Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cwtch

Beta: UFO

Checker: Gà

***

Đi thẳng dọc theo cửa sổ hình cung, Cố Bồng tìm được một chiếc kính thiên văn ở một góc nào đó

Cậu háo hức muốn trải nghiệm thử.

Cố Bồng nhìn xung quanh thấy bên cạnh có một cái ghế, cậu lập tức chạy tới dùng hết sức đẩy cái ghế qua.

Các thú cưng có tư duy độc lập đều biết rằng chuyện của mình tự mình làm.

Thật ra là vì cậu sợ Văn Tắc không cho xem.

Cầu Tuyết Nhỏ đang lén lút không để ý rằng phía sau mình có một cánh cửa đang lặng lẽ mở ra.

Cậu hì hục trèo lên ghế, nhón chân lên, phát hiện độ cao vẫn chưa đủ lại hì hục trèo xuống, nhảy đến bàn bên cạnh nhặt một hộp khăn giấy, hộp khăn giấy này có độ cao lót chân rất Nice.

Cố Bồng đưa mắt lại gần, quả nhiên thấy được nơi xa hơn, những ngôi sao sáng như đang ở ngay trước mắt cậu.

Cố Bồng: Oa.

Cậu lớn như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dải ngân hà sắc nét như vậy qua kính thiên văn.

Đây là ngân hà gì?

Hình dáng rất giống... Chiếc mũ rơm của Luffy.

Xung quanh chiếc mũ rơm tỏa ra vầng hào quang trông rất thần tiên và bí ẩn, quả là một trải nghiệm thị giác hoàn hảo.

Cố Bồng nhìn đến vui vẻ, còn lắc lắc cái đuôi màu hồng nhạt của mình.

Đuôi của cậu không dài nhưng bộ lông rất dày và bồng bềnh, sau khi nhuộm màu hồng nhạt lại càng nổi bật, đẹp đến ngây người.

Khoảnh khắc Diệp Vân Nùng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé này, cả người bà như bị đóng băng, ngơ ngác đứng đó.

Có lẽ là không ngờ rằng Cầu Tuyết Nhỏ lại đổi một dáng vẻ chết người như thế.

Bà vội vàng bịt miệng mình lại để tránh phát ra những âm thanh kì lạ.

Bà chỉ dám hét lên ở trong lòng: Trời ơi dễ thương quá!

Văn Duật Chu thì ngẩn ra, sau đó ánh mắt cũng dịu đi, ông và vợ mình đều không lên tiếng, muốn cho Cầu Tuyết Nhỏ yên tĩnh ngắm sao thêm một lát.

Không có lý do nào khác, hình ảnh cậu ngắm sao thật sự trông rất đáng yêu và chữa lành.

Nhìn thấy cậu, Văn Duật Chu không khỏi nhớ đến lần gặp đầu tiên của ông với vợ cách đây nhiều năm, khi đó vợ của ông cũng đáng yêu mềm mại như vậy.

Có lẽ các thú nhân bán thành niên đều đáng yêu khiến người ta xao xuyến như vậy.

"Ba, mẹ, hai người đang làm gì vậy?" Một giọng nói xen vào.

Cố Bồng quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy Văn Tắc đi tới, sau đó theo ánh mắt của đối phương xoay người nhìn về vị trí nào đó phía sau mình.

Hả?

Hai người đột nhiên xuất hiện dọa Cố Bồng giật mình, nhưng rất nhanh cậu đã phản ứng lại, hai người kia thật sự rất đẹp, cũng có nét giống Văn Tắc nên bọn họ rất có thể là cha mẹ của Văn Tắc.

Cho dù không phải cha mẹ thì chắc chắn cũng là họ hàng thân thích.

Vậy tại sao lại không chào hỏi đàng hoàng?

Cố Bồng rất hiểu chuyện, cậu lập tức dùng một chân cầm kính thiên văn, chân còn lại giơ lên "Say hi".

Xin chào người thân của Văn Tắc!

Lần đầu gặp mặt, tui là Cầu Tuyết Nhỏ, moah moah, hôn gió hôn gió~

Trong lúc Cố Bồng nháy mắt cũng cố ý cử động đôi tai, sợ đối phương không nhìn thấy đôi tai xinh đẹp của mình.

Bởi vì vấn đề góc nhìn, Văn Tắc không nhìn thấy chính diện của Cầu Tuyết Nhỏ, anh chỉ có thể nhìn phản ứng của cha mẹ để suy đoán Cầu Tuyết Nhỏ đã làm những gì.

"..."

Hộp khăn giấy vốn không nặng, Cố Bồng lăn qua lăn lại rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Văn Tắc liền bế cậu lên, sắp xếp lại ghế, sau đó ngẩng đầu nhìn ba mẹ rồi giới thiệu cho bọn họ Cầu Tuyết Nhỏ đang ôm lấy cánh tay mình: "Đây là Cầu Tuyết Nhỏ, có lẽ hai người đều đã biết."

"Đúng đúng!" Linh hồn của Diệp Vân Nùng đã bị sự đáng yêu này làm cho gần như xuất khỏi cơ thể: "Con muốn giới thiệu Cầu Tuyết Nhỏ cho chúng ta phải không?"

Cuộc gặp hôm nay đáng lẽ không nên xảy ra.

Tất cả là bởi vì bà rất muốn gặp Cầu Tuyết Nhỏ, Văn Tắc chắc hẳn là biết cách sắp xếp thân phận và sự nghiệp của bọn họ.

Kết quả con trai lắc đầu, thậm chí còn bỏ qua bước này: "Không cần giới thiệu, em ấy nghe không hiểu."

Vợ chồng Văn Duật Chu: "...?"

Văn Tắc đành phải giải thích: "Có thể là gặp trở ngại nào đó mà ở cơ sở chăm sóc, tốc độ học của em ấy rất chậm, bây giờ con đang dạy em ấy học, cũng không tệ lắm."

Văn Tắc sờ đầu Cầu Tuyết Nhỏ.

"Đứa nhỏ đáng thương." Diệp Vân Nùng lộ vẻ đau lòng, bước tới đưa tay ra: "Để mẹ ôm một cái nào."

Văn Tắc không vui lắm, đừng tưởng rằng anh không biết, cô Diệp Vân Nùng đây chính là thấy Cầu Tuyết Nhỏ đáng yêu nên muốn vuốt ve một cái.

Có khác gì đồ chơi không?

Đáng lẽ hôm nay không nên mang Cầu Tuyết Nhỏ tới đây chứ đừng nói đến việc cho chơi với đối phương.

"Mẹ nhìn một chút là được rồi." Văn Tắc nói.

Góc nhìn của Cố Bồng: Chị gái xinh đẹp muốn ôm tui!

Được thôi, cậu lập tức chủ động duỗi hai chân ra khiến mặt Văn Tắc tối sầm trong nháy mắt, sao nhóc này sao lại vô ơn như vậy, nhắt quyết muốn cho người khác vuốt ve.

Nói cậu là một con chó nhỏ, cậu thật đúng là một con chó nhỏ.

"Thấy không? Thằng bé thích mẹ." Diệp Vân Nùng vui vẻ ôm cầu tuyết cầu nhỏ: "Ôi cục cưng của mẹ, cục bông ngoan."

"Mẹ à." Văn Tắc lập tức trừng to mắt cảnh cáo, nhắc nhở bà đừng quên lời hứa.

Diệp Vân Nùng vừa tò mò về Cầu Tuyết Nhỏ vừa liếc nhìn con trai: "Con đừng có tự mình đa tình, mẹ làm mẹ của Cầu Tuyết Nhỏ thì liên quan gì đến con?"

Văn Tắc: "...?"

Sao lại không liên quan đến anh?

"Mẹ con muốn làm mẹ của Cầu Tuyết Nhỏ." Văn Duật Chu hiểu vợ của mình liền tốt bụng giải thích.

Cái quỷ gì...

Văn Tắc nói: "Muốn ăn cơm thì nhanh lên, Cầu Tuyết Nhỏ còn phải đi học."

Văn Duật Chu liếc mắt nhìn, đứa nhỏ này có thái độ gì?

Một tháng không gặp mấy lần, gặp cũng không thân thiết, cũng không phải thời kỳ phản nghịch, cũng đã hơn hai mươi mấy tuổi rồi.

"Mặc kệ nó." Diệp Vân Nùng nhẹ nhàng vuốt ve Cầu Tuyết Nhỏ, sau khi hài lòng mới giao cho chồng: "Em đặc biệt học được vài món, bây giờ sẽ đi nấu, anh chơi với nó một lát."

"Được." Văn Duật Chu thoáng thấy con trai mình đi tới như muốn ôm Cầu Tuyết Nhỏ đi, ông lập tức quay người đi về phía khu làm việc: "Ba mang Cầu Tuyết Nhỏ đi chơi, A Tắc con đi giúp mẹ đi, nếu như con muốn về sớm."

Văn Tắc: "..."

Người đàn ông này vẫn độc ác như mọi khi.

Mẹ nấu cơm rất ngon, nhưng nếu không có ai thúc giục thì sẽ rất lề mề, có khi còn làm đến rạng sáng cũng không chừng.

Văn Tắc đành chấp nhận số phận đi theo phụ giúp.

Về phần lo lắng cho Cầu Tuyết Nhỏ... Vấn đề tiếp xúc với xã hội có lẽ không cần thiết nhỉ?

Cầu Tuyết Nhỏ không dọa người khác là tốt rồi.

Điều này Văn Tắc rất yên tâm.

Văn Duật Chu có kinh nghiệm chăm sóc thú nhân bán thành niên, thú nhân ở độ tuổi này chính là thời điểm giác ngộ, đối với mọi thứ trên thế giới này đều tràn ngập cảm giác tò mò.

Chúng thích các trò chơi giải đố và cũng thích nghe kể chuyện.

Nhưng Văn Tắc nói Cầu Tuyết Nhỏ bây giờ vẫn chưa nghe hiểu được.

"Hay là chú dạy con chơi cờ tướng được không?" Văn Duật Chu ngồi xuống, trên bàn làm việc bày một bộ cờ tướng, ông đặt Cầu Tuyết Nhỏ ngồi ở bên cạnh.

Cố Bồng nhìn Văn Duật Chu không chớp mắt, trong lòng cảm thán, chú này trông thật đẹp trai nha, khí chất ưu nhã trầm ổn lại không mất khí phách, nụ cười cũng đầy mê hoặc.

Trước khi gặp chú, Cố Bồng cảm thấy Văn Tắc là top, sau khi gặp chú, cậu cảm giác Văn Tắc vẫn còn hơi non!

Chú giỏi quá, chú tuyệt vời, Cầu Tuyết Nhỏ thích xem.

"Nhóc con, con nhìn chằm chằm chú làm gì vậy?" Văn Duật Chu bật cười, ông nghĩ rằng Cầu Tuyết Nhỏ tính tình đáng thương đáng yêu, nhưng sau khi chào hỏi, cậu đã làm ông thay đổi ấn tượng.

Cầu Tuyết Nhỏ đáng yêu nhưng tuyệt đối không đáng thương.

Bị cậu nhìn chằm chằm mới đáng thương, còn có chút xấu hổ.

"Ngao." Chú nhìn thật đẹp trai!

Đối phương nói chuyện với mình, Cố Bồng cũng đáp lại, nếu không sẽ lộ ra vẻ không lễ phép.

Một tiếng "Ngao" này làm Văn Duật Chu sốc ngây người.

Ông buồn cười, Cầu Tuyết Nhỏ thật sự rất độc đáo, thẳng thắn và hào phòng.

"Ừm, được rồi, chú sẽ dạy con phân biệt quân cờ, đây là quốc vương." Văn Duật Chu nói, đặt một quân cờ lên tay Cầu Tuyết Nhỏ.

Cố Bồng nhìn quân cờ này, cố gắng đoán ý của đối phương.

Chơi game, tương tác?

Cậu dùng móng vuốt đẩy quân cờ một chút, ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt đối phương đầy khích lệ: Đúng, chính là chơi như vậy.

Vì thế Cố Bồng cũng không chút do dự, đẩy quân cờ ra khỏi bàn.

Lạch cạch.

Văn Duật Chu: "..."

Tại sao cậu lại làm như vậy?

Cố Bồng đẩy quân cờ xuống, sau đó ngẩng đầu chờ đợi nhìn Văn Duật Chu: Đến lượt chú, mau nhặt lên đi.

Văn Duật Chu cũng không ngốc, chỉ là có chút dở khóc dở cười, cậu chơi ngây thơ như vậy sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật, rất nhanh quân cờ quốc vương đã trở lại bên móng vuốt của Cầu Tuyết Nhỏ.

Việc luôn trực tiếp đẩy thì có ý nghĩa gì?

Cố Bồng muốn chơi đùa một chút, đầu tiên cậu dùng móng vuốt đẩy quân cờ tới mép bàn, lúc sắp rớt xuống lại dùng móng vuốt cứu nó, thật khiến người ta thót tim.

"Ừm huh." Văn Duật Chu bị dọa cho kinh ngạc...

Lần thứ hai, Cố Bồng lại đẩy quân cờ ra mép bàn, sau đó lẳng lặng nhìn quân cờ.

Văn Duật Chu nghĩ thầm: Nó muốn làm gì? Đẩy hay không đẩy?

Cố Bồng nhanh chóng vung móng vuốt về phía quân cờ.

Cố Bồng: Này, con đẩy rồi lại không đẩy, nhưng quân cờ vẫn ổn.

Văn Duật Chu nhìn ngây người, vỗ tay, động tác giả không tệ, ngay cả ông cũng bị lừa.

Cố Bồng đẩy quân cờ trở về, đưa đến trước mặt Văn Duật Chu.

"Thật ngoan, một đứa bé ngoan." Văn Duật Chu tuyên bố mình đã bị Cầu Tuyết Nhỏ này chinh phục.

Ông chuẩn bị đưa tay lấy quân cờ, Cố Bồng lại móc quân cờ lại, ei, hong là không đưa cho chú đâu.

Văn Duật Chu: Ta nghiêm túc chơi với nó mà nó lại đùa giỡn ta!

Quả là một phen thăng trầm.

Văn Duật Chu đã bao nhiêu năm không bị người khác đùa giỡn, chủ yếu là ông không hề có phòng bị với Cầu Tuyết Nhỏ.

"Con đùa giỡn chú như vậy, vậy thì không chơi nữa." Văn Duật Chu khoanh tay giả bộ tức giận.

Cố Bồng thấy mình chọc giận người khác, vội vàng nhường quân cờ đặt trước ngực ra, dùng móng vuốt kéo quần áo đối phương.

"Ngao ngao." Cho chú cho chú.

Thật là quá đáng yêu đi.

Văn Duật Chu cầm móng vuốt của Cầu Tuyết Nhỏ, nụ cười của ông đến tận mang tai mà không hề hay biết.

Cố Bồng lại nhịn không được buông tay ra tiếp tục giấu quân cờ.

"Bé ranh ma, lớn lên con sẽ là một nhân tài." Văn Duật Chu cười to nói, đánh giá của ông với Cầu Tuyết Nhỏ hoàn toàn giống như con trai ông, không hổ là cha con, anh hùng ý kiến giống nhau.

"Đang chơi gì đó?" Văn Tắc xong chuyện ở trong bếp thì đi ra.

Văn Duật Chu không biết thỏa thuận lén lút giữa vợ mình với con trai, nhưng ông nhìn thấy thằng nhóc này trở nên căng thẳng thì rất vui mừng.

"Bọn ta chơi cờ một chút." Văn Duật Chu nói: "Con bế nó đi uống nước đi, lát nữa còn ăn cơm."

Dù chơi với Cầu Tuyết Nhỏ vui đến mấy thì ông cũng sẽ không tranh giành với con trai mình.

"Dạ." Văn Tắc trả lời, đường đường chính chính ôm Cầu Tuyết Nhỏ đi.

Cố Bồng một lần nữa trở lại trong lòng Văn Tắc, dây thần kinh thỉnh thoảng nhạy cảm nói cho Cố Bồng rằng hình như Văn Tắc không hy vọng cậu tiếp xúc nhiều với người lớn tuổi hơn, là ham muốn chiếm hữu sao?

Cố Bồng suy bụng ta ra bụng người, vô cùng đồng ý, cậu cũng không thích thú cưng mình yêu thích thân thiết với người khác.

"Ngao ngao!" Cố Bồng xoa xoa cổ Văn Tắc, tỏ vẻ thích anh nhất, là người thân thiết với anh nhất.

Cười đi, cười đi.

"Em làm gì vậy?" Văn Tắc mỉm cười né tránh, mũi của Cầu Tuyết Nhỏ vừa ẩm vừa mát, đột nhiên dính như vậy làm gì?!

Không lẽ là vì anh biến mất một thời gian mà Cầu Tuyết Nhỏ nhớ anh đó chứ?

Vậy thì nỗi đau mấy ngày nay cũng không phải vô ích.

"Này, A Tắc." Vẻ mặt Diệp Vân Nùng cảnh cáo, nếu không có ý định cưới Cầu Tuyết Nhỏ thì thân mật với người ta như vậy làm gì?

Văn Tắc không để ý, ôm Cầu Tuyết Nhỏ đi uống nước.

Chai nước ở trong ba lô của anh.

"A Tắc, Cầu Tuyết Nhỏ quen dùng loại chén đĩa nào? Cái đĩa hay là bát?" Cái đĩa liệu có quá lớn không?

Văn Tắc: "Chuẩn bị thêm một cái bát bình thường là được rồi" Bộ bát đũa chuyên dụng trong nhà cũng là dùng được một ngày, mua nhiều bộ hơn nữa thì nhóc này không phải vẫn muốn người ta đút sao.

Hôm nay Cố Bồng không bệnh cũng không đau, cậu không thể ngồi trên bàn ăn cơm, cậu dựa vào lòng Văn Tắc, hi vọng đối phương tiếp tục nuông chiều cậu, đừng để cậu tự mình ăn cơm mà.

Ăn như thế này thì dơ quá.

Thần tượng nam thì không cần mặt mũi sao?

Nhìn Văn Tắc quản Cầu Tuyết Nhỏ như đang muốn đút cho cậu ăn, Văn Duật Chu và vợ đồng thanh nói: "Con muốn đút cho nó à?"

Ánh mắt bọn họ như đang nói: Rốt cuộc con có biết chăm sóc hay không vậy? Đã xem hướng dẫn chưa?

"Không phải con muốn đút, là em ấy không chịu tự mình ăn." Văn Tắc làm tất cả những gì cần làm, rất nhanh đã nhét miếng cơm đầu tiên vào trong miệng Cầu Tuyết Nhỏ.

"..."

"Em ấy tự ăn có thể bị bỏng miệng." Dù sao Cầu Tuyết Nhỏ nghe cũng không hiểu, Văn Tắc bóc trần khuyết điểm của cậu cũng không hề có tí áp lực nào.

Cũng đúng, Cầu Tuyết Nhỏ còn nhỏ như vậy, vừa nhận thấy vấn đề này, Diệp Vân Nùng háo hức nói: "Vậy đưa cho mẹ, mẹ đút."

Văn Tắc lập tức từ chối: "Đừng, vừa rồi mẹ vất vả như vậy, nghỉ ngơi một chút đi."

Thấy vợ còn muốn tranh giành, Văn Duật Chu ở dưới bàn nắm tay bà: "Ăn cơm đi, A Tắc biết cách chăm sóc nó hơn mà."

Thật hiếm khi thấy Văn Tắc làm điều gì vì ai đó.

Họ đều là những người đã trải qua tuổi trẻ, đương nhiên hiểu điều này có ý nghĩa gì.

Văn Duật Chu nghĩ, bọn họ làm cha làm mẹ cũng đừng xen vào để tránh mất lòng.

Văn Tắc không ở cùng với cha mẹ được bao lâu, sau bữa trưa Cầu Tuyết Nhỏ ngủ say thì anh lập tức rời đi.

Dựa vào trên ghế ô tô, cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn ấm áp đang ngủ ở trong lòng mình, Văn Tắc nhịn không được vỗ nhẹ, giống như nhịp điệu của một bài hát ru.

Cảm giác có thịt.

Dạo này em ấy tăng cân rồi sao?

Văn Tắc đột nhiên muốn biết vấn đề này, vừa lúc muốn đi mua nguyên liệu nấu ăn, anh bước vào cửa hàng thực phẩm mình thường xuyên tới, tìm được máy cân, đặt Cầu Tuyết Nhỏ đang ngủ lên trên.

Cố Bồng tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên máy cân, chết tiệt, Văn Tắc muốn bán cậu sao!

"Nặng quá đó đồ con lợn này." Văn Tắc cười lớn, gửi kết quả đến cơ sở chăm sóc.

Cái này gọi là báo tin vui không báo tin buồn.

Cơ sở chăm sóc: "Tiên sinh Văn! Cân nặng tối đa của 3011 là bốn ký rưỡi nha, anh phải chú ý, nếu vượt quá số sẽ không tốt cho sức khỏe, anh phải đặc biệt chú ý không được để tăng cân nhanh như vậy."

Văn Tắc: "..."

Văn Tắc nghĩ rằng sẽ được khen ngợi đang xấu hổ muốn chết.

______

Tác giả có lời muốn nói:

Quả bóng nhỏ béo: Tui mới bốn cân.

Cơ sở chăm sóc: Không, cậu mập quá rồi.

Chương này cũng phát 50 cái bao lì xì, còn có hai chương nữa mở V~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro