Khâm nghĩ có lẽ là Lưu Giai Minh không biết, nếu không anh ta đã không thể hiện sự ưu việt của mình trước mặt Tạ Diễm, một người chủ thuê nhà giàu có vô nhân tính.

***

Lưu Giai Minh bị ông chủ cửa hàng bên cạnh gọi tới, sau khi hai người nói một chút chuyện về mặt bằng cửa hàng xong, ông chủ kia tò mò hỏi anh ta: "Cậu và chủ nhà quen biết à?"

"Chủ nhà nào?" Vẻ mặt Lưu Giai Minh nghi hoặc.

Hợp đồng thuê mặt bằng cửa hàng đều là do Triệu Tình ký, anh ta thật sự không để ý đến tên chủ nhà.

Ông chủ: "Người thanh niên vừa nói chuyện với cậu, gọi là Tạ..."

Lưu Giai Minh: "Tạ Diễm?"

"Đúng đúng đúng, chính là Tạ Diễm." ôẻ mặt Ông chủ bừng tỉnh, có chút hâm mộ nói: "Người trẻ ngày nay thật lợi hại, chỉ cần dựa vào tiền thuê nhà là có thể sống cả đời không lo ăn mặc. Nghe nói tầng này của chúng ta có hơn hai mươi cửa hàng, toàn bộ đều là của người tên Tạ Diễm kia, chậc chậc, tiền thuê nhà một tháng của cậu ấy đáng giá bằng tiền chúng ta cực khổ mới kiếm được suốt một năm."

Lưu Giai Minh: "..."

Sau khi nghe lời cảm thán của ông chủ bên cạnh, phản ứng đầu tiên của Lưu Giai Minh là không thể tin được, sau đó anh ta thầm chửi rủa trong lòng...

Mẹ kiếp, chiếc xe đạp 28 kia nói không chừng thật sự là đồ cổ.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Giai Minh (tức giận nhưng không thể làm gì): Vượt qua xe đạp 28 khó lắm chứ gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro