Công viên hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cây cục súc

Công viên hổ Đông Bắc mở ra ở Xuân Thành đã ngót nghét mười năm rồi, nhưng trong trí nhớ của Phàm Độ thì người địa phương như hắn còn chưa có đến đó.

Tuy nói là công viên hổ nhưng ở đó không chỉ có chăn nuôi hổ Đông Bắc mà còn có nhiều loài quý hiếm khác, bọn chúng đều được nuôi ở khuôn viên rộng 50 hecta. Mà khuôn viên lại tọa lạc ở núi Bách Nguyệt, đây mới là điều làm Phàm Độ chú ý.

Vào cái đêm trọng sinh kia, Phàm Độ đã suy nghĩ rất nhiều. Kết hợp với kinh nghiệm đời trước, Tân Thành sát bên đã không thích hợp làm căn cứ. Mà núi Bích Nguyệt vừa lúc có địa hình dễ thủ khó công, trước giải phóng, không ít thổ phỉ đều biến nơi này thành cứ điểm tốt nhất.

Nhưng mà này đó đều là chuyện sau này, Phàm Độ chuẩn bị thu thập xong đồ vật liền đi đến Tân Thành, bởi vì hắn còn quen thuộc Tân Thành hơn cả Xuân Thành.

Hắn phân loại hạt giống xong, lại dùng cây xanh che đi. Làm xong mới xuống lầu đón xe đi đến công viên hổ.

Nhà của Phàm Độ cách điểm đến không xa, hắn vừa ngồi xuống thì liền dùng điện thoại, ý đồ tìm kiếm dấu vết của vi khuẩn tang thi.

Người có hứng thú với sinh vật hẳn là đều biết “kiến zombie”. Một bài luận văn phát biểu ở tạp chí nước ngoài năm 2009 làm tiếng tăm nó lẫy lừng, không ít phim tài liệu đều nói qua hiện tượng này. Vi khuẩn thông qua chất hóa học điều khiển hành vi của con kiến, làm nó trở thành con rối của mình, mà con kiến bị cảm nhiễm sẽ mất đi ý thức rồi tử vong.

Mọi người chỉ xem nó như một loại hiện tượng tự nhiên thú vị, cũng không để ở trong lòng. Nhưng mà trên tinh cầu có thọ mệnh dài lâu này, con người cũng giống như con kiến mà thôi.

Cách mấy năm sau khi kiến zombie bị phát hiện, các nhà khoa học lại phát hiện một ít hóa thạch kỳ quái. Trải qua phân tích, sinh vật nằm trong hóa thạch lại chính là con kiến bị cảm nhiễm, hơn nữa tuổi đời của hóa thạch đã có 4800 vạn năm.

Nói cách khác, sớm ở thời tiền sử, loại vi khuẩn này đã tồn tại, lịch sử của chúng nó còn dài hơn cả nhân loại.

Không giống với loại vi khuẩn chỉ có thể cảm nhiễm côn trùng như kiến, một loài vi khuẩn chết người từ thời tiền sử đã thức tỉnh. Nó nương theo mưa trút xuống toàn cầu mà trải rộng ở mỗi ngõ ngách của thế giới.

Mười năm mạt thế mà Phàm Độ cầu sinh, các nhà khoa học còn sót lại phí hết tâm huyết mới điều tra nguồn gốc của vi khuẩn tang thi.

Thật lâu trước đây, nam cực cũng không phải ngập tràn băng tuyết. Nó đã từng là thiên đường của thực vật, có được khí hậu ấm áp cùng hoàn cảnh thích hợp, vi khuẩn tang thi liền ra đời ở nơi đó. Nhưng khí hậu biến đối ngày càng lớn, bọn chúng liền bị phong ấn ở lớp băng vĩnh cửu, rời khỏi sân khấu lịch sử.

Đến nỗi vì sao chúng nó sẽ ngóc đầu trở lại, băng vĩnh cửu vì sao lại bị tan ra thì chỉ có thể hỏi con người.

“Chị Lý, chị cũng lên núi Bích Nguyệt hái nấm hả?” Một giọng nói của bác gái bỗng nhiên bay vào lỗ tai Phàm Độ.

“Đúng vậy, bọn họ đều nói sau mưa thì khắp núi Bích Nguyệt đều có, còn có cả nấm mật ong cùng mộc nhĩ. Đều là đặc sản núi rừng, có thể bán lấy không ít tiền đấy.”

Bác gái bên kia cũng gia nhập chiến cuộc.

“Này có gì, con trai tôi còn đào ra đông trùng hạ thảo, tôi còn dùng nó ngâm rượu uống.”

Phàm Độ ngẩng ra, lập tức quay đầu nhìn về phía bác gái ăn “đông trùng hạ thảo”, quả nhiên đã bị ký sinh.

Dưới mạch máu xanh đậm có hệ sợi màu đen lúc ẩn lúc hiện, đang thăm dò đại não của con người.

Đại não là thiên đường để vi khuẩn phóng ra chất hóa học. Khi hệ sợi lan tràn đến đó, con người liền sẽ hoàn toàn mất đi ý thức, đồng thời đại não cũng sẽ bị vi khuẩn cải tạo thành môi trường nuôi cấy, chặt chẽ bao bọc lấy mọi ngóc ngách để tạo thành tinh thể.

Đây là tinh hạch tang thi mà nhóm người tiến hóa đuổi theo như đuổi vịt.

Bản chất của tinh hạch là cung cấp chất dinh dưỡng cho bào tử, là vật thể giống lòng đỏ trứng. Hình thức sinh sôi nảy nở của vi khuẩn thời tiền sử khác với vi khuẩn hiện đại, nó cũng không giết chết kí chủ để nhanh chóng phát tán bào tử ra ngoài mà là điều khiển thân thể con người đi công kích càng nhiều đồng loại, làm hệ sợi lan tràn càng rộng.

So với sinh sôi nẩy nở, càng như là “Giống loài phục hưng”.

Phàm Độ thu hồi ánh mắt, mặt trầm như nước.

Hắn không cần tra di động, bên người đã xuất hiện người lây nhiễm.

Nhưng vào lúc này, di động bỗng nhiên nhận được tin nhắn mới.

[Có muốn ra cửa đi bộ hay không?]

Đôi mắt Phàm Độ mở to một chút, bởi vì người gửi là đối tượng hắn hoài nghi, cũng chính là con tang thi chết cùng hắn. Hắn nhìn tên “Sư ca”, yên lặng đổi thành “Tên ngốc”.

Đời trước hắn không có phát hiện mấy tin nhắn này, bởi vì hắn căn bản cũng chưa xem, cũng không dám nhìn điện thoại.

【Anh nói rất đúng, em đây đi công viên hổ giải sầu. 】

【Cuối cùng cũng trả lời anh. 】

【Đừng buồn, những chuyện này sẽ mau qua đi, anh đã nói với Lâm Tử Hiên, cậu ta sẽ không lại nhắc đến chuyện của em.】

【 cảm ơn sư ca. [ che mặt cười ]】

Phàm Độ bất giác mỉm cười.

Xe buýt dừng ở trạm bên cạnh, Phàm Độ nhét điện thoại vào túi quần, xuống xe với mấy người khác.

Hôm nay người tới tham quan công viên hổ Xuân Thành cũng không ít, dù sao cũng là ngày nắng khó có được. Nghe nói nơi này mới vừa ra đời bảy con hổ Đông Bắc, chín con sư tử Châu Phi, thảo nào có nhiều người cầm máy quay phim đến như vậy.

Phàm Độ mua vé vào cửa liền dùng tâm thái thưởng thức vào khuôn viên.

Hắn đã có mười năm không đi vườn bách thú, đại đa số động vật ở mạt thế đều hung hãn, con người căn bản không có cách nào tiếp cận.

Phàm Độ tiến vào ô tô du lịch, hướng dẫn viên du lịch đang giới thiệu khuôn viên cho khách tham quan, nhưng đa số cũng không để tâm, tất cả đều đang tìm kiếm mãnh thú trong mấy bụi cây.

Xanh hóa ở nơi này làm được rất tốt, giống như cảm giác lái xe ở trong rừng rậm. Ngẫu nhiên còn có tiếng cây xào xạc làm du khách sợ hãi, nói không chừng dưới bóng cây ẩn giấu động vật săn mồi cao cấp nhất thế giới.

Phàm Độ làm tiến hóa giả nên mắt tinh hơn người bình thường rất nhiều.

Ô tô du lịch chạy rất chậm, hắn không cần cố sức cũng thấy bóng dáng cam vàng sau bụi cây. Hổ nhìn thấy trên TV cũng không thấy lớn bao nhiêu, nhưng khi được trải nghiệm tận mắt thì sẽ bị hình thể cùng uy nghiêm của chúng làm chấn động.

Cái đuôi còn to hơn cánh tay Phàm Độ, móng vuốt cũng to bằng đầu người.

Phàm Độ nhìn chằm chằm con hổ này, trong trí nhớ của hắn, Xuân Thành xuất hiện ít nhất năm con hổ biến dị, khả năng rất cao là có nguồn gốc từ công viên hổ Xuân Thành.

Phàm Độ hít sâu một hơi, càng thêm cẩn thận quan sát hai mắt lão hổ.

Mắt hổ đã vẩn đục……

Đang tiếc, con hổ này cũng chỉ biến thành tang thi hổ, cũng sẽ không chịu đựng kỳ cảm nhiễm gian nan, cũng không thể chiến thắng chất hóa học mà vi khuẩn tiết ra.

Phàm Độ tống khứ nghẹn khí ra khỏi lồng ngừng, hắn lắc đầu, tiếc nuối nhìn về phía khác.

Âm thanh chụp ảnh thường thường vang lên, Phàm Độ biết có vài di động là đang chụp mình, trải qua mạt thế rèn giũa, hắn vô cùng mẫn cảm với chuyện này.

Hôm nay Phàm Độ mặc một cái sơ mi trắng. Sau khi làm bản thân gọn gàng, hắn cũng là thiếu niên có thể làm người đối diện hai mắt tỏa sáng, cho nên chụp lén cũng không phải là chuyện hi hữu.

Hắn mỉm cười với bạn gái chụp lén làm cô đỏ mặt, sau đó liền quay đầu tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.

Vận khí của chiếc xe du lịch này không tệ, ít nhất gặp được năm sáu lão hổ đang tản bộ, nhưng vận khí của Phàm Độ lại rất kém, không có con nào có thiên phú chiến thắng vi khuẩn cả.

Chúng nó bị quyển dưỡng lâu rồi nên đã mất đi bản năng đấu tranh trong tự nhiên.

Phàm Độ không hề có hứng thú với mãnh hổ sẽ biến thành tang thi phát tán vi khuẩn, bởi vì cũng không thể thuần dưỡng tang thi hổ mất đi ý thức.

Hắn mất hứng kết thú tham quan khu thả rông, chỉ có thể dời mục tiêu đến hổ con mới sinh ra.

Phàm Độ xuống xe, đi theo bảng chỉ dẫn, thực nhanh liền thấy phía trước có thật nhiều người, cách đó không xa chính là khu dành cho hổ con.

Hắn nhẹ nhàng chen vào đám người, lồng kính đựng hổ trong suốt đã xuất hiện trước mắt.

“Đáng yêu quá đi mất! Đang ngủ sao? A tỉnh tỉnh!”

“Ha ha, hai con kia đang đánh nhau kìa!”

Phàm Độ tập trung nhìn, phát hiện mấy con non đều uể oải nằm ngủ. Nhưng hắn nhìn còn chăm chú hơn du khách. đám hổ con sư tử con này nửa phút sẽ run rẩy vài lần, biên độ không lớn nên không làm người chú ý. Khóe miệng chúng nó đều chảy nước dãi, chỉ có mấy con đang đùa giỡn bên cạnh là không giống.

Một con sư tử trắng quý hiếm trừng đôi mắt màu xanh ngập nước, cố gắng bò lên người hổ con, còn thường thường lè lưỡi liếm lông cho nó. Làm động vật sống theo bầy đàn, hành vi của sư tử trắng chính là đang lấy lòng.

Nhưng mà ấu hổ căn bản không để ý tới nó, hơn nữa tiểu bạch sư thể chất hơi yếu, bị một hổ trảo hồ ở trên mặt, tức khắc lăn cái mông đôn nhi.

Một con hổ con khác hứng thú bừng bừng nhìn hai đứa bạn đang đùa giỡn, thường thường gào khóc vài tiếng, giống như là đang cổ vũ.

Các du khách đều bị hổ con ngây thơ chất phác chọc cho vui vẻ, âm thanh chụp ảnh nối liền không dứt, ánh mắt Phàm Độ cũng sáng ngời. Nếu mấy con non khác đều đã xuất hiện dấu hiệu bị bệnh thì chúng cũng nên bị cảm nhiễm. Nhưng mà chúng nó cũng không uể oải như đồng loại.

Này ba con ấu tể, tuyệt đối là trở thành biến dị thú hạt giống tốt.

Tim Phàm Độ đập nhanh hơn rất nhiều, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch trộm con non.

Đám người chèn ép làm hắn có chút bực bội, hắn cũng không thích tiếp xúc thân thể với người ngoài. Phàm Độ cúi đầu đi ngược hướng với đám người, hắn căn bản là không chú ý đến việc sẽ đâm vào người, cho đến khi có một giọng nữ hoảng hốt hô lên mới làm hắn ngẩng đầu.

“Xin lỗi không thấy đường.” Phàm Độ mới vừa nhìn về phía người con gái kia thì đã bị giọng nói giận dữ đánh gãy.

“Phàm Độ, cậu mẹ nó có bệnh phải không, vì cái gì còn đến dây dưa tôi?”

Phàm Độ: Ngài vị nào……??

Hắn mơ mơ màng màng nhìn người con trai trước mắt, rốt cuộc lôi được cái tên từ sâu trong ký ức để cho người trước mắt.

Này không phải Lâm Tử Hiên sao?

Hôm nay hắn nên xem lịch hoàng đạo trước khi ra cửa, nếu không thì sẽ gặp được một số người râu ria làm lãng phí thời gian.

Phàm Độ không có hứng thú cùng hắn ôn chuyện: “Ngượng ngùng.”

Hắn liền quay đầu đi, đối phương liền bắt lấy tay hắn: “Còn muốn chạy? Cậu theo dõi tôi là có ý gì? Còn gọi đàn anh đến uy hiếp tôi? Để tôi nói cho cậu biết, chúng ta không có khả năng.”

Lâm Tử Hiên đầy căm phẫn, hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường.

Phàm Độ không rút tay về không được, bực bội liền lan tràn khắp toàn thân. Làm người tiến hóa mạnh nhất, ai dám lớn tiếng trước mặt hắn? Hành vi vô lễ mạo phạm này thật đúng là đã lâu.

Vào lúc hắn muốn kết thúc trò khôi hài này thì một giọng nam dễ nghe vang lên.

“Phàm phàm, anh đến chậm.”

…………………………………..

Định làm thêm một chương nữa nhưng mà tớ có việc rồi nên hẹn mai vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro