Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Gà

Beta: My

Checker: Gà

***

Chương 2

Của tôi quá lớn thì phải làm sao bây giờ?

Quá lớn thì phải làm sao bây giờ?

Phải làm sao bây giờ?

...

Trong nháy mắt, Tạ Diễm cảm thấy có chút hoang mang, trong đầu cứ lặp đi lặp lại những từ này.

Suy nghĩ này như một con ngựa hoang phi nước đại, lao đến một phương hướng không thể khống chế được.

Cả người Tạ Diễm nóng lên, tim đập dữ dội.

Nửa ngượng ngùng, nửa kích động.

Sông núi nghi hoặc không lối thoát, có thôn liễu thẫm hoa rực rỡ*.

(*Hai câu thơ trong bài "Thăm làng Sơn Tây" của Lục Du, một nhà thơ thời nhà Tống. Ý nghĩa: Con người khi đối mặt với hiện thực, gặp nhiều khó khăn, trở ngại, không lùi bước hay sợ hãi, có dũng khí khám phá và tiến về phía trước thì sẽ có một cõi mới tràn đầy ánh sáng và hy vọng phía trước.)

Trước đó không lâu cậu còn nghi ngờ Cố Ngộ Sâm không được, nhưng tới đêm nay, thời thế lại xoay chiều.

Dựa vào lịch sử tìm kiếm của Cố Ngộ Sâm có thể thấy Cố Ngộ Sâm không chỉ 'lớn', mà còn là trai tân.

'Lớn' nhưng lại thiếu kinh nghiệm, sợ làm cậu bị thương nên lén tự tìm hiểu, hy vọng có thể cho cậu một trải nghiệm tuyệt vời.

Tạ Diễm nhìn lịch sử tìm kiếm của Cố Ngộ Sâm, trong lòng lóe lên một tia ấm áp.

Cảm giác được người khác tôn trọng, đặt lên đầu quả tim đúng là khiến người ta hạnh phúc.

Lúc này, Tạ Diễm cũng không muốn xem phim nữa, thoát khỏi trình duyệt, đặt iPad lên chiếc gối bên cạnh, coi như chưa có chuyện gì xảy ra rồi cầm điện thoại của mình lên.

Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc thăm dò.jpg

Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc lăn lộn.jpg

0=1: Đứa con đáng thương của ta, kết hôn rồi mà vẫn chưa có cuộc sống sinh hoạt về đêm.

0=1: Mau lao vào vòng tay của ba nào, ba sẽ an ủi con.

Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc đánh vào ngực bạn.jpg

Vương Hỏa Hỏa: Khâm Khâm, giao bộ sưu tập video hướng dẫn đồng tính của mày cho tao nhanh.

0=1: Video hướng dẫn? Hướng dẫn cái gì?

0=1: Thuần khiết vô hạ*, chàng tiên nhỏ ngây thơ không hiểu thế sự cũng không biết video hướng dẫn là cái gì.

(*Thuần khiết vô hạ: trong sáng không tì vết.)

Vương Hỏa Hỏa: Oẹ ——

0=1: Thật sự không có video hướng dẫn, nhưng mà có cái khác.

0=1: Đêm khuya thở dốc ở cầu thang.GVI

0=1: Sáng sớm trên sô pha tình yêu.GVI

0=1: Tình yêu văn phòng.GVI

0=1: Sốc! Vì sao chiếc xe dừng ở ven đường lại không ngừng rung?.GVI

...

Vương Hỏa Hỏa: Đừng nói nhảm nữa, chuyển nó vào email tao đi.

0=1: Sao tự nhiên lại muốn tìm tao xin video hướng dẫn vậy? Vị nhà mày không phải không được sao?

Tin nhắn này của Lý Trạch Khâm không nhận được phản hồi từ Tạ Diễm, vì Cố Ngộ Sâm đã tắm xong, chuẩn bị bước ra từ phòng tắm.

Tạ Diễm nghe được tiếng động, giống một đứa nhỏ làm sai điều gì đó, theo bản năng giấu điện thoại xuống gối, sau đó ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào Cố Ngộ Sâm trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình đang tiến về phía mình.

Trong đầu Tạ Diễm lại xuất hiện dòng chữ "Của tôi quá lớn thì phải làm sao bây giờ?".

Sau đó đôi mắt như bị xui khiến, từ khuôn mặt gần như hoàn hảo của Cố Ngộ Sâm, từng chút từng chút di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở nơi đó.

Đồ ngủ của Cố Ngộ Sâm rất rộng, nhưng giữa những chuyển động của chân anh, dường như có thể thấy những đường nét mơ hồ...

Hình như nó thật sự rất lớn.

Lúc cậu đang suy nghĩ lung tung, Cố Ngộ Sâm đã đi tới mép giường, anh đưa tay mơn trớn nhẹ gương mặt của Tạ Diễm: "Sao mặt em đỏ dữ vậy?"

Đương nhiên Tạ Diễm không thể nói cho Cố Ngộ Sâm biết suy nghĩ vừa rồi của mình, vì vậy thuận miệng đưa ra lý do: "Có chút nóng."

Nhưng cũng không phải nói dối, điều hòa trong nhà đã dùng lâu rồi, hiệu quả làm mát không quá tốt, lại còn rất ồn nên khi đi ngủ Tạ Diễm đều không bật điều hòa, sợ ồn quá không ngủ được.

Cũng may cậu không có thể chất sợ nóng, miễn cưỡng xíu là có thể ngủ được.

Cố Ngộ Sâm cũng không sợ nóng, mùa hè Tạ Diễm cũng chưa từng thấy anh mở quạt chứ đừng nói là điều hòa.

Nghe Tạ Diễm than nóng, Cố Ngộ Sâm nhìn điều hòa trên tường rồi đưa ra quyết định.

Anh đi vào phòng khách, đem quạt điện từ ngoài đó vào, đặt bên chân giường rồi cắm điện, cho gió thổi vào chân của Tạ Diễm.

Sau khi làm xong hết mọi thứ, anh mới quay lại giường, cũng không biết tìm được đâu ra một cái quạt tay, nhẹ nhàng phe phẩy trên đầu Tạ Diễm: "Quạt điện quạt trên đầu sẽ không tốt."

Tạ Diễm nhìn cây quạt trên tay Cố Ngộ Sâm, im lặng.

Trên mặt quạt có in hình quảng cáo về một dự án bất động sản ở thành phố K. Nhìn là biết Cố Ngộ Sâm bị người phát tờ rơi chặn lại đưa cho khi trên đường về nhà.

Mặc dù Tạ Diễm không thích hình quảng cáo được in trên cây quạt, nhưng gió thổi vào mặt thật sự quá thoải mái, còn kèm thêm vẻ mặt tập trung và dịu dàng của Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm không thể nghĩ được điều gì nữa.

Từ khi kết hôn với Cố Ngộ Sâm cho đến khi chuyển đến căn hộ cũ này, Tạ Diễm biết được cuộc sống của Cố Ngộ Sâm cũng không hề khá giả, sống trong cảnh nghèo khó.

Nhưng đối với Tạ Diễm, chuyện này không khó tiếp thu.

Hơn nữa, cậu cũng có thể cảm nhận được Cố Ngộ Sâm rất tốt với cậu.

Có hôm, cậu vô tình nói một câu như muốn ăn món nào đó, hôm sau món đó đã xuất hiện trên bàn cơm.

Cố Ngộ Sâm như vậy, sao Tạ Diễm có thể ghét được?

Nghĩ xong, Tạ Diễm mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Tạ Diễm đã ngủ, Cố Ngộ Sâm vẫn quạt thêm nửa giờ nữa, thấy cậu đã ngủ say mới dừng quạt.

Một đêm không mộng, chớp mắt đã đến sáng.

Sau khi ăn sáng xong, Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm, một người cưỡi con xe đạp 28, một người ngồi xe bus công cộng đi làm.

Thật giản dị làm sao, đích thân đóng góp việc tiết kiệm năng lượng và giảm lượng phát thải.

***

Khi Cố Ngộ Sâm bước vào văn phòng, việc đầu tiên là gọi thư ký, ra lệnh: "Tìm giúp tôi một cái máy điều hòa, chút nữa gọi người gửi đến nhà tôi."

Thư ký hơi khựng lại, còn tưởng mình nghe nhầm.

Ông chủ muốn đổi điều hòa? Chẳng lẽ cây sắt nghìn năm tuổi nở hoa rồi sao*?

(* Cây sắt nở hoa là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là một điều gì đó rất hiếm hoặc cực kỳ khó đạt được.)

Lời này chỉ có thể nói thầm trong bụng, thư ký nghiêm túc hỏi Cố Ngộ Sâm về mức giá có thể chấp nhận được.

Nhưng thật ra trong lòng của thư ký đã có sẵn đáp án, chờ chút nữa mua cái rẻ nhất là được.

Cố Ngộ Sâm lại trầm ngâm một lát rồi nói: "Giá cả không quan trọng, chỉ cần dùng thấy thoải mái là được."

Thư ký: ???

Thư ký: !!!

Hôm nay tai của hắn có vấn đề à? Vậy mà có thể nghe được câu "giá cả không quan trọng" từ miệng ông chủ!

Giọng thư ký run run hỏi lại một lần nữa: "Cố tổng, thật sự không cần quan tâm giá cả à?"

Cố Ngộ Sâm gật đầu: "Cậu không nghe nhầm đâu."

Làm việc cho Cố Ngộ Sâm đã nhiều năm, thư ký ít nhiều gì cũng có chút hiểu Cố Ngộ Sâm, anh sẽ không nói lời trái với lòng mình, cũng sẽ không phùng má giả làm người mập* để giữ thể diện, nếu anh nói giá cả không quan trọng thì thật sự không quan trọng.

(*Phùng má giả làm người mập: thành ngữ Trung Quốc, là một phép ẩn dụ cho thấy một người thà trả giá và giả vờ trở nên vĩ đại và làm điều gì đó vượt quá khả năng để giữ thể diện của mình.)

Rời khỏi văn phòng của Cố Ngộ Sâm, thư ký vẫn còn choáng váng.

Hôm nay chắc chắn là hắn ra cửa không đúng cách! Sao mà Cố Ngộ Sâm bắt đầu biết hưởng thụ rồi?

Khi về lại phòng thư ký, hắn kể chuyện này cho đồng nghiệp nghe, bọn họ lập tức há hốc mồm.

Trời ạ! Cố Ngộ Sâm vậy mà bất kể giá cả, lắp một chiếc điều hoà mới trong nhà.

Đây chắc chắn là một tin tức lớn, vậy nên chưa đến nửa ngày, bạn bè của Cố Ngộ Sâm đều biết được, nhốn nháo tag Cố Ngộ Sâm trong nhóm chat.

【@Cố Ngộ Sâm, nghe nói mày chuẩn bị mua điều hòa mới?】

【Sắp có bão rồi, Cố Ngộ Sâm vậy mà sẵn sàng chi tiền mua điều hòa!】

【Lúc trước tao thấy nhà nó quá ngột ngạt, muốn tặng một cái máy điều hòa, nó còn sợ tốn tiền điện, vậy mà mới mấy ngày đã thay lòng đổi dạ rồi à?】

【@Cố Ngộ Sâm, phỏng vấn đương sự một chút nào, điều gì đã khiến bạn thay đổi suy nghĩ? Là suy thoái đạo đức? Hay do nhân cách vặn vẹo?】

Cho tới giờ nghỉ trưa thì đương sự mới nhìn thấy tin nhắn từ nhóm bạn, nhàn nhã trả lời một câu ——

Cố Ngộ Sâm: Có khổ thì cũng không thể để vợ khổ được.

Sau khi thả một quả bom hạng nặng* xong, Cố Ngộ Sâm lại tiếp tục ăn cơm trưa.

(*Bom hạng nặng: ám chỉ một sự kiện, thông tin lớn, có tác động không nhỏ.)

Sáng nay, Tạ Diễm đích thân ép cho Cố Ngộ Sâm một cốc nước dưa hấu, cho vào bình giữ nhiệt, bây giờ vẫn còn lành lạnh.

Cố Ngộ Sâm uống một ngụm, trong lòng lập tức cảm nhận được vị ngọt.

Anh lấy điện thoại chụp bình nước giữ nhiệt, mặc kệ tin nhắn tag của bạn bè trong nhóm, gửi ảnh chụp lên.

Cố Ngộ Sâm: Nước ép vợ làm siêu ngọt.

***

Hôm nay Tạ Diễm vừa đến công ty, Lý Trạch Khâm lập tức tới tìm cậu.

"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, xử trảm nếu chống đối nhé con trai!" Cậu ta làm bộ mặt nghiêm túc, nhưng lại không che được ánh tà răm trong mắt: "Khai mau, tại sao hôm qua lại tìm tao để bổ sung Canxi*?"

*Canxi: từ lóng chỉ GV ( Gay Video )

Tạ Diễm tạm thời không muốn đề cập đến chủ đề này, quay đầu hỏi cậu ta: "Mày viết xong báo cáo chưa?"

Mặt Lý Trạch Khâm lập tức nhăn lại: "Ai cũng nói bộ phận chúng ta là nhàn nhất, ngờ đâu lại còn phải viết báo cáo chứ?"

Bộ phận Tạ Diễm đang làm là bộ phận cá muối của công ty, là nơi nhàn nhã nhất.

Tổng hết có mười người, cả mười người đều có quan hệ họ hàng, đi câu cá ba ngày thì phơi lưới hết hai ngày*, có đi làm hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của họ.

(* làm bữa đực bữa cái)

Những người đi làm hằng ngày như Tạ Diễm với Lý Trạch Khâm chắc chắn là ngoại lệ trong bộ phận.

Cũng nhờ thái độ "nghiêm túc" làm việc này của hai người mà nhân viên ở bộ phận khác đều cho rằng hai người là nhân viên duy nhất không liên quan đến bộ phận.

Có lẽ là đắc tội với ai đó nên đã bị "lưu đày" đến bộ phận này, thế là có chuyện gì cũng đều đổ lên đầu bọn họ.

Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là bộ phận nhàn nhã nhất trong công ty, chỉ tồn tại để xử lý những công việc liên quan đến hộ gia đình.

Cho nên công việc hằng ngày chỉ là viết báo cáo, điền biểu mẫu, vân vân, cũng không thật sự bận rộn.

Lý Trạch Khâm thở dài, đi viết báo cáo. Tạ Diễm cũng bắt đầu công việc của mình.

Hôm nay là giữa tháng, điện thoại Tạ Diễm đã rung từ sáng tới giờ.

Cậu đã tắt chức năng thông báo của phần mềm thu tiền, trước đó cũng vì chức năng nhắc nhở này mà cậu bị mọi người chọc ghẹo.

***

Người ta nói bộ phận Tạ Diễm đang làm là một bộ phận nhàn không thể nhàn hơn, có một số người khi rảnh rỗi còn thích tiếp quản một ít việc khác.

Giám đốc bộ phận họ Trần, từng là nhân viên có thành tích của bộ phận nhân sự của công ty. Bây giờ sắp đến tuổi về hưu, được công ty điều đến đây nhận chức giám đốc bộ phận, nhưng thật ra là để dưỡng lão.

Giám đốc Trần biết tính chất công việc của bộ phận, ngày thường cũng không quản thúc nhân viên, nhưng cô lại có một sở thích — làm bà mối cho người khác.

Khỏi phải nói, bộ phận này đã thành lập được hai năm, cô cũng đã tác hợp thành công cho hai cặp.

Có thành quả, giám đốc Trần đương nhiên lại càng muốn phát triển theo hướng bà mối này, đồng thời cô cũng để mắt đến 'bông hoa' của bộ phận — Tạ Diễm.

Giám đốc Trần giới thiệu cho Tạ Diễm một cô gái làm việc ở công ty bên cạnh, điều kiện cũng khá tốt.

Mới đầu Tạ Diễm còn lịch sự từ chối, nhưng cuối cùng cũng không thể chịu nổi giám đốc Trần, đồng ý đi ăn một bữa cơm với cô gái đó.

Tạ Diễm hẹn cô gái ở nhà hàng dưới lầu, hai người vừa gặp mặt, cô gái đó đã chế giễu Tạ Diễm.

Cô gái: "Tôi có nghe dì Trần nói về bộ phận dì đang làm, nói dễ nghe thì là công việc nhàn hạ, nói khó nghe chút chính là không có tiền đồ. Tôi không quan tâm vì sao anh còn trẻ vậy mà lại không có chí tiến thủ, dù sao tôi cũng không thích loại đàn ông như anh."

Tạ Diễm căn bản không có cơ hội mở miệng, lại nghe cô gái tiếp tục ghét bỏ nói: "Đừng tưởng mình lớn lên đẹp là sẽ có gái nguyện ý nuôi anh, nếu không phải nể mặt dì Trần thì tôi cũng không muốn gặp anh"

Cô gái sắc bén nhìn Tạ Diễm: "Nhưng tôi cũng muốn biết, ngoài ngoại hình đẹp ra thì anh còn có gì khác?"

Như để trả lời câu hỏi của cô gái, điện thoại Tạ Diễm vang lên âm thanh nhắc nhở.

"Alipay nhận được 6500 tệ (~ hơn 23tr) ."

"WeChat thu được 5000 tệ (~ 18tr)."

"Alipay nhận..."

...

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, âm thanh nhắc nhở liên tục vang lên.

Trong lúc cô gái đang há hốc mồm, Tạ Diễm kêu phục vụ tới tính tiền, sau đó mỉm cười với cô gái: "Lại đến ngày thu tiền thuê nhà rồi."

Cuối cùng cùng làm bộ làm tịch thở dài một hơi: "Haizzz, tại sao tôi lại không có tiền đồ như vậy chứ?"

Cô gái: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro