Chương 6: Lời đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Lời đồn

"Tôi bây giờ chưa thể đến công ty, có vấn đề gì thì cứ báo cáo cho tôi." Chung Nghi Bân nghe xong tình hình công ty gần đây, liền thông báo thư ký Kim một câu như vậy.

Thư ký Kim cảm thấy mình gánh một trách nhiệm quá lớn, trịnh trọng gật đầu một cái.

Chung Nghi Bân cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại, đứng dậy tiễn thư ký Kim đến cửa, đột nhiên nhớ tới một thứ: "Mật mã email của tôi cậu còn nhớ không ?"

"Anh quên rồi sao?" Thư ký Kim sững sờ, nhớ tới hình như mật mã đều được tự động lưu trong điện thoại và máy tính công ty của ông chủ, có lẽ đến đây dùng máy tính của Sở Khâm nên nhất thời không nhớ được, "Lát nữa tôi sẽ gửi mật mã qua cho anh."

Chung Nghi Bân gật gật đầu, ra hiệu hắn có thể đi.

Chờ thư ký Kim rời đi, biểu tình thanh niên nghiêm túc của Chung Nghi Bân lập tức biến mất, cười híp mắt quay trở về phòng ngủ: "May là có em nhắc nhở anh."

Vừa nãy lúc ở trong phòng, Sở Khâm có gửi cho hắn một cái tin nhắn, nói hắn hãy hỏi thư ký Kim mật mãi email. Email công tác của ông chủ, thông thường thư ký cũng sẽ biết đến, thuận tiện cho việc hỗ trợ xử lý một số tài liệu. Sở Khâm trước đây tận mắt thấy Chung Nghi Bân dặn dò thư ký Kim xử lý tài liệu, cho nên lần này chỉ có thể chuẩn chứ không sai.

Có email công tác, Chung Nghi Bân đại khái có thể hình dung công việc trước đây, đến công ty sẽ không bị bỡ ngỡ.

Chỉ chốc lát sau, thư ký Kim liền gửi mật mã qua. Chung Nghi Bân ngược lại cũng không vội xem, mà là muốn cùng Sở Khâm thảo luận một chút về việc "hôn hôn" không thành khi nãy.

"Đừng nghịch nữa..." Nhìn đầu to đưa đến bên miệng, Sở Khâm nhịn không được bật cười, giương móng vuốt chặn lại gương mặt của hắn, "Tổng giám đốc đại nhân, nhanh chóng đi làm việc đi."

"Anh cái gì cũng không nhớ, mới không cần làm việc." Chung Nghi Bân để anh ấn mặt mình, nằm dài ở trên giường chơi xấu.

Sở Khâm chọt chọt trên người hắn: "Mất trí nhớ à, để chú đây kiểm tra cho cưng có được hay không?" (¬‿¬)

Chung Nghi Bân giương mắt nhìn anh, đôi mắt trong suốt tràn đầy vô tôi. Sở Khâm ho khan một tiếng, lúc bình thường nghịch ngợm thành quen, quên mất cái người này bây giờ nghe không hiểu.

Còn chưa tự trách xong, Chung Nghi Bân liền đem đầu dời đến bên đùi của Sở Khâm, làm bộ đáng thương giả giọng loli nói: "Vậy chú à, chú phải nhẹ tay một chút nha~"

"Phốc..." Sở Khâm nhịn không được bật cười.

Hai người trêu chọc nhau, sự xa lạ bởi vì thiếu hụt ký ức trước đó, nhất thời hóa thành hư ảo. Uống một chút sữa, cũng đã đến lúc đi ngủ.

Nhà ở của Sở Khâm diện tích cũng không nhỏ, nhưng đây là loại kiến trúc đơn giản dành cho người độc thân, cho nên không gian phòng khách rất lớn, nhưng chỉ có một phòng ngủ, Sở Khâm cũng chưa từng nghĩ đến để Chung Nghi Bân ngủ ở sopha, nhưng bây giờ cái tên này cái gì cũng không nhớ, đối mặt với người yêu trong suốt, Sở Khâm có chút ngượng ngùng, luôn có cảm giác chiếm tiện nghi lúc người ta gặp khó khăn. TT^TT

Loại cảm giác kỳ quái này đuổi cũng không đi được, chỉ có thể đưa cho Chung Nghi Bân một cái chăn riêng trên giường.

Tắt đèn, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hòa nhẹ nhàng hoạt động. Chung Nghi Bân nằm ở bên người Sở Khâm, hai mắt sáng lên như sao nhỏ mà quan sát anh. Mấy ngày nay tại Chung gia, hắn vẫn luôn ăn ngủ không ngon, bởi vì mọi thứ xung quanh đều xa lạ, làm cho hắn lo sợ một chút. Bây giờ nằm ở bên cạnh Sở Khâm, chỉ cảm thấy tâm có chút ấm áp, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Không nhịn được dịch người qua một chút, lặng lẽ đem đầu cọ cọ bên gối của Sở Khâm.

Sở Khâm cảm giác được có một cỗ nhiệt khí trên mặt mình, mở mắt ra, liền thấy tổng giám đốc đại nhân đã chiếm mất một nữa gối nằm: "Sao vậy?"

"Chúng ta trước đây, cũng là mỗi người một cái chăn sao?" Chung Nghi Bân vô tội nhìn anh.

Trước đây à ... hai má Sở Khâm đỏ lên, trước đây hai người trên một cái giường, cái gì nên làm thì đều làm, làm sao có khả năng ngủ hai cái chăn được. Nhưng mà những lời này nói ra có chút xấu hổ, Sở Khâm nghĩ muốn lừa hắn một chút, nhưng đối diện với ánh mắt chuyên chú kia, chỉ có thể thỏa hiệp thành thật nói: "Cũng không phải vậy..."

Sở Khâm thở dài, giơ tay vén chăn lên, bao qua người Chung Nghi Bân: "Máy điều hòa đang mở, để tay ở ngoài ngày mai coi chừng lại đau nhức."

"Ngực còn đau không ?" Chung Nghi Bân ngoan ngoãn để anh nhét mình vào ổ chăn, cẩn thẩn không dám chạm đến ngực Sở Khâm.

"Không đau nữa." Sở Khâm ngáp một cái, mấy ngày nay anh đều ở bệnh viện, ngủ cũng không có ngon giấc, giờ phút này lại có hơi ấm quen thuộc, cơn buồn ngủ rất nhanh kéo đến.

Thấy anh đã buồn ngủ, Chung Nghi Bân cũng không tiếp tục ngủ nữa, đầu cọ cọ ở vai Sở Khâm, tay ở trong chăn tìm tìm trong chốc lát, nắm lấy được bàn tay nọ, gò má áp tại trên gối ngửi ngửi, mùi hương chanh khoan khái nhàn nhạt, đây là dầu gội đầu mà Sở Khâm hay dùng. Thân thể ấm áp, mùi vị quen thuộc, đối với người đã mấy đêm ngủ không ngon, giống như chim non tìm về được tổ, ngủ đến mức vô cùng ngọt ngào.

Đến ngày thứ hai, Chung Nghi Bân bắt đầu học cách làm điểm tâm. Sở Khâm đứng trước cửa phòng bếp chỉ huy, rán hai cái trứng gà cùng một cái lạp xưởng, sau đó đun nóng một bình sữa bò.

Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua ổ cửa sổ chiếu vào trên bàn ăn, lớp khăn trải bàn sọc vuông màu xanh nhạt sắc điệu nhu hòa, bình nước thủy tinh lấp lánh giọt nắng, khung cảnh thoạt nhìn yên tĩnh lại ấm áp. Sở Khâm gắp một miếng trứng rán, để tới bên mép, đối diện là ánh mắt chờ mong được khen của ai kia khiến anh cảm thấy thật áp lực, nhét thử một khối vào miệng....

"Rất đúng lửa, nhưng mà muối này hơi mặn quá, không thích hợp để rán trứng, hôm nào chúng ta đi mua loại khác là được." Sở Khâm mặt không đổi sắc nói.

Chung Nghi Bân cũng tự mình nếm thứ một miếng, thật là mặn !! Nhanh chóng nuốt xuống một hớp nước, vừa muốn nói gì đó, điện thoại Sở Khâm lại vang lên.

Sở Khâm nhanh chóng ra hiệu cho hắn ăn sáng, chính mình cầm điện thoại lên, là bên tổ chỉ đạo chương trình gọi đến.

"Hôm nay sao?" Sở Khâm liếc nhìn Chung Nghi Bân đang ngồi đối diện mình, có chút do dự, "Tôi còn muốn nghỉ ngơi thêm ít ngày."

"Chỉ quay vài cảnh bổ sung thôi , nếu không kỳ này không có cách nào phát sóng được." Đạo diễn ở bên kia nhìn video, thở dài nói.

Vốn kỳ này dự định phát sẽ là kỳ Tiễn Lương đến quay thế, nhưng có dính đến bên một đoàn phim tuần này đã bắt đầu ra mắt, cho nên bên đó đến tìm Thịnh Thế, muốn đẩy nhanh ngày phát sóng kỳ đó lên. Bởi vì chương trình kỳ này dính đến một số câu, tỷ như "sắp tới là ngày thành lập quân đội.." "Hôm nay là sinh nhật tiền bối XX" các loại, cho nên phải quay bổ sung gấp.

"Thân thân món thập cẩm" là chương trình tâm huyết của Sở Khâm, anh so với người khác đều coi trọng chương trình này vô cùng. Quay bổ sung là chuyện cấp thiết, nếu không kỳ này không thể nào phát sóng được, Sở Khâm liền đáp ứng, hẹn hai giờ chiều đến trường quay.

Tổ đạo diễn bên kia thở phào nhẹ nhõm, bởi vì mấy câu lời thoại liên quan thực sự rất thú vị, cho nên họ thực sự không nỡ cắt đi. Lương lão sư vò tóc một trận, than thở đi sang trường quay kế bên xem tình hình.

Tiễn Lương đang quay hình ở trường quay kế bên, hắn đang nói chuyện chiều nay phải quay hình như thế nào, thấy Lương lão sư đi lại đây, hắn đứng lên hỏi thăm một chút. Lương lão sư là một người tuy nhìn rất cứng nhắc, nhưng lại có óc sáng tạo không thua người trẻ tuổi, rất có địa vị ở đài truyền hình.

"Tiểu Lương à, chương trình bên kia, e rằng tuần này còn phải nhờ cậu một chút nữa." Lương lão sư có chút ngượng ngùng nói.

Tiễn Lương mặt có chút đau khổ, hắn lấy điện thoại mở weibo ra, đưa cho Lương Lão sư: "Chú xem, dân mạng mắng tôi như thế này.."

Đây là weibo chính thức của "Thân thân món thập cẩm, Lương lão sư ngày hôm qua cũng có xem một lần, đương nhiên biết fan trên mạng đang nói tới cái gì. Nói mắng cũng có chút khoa chương, chính xác là đang trào phúng đá đểu.

Bởi vì Tiễn Lương xuất thân đài quốc gia, thoạt nhìn có chút nghiêm trang, tuy rằng hắn nói chuyện cũng có chút giải trí, nhưng so với Sở Khâm nói chuyện mang tính hài hước vui đùa không hề giống nhau. Khán giả nhất thời có chút không tiếp thu được, liên tục lấy hắn và Sở Khâm ra so sánh với nhau, nói Tiễn Lương mắt cá chết mặt quan tài, muốn Sở Khâm quay lại với chương trình.

"Nhưng mà lần này là mời Mộ Thần đến, cậu ấy dù sao cũng quen với cậu, cũng sẽ ổn cả thôi, lần này không đợi Sở Khâm quay lại kịp."

"Sở Khâm rốt cuộc bị sao vậy ?" Mấy nhân viên công tác ở trường quay kế bên tụ lại nhỏ giọng thì thầm.

"Xảy ra chút chuyện không ngờ, bị thương nhập viện." Nhân viên tổ chương trình món thập cẩm lên tiếng thở dài.

"Tôi nghe nói là bởi vì Sở Khâm cùng Chung tổng có quan hệ mờ ám, cho nên bị người khác dạy dỗ," có người lén lút nói một câu, "Có thật vậy không nhỉ?"

Phòng chuyên viên trang điểm sát vách mở cửa ra, ngồi ở trong là một người dẫn chương trình mới Trần Kỷ Minh, đem mấy lời nào nghe rõ ràng vào tai.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

(Phỏng vấn bác bỏ tin đồn)

Phóng viên giáp: Nghe nói hai người có quan hệ mờ ám ?

Nhị Bính: Nói bậy, rõ ràng đều là tin đồn.

Phóng viên ất: Vậy sự thật là như thế nào?

Nhị Bính: Quan hệ phu phu rõ ràng như vậy mà...

Toàn thể phóng viên: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro