Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Lệch khỏi quỹ đạo

Ngày hôm sau, Ryan ngủ quên mất, đến khi tỉnh lại kim đồng hồ báo thức đã chỉ hướng mười một giờ. Dù không cần phải ra ngoài thì anh cũng không cho mình cơ hội để nhàn hạ, lần này coi như là một lần hiếm thấy. Làm trong tổ phụ trách điều tra các vụ án giết người hàng loạt, hành động hằng ngày của anh không cần báo cáo cho bất kì ai, nhưng anh vẫn luôn nghiêm khắc đối với chính mình, như thể đầu óc bị một sợi dây cao su căng cứng, không cho phép chính mình lệch khỏi quỹ đạo dù chỉ một bước chân.

Nhưng hôm nay sợi dây cao su kia tựa hồ có chút buông lỏng, anh ý thức được nguyên nhân một phần là do tác dụng của thuốc ngủ. Trước đây phải rất vất vả mới bỏ được, bây giờ lại sử dụng chắc không tốt lắm, có lẽ mình nên dành chút thời gian để đến chỗ bác sĩ hỏi thăm, đổi loại thuốc khác thử xem, Ryan nghĩ.

Nhanh chóng rửa mặt, tùy tiện lấy một chiếc áo khoác chuẩn bị ra ngoài, phía sau một thanh âm gọi anh lại: "Ăn một bữa cơm rồi đi, vẫn còn kịp mà?"

Ryan xoay người, chỉ thấy Lý Tất Thanh mặc chiếc tạp dề màu xanh lá cây, trong tay vẫn còn cầm theo một cái thìa, hiển nhiên vừa từ phòng bếp đi ra, hướng anh cảm kích tươi cười: "Tối hôm qua không cẩn thận ngồi trên ghế sa lông ngủ, phiền anh đưa tôi vào phòng ngủ, cảm ơn."

"Tiện tay thôi." Ryan trả lời, "Tôi phải đi làm."

"Tôi biết, anh ăn trưa ở đâu , văn phòng cung cấp miễn phí cơm trưa sao?"

"Không, góc đường có tiệm pizza và bánh burger, có thể gọi điện đặt hàng giao tới."

Lý Tất Thanh lộ ra vẻ mặt bị tổn thương: "Pizza và bánh Hamburger họ làm ngon lắm sao? So với cơm tôi nấu ngon hơn?"

Ryan biết rõ đối phương có chất gây cười nhiều hơn máu trong người mình, nhưng vẫn nói vài lời an ủi: "So với cơm cậu nấu, mấy thứ đồ ăn đầy chất bảo quản kia quả thực chính là tội ác."

"Hoan nghênh bỏ gian tà theo chính nghĩa." Lý Tất Thanh dang hai tay ra chào đón, bỗng nhiên biến sắc: "—— A, nguy rồi! Tôi chưa tắt bếp!"

Ryan nhìn bóng dáng cậu chạy vào phòng bếp, nhịn không được cười. Cậu nhóc Châu Á chợt nhìn qua thì tưởng ngây thơ non nớt, sau khi tiếp xúc mới phát hiện cậu ta tư duy rõ ràng, nói năng bất phàm, là một người sâu sắc, nhưng mấy việc nhỏ lại lơ mơ, chẳng lẽ đây gọi là lù khù vác cái lu mà chạy(*)? Bất quá, cùng người như vậy ở chung hẳn sẽ thú vị lắm.

(*)Lù khù vác cái lu mà chạy: một thành ngữ để chỉ những người có vẻ mù mờ, ngốc nghếch nhưng lại làm người khác bất ngờ vì làm xong việc, làm thành công một chuyện gì đó. Nghĩ đen là không nên trông mặt mà bắt hình dong.

Dù sao cũng không gấp, Ryan nghĩ như vậy rồi đi theo vào phòng bếp.

Trên bàn đã dọn xong hai món ăn một món súp(*): nấm hương xào thịt, cá rô sốt cà chua hạt sen và canh gà hầm măng, Lý Tất Thanh đi đến bưng theo dĩa rau xào, ngại ngùng nói với hắn: "Để lửa lâu quá tắt không kịp, rau xanh không giòn."

(*): giải thích với các bạn một chút, vì bên phương Tây họ kêu canh là súp và họ luôn lầm người phương Đông chúng ta nấu súp nước lã ( =]]) thực tế súp của họ là dạng đặc từ kem và rau xay nhuyễn còn của chúng ta là từ nước hầm xương, các loại thịt, vị thuốc cũng như rau củ khác nhau.

Ryan ngửi mùi hương bốc lên chỉ cảm thấy ngón tay ngứa ngáy. Bới đầy một bát cơm bên trên có rắc thêm hạt mè, anh nếm thử một muỗng canh gà nước mỡ từ thịt gà vàng trong óng ánh, tự đáy lòng cảm thán: "Nếu cậu tính mở nhà hàng, tôi sẽ thường xuyên mang đồng sự đến ăn."

"Cảm ơn đã cổ vũ, tuy rằng việc này không nằm trong kế hoạch của tôi." Lý Tất Thanh gắp một sợi rau diếp xem kỹ, xoi mói rồi nhíu nhíu mày, "Nói đến công việc, tôi còn chưa biết anh cụ thể làm trong ngành gì, chỉ nghe Molly nói qua, anh là cảnh sát liên bang?"

Ryan gật đầu, "FBI phân bộ điều tra hình sự. Năm trước vừa được điều đến tổng bộ ở Washington, hiện nay tôi phụ trách một vụ án, nó xảy ra tán loạn ở khắp các tiểu bang." Nói xong câu cuối cùng anh tự giễu mà cười một chút, "Có lẽ cậu cũng biết, mấy thứ cơ bản về vụ án của các tiểu bang mà chúng tôi quản lý."

"Tôi có nghe nói qua, tỷ như vụ án giết người hàng loạt 'Green River', còn có kẻ cai trị sát nhân —— Ted Bundy nổi tiếng. Bất quá tôi cũng phát hiện một số việc thú vị, mục tiêu của FBI ở phương diện hình sự, phần lớn là các vụ án bắt cóc, cướp bóc và giết người hàng loạt, các đối tượng này đều là những kẻ có chút tiếng tăm, mà không phải là các tập đoàn tội phạm có quy mô khổng lồ. Vậy trong đó có bí mật gì sao?"

Ryan để đũa xuống, theo thói quen dùng ngón tay nâng cằm, có chút ngoài ý muốn nhìn hắn: "Tôi không biết cậu lại có cái nhìn sắc bén như vậy —— kỳ thật đáp án rất đơn giản: bởi vì so với các tập đoàn tội phạm rắc rối khó gỡ, mấy tên đơn đả độc đấu(*) càng dễ dàng đuổi bắt, như vậy chúng tôi công bố số liệu ra bên ngoài sẽ có khả năng phá án cao hơn, đồng thời những 'Ngôi sao tội phạm' đó có thể cho mang đến cho chúng tôi thanh danh thật lớn trong xã hội, hiệu ứng oanh động —— khi mới vừa vào nghề, tôi đã từng hỏi qua vấn đề này với người lãnh đạo trực tiếp, họ cho ta câu trả lời như vậy."

(*)đơn đả độc đấu: giống như đơn phương độc mã, một mình một ngựa tự làm việc.

Lý Tất Thanh đối với đáp án này hiển nhiên có chút 囧: "Nguyên lai là quả hồng mềm dễ bóp ... Vậy 'con cá lớn' hiện giờ các cậu đuổi bắt là ai —— đừng nói, để tôi đoán..." Cậu nhìn chằm chằm bàn ăn trắng như tuyết bên cạnh thất thần một khắc, sau đó ngẩng đầu, khá xác định nói: "Sát thủ liên hoàn sát thủ?"

Đây là danh hiệu của "Sát Thanh" trên các phương tiện truyền thông, lấy những tên sát nhân hàng loạt làm mục tiêu. Ryan không khỏi bội phục năng lực phán đoán của hắn, gật đầu nói: "Đúng, tên kia là một trong những mục tiêu của chúng tôi trong giai đoạn này, hơn nữa còn quan trọng nhất." Nhìn ánh mắt của cậu nhóc phương đông loé sáng tràn ngập hứng thú, Ryan hoài nghi đầu óc đối phương có phải bị mấy tình tiết trong tiểu thuyết trinh thám phá hỏng nghiêm trọng không, bất quá bọn hắn có quy định phải giữ bí mật, hơn nữa hiện tại không phải thời điểm thích hợp để bàn luận vấn đề này.

"Tôi đi làm đây." Ryan đứng dậy cầm lấy chiếc áo khoác đen trên lưng ghế dựa, "Không có việc gì cậu có thể đi dạo xung quanh, chờ khi nào tôi rảnh, sẽ giúp cậu liên hệ với trung tâm ngoại ngữ."

Lý Tất Thanh cảm ơn anh, lại hỏi: "Buổi tối anh có về dùng cơm không?"

"Không chắc, có khả năng sẽ tăng ca, không cần chờ tôi về ăn cơm."

"Được." Lý Tất Thanh than thở, "Kỳ thật chỉ có một mình ăn một mình nói, chẳng có động lực nấu cơm, tùy tiện làm một tô là được."

Nhìn bộ dáng suy sụp của hắn, Ryan bỗng nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, không khỏi bổ sung một câu: "Nếu như không tăng ca, tôi sẽ điện thoại cho cậu —— cậu có di động không?"

Lý Tất Thanh vui vẻ trở lại, "Hôm nay tôi muốn đi mua di động và thẻ sim mới."

"Chuẩn bị cho tốt, nhớ đưa tôi số điện thoại." Ryan từ trong túi tiền lấy ra giấy ghi chú và bút máy, viết số điện thoại di động của mình, kéo xuống rồi dán lên mặt bàn, xoay người rời đi.

Lý Tất Thanh vươn ra hai ngón tay mảnh mai, đầu ngón tay kẹp lấy tờ giấy ghi chú nhẹ nhàng nói cái gì đó, hướng về bóng lưng của anh lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Khi nhận được tin nhắn với nội dung "Tôi là Tất Thanh, đây là số di động mới, nếu anh không bận có thể nhắn tin với tôi, tôi sắp chết vì chán rồi." Ryan đang bận rộn hỏi cung nhân chứng mới, đối phương miêu tả rời rạc lại không hợp lí, anh nghi ngờ có phải hay không gã lấy FBI ra trêu đùa, bởi thế cũng không rảnh đáp lại tin nhắn.

Chờ đến anh hung hăng đe dọa tên khốn nhàm chán kia, cho tên đó ngồi xổm trên sàn nhà lạnh lẽo của sở cảnh sát địa phương, thuận đường đến hiện trường vụ án thăm dò một lần nữa, sắc trời đã tối đen.

Ngồi trên chiếc Chevrolet SUV màu đen, Rob gặm chiếc hamburger mua ở cửa hàng thức ăn nhanh, Ryan đang liên hệ một trung tâm tư nhân đăng kí một khoá ngoại ngữ, đối phương hướng anh cam đoan nhất định hướng dẫn chu toàn cho học sinh, bảo đảm trình độ ngôn ngữ của học sinh sẽ đạt tiêu chuẩn để có thể thuận lợi tiến vào học chương trình đại học, còn miễn phí tư vấn để nhập học vào các trường đại học.

Tuy rằng ý của Molly là trước khi về nước đem bạn trai giao phó cho anh chăm sóc, nhưng Ryan suy xét đến tính nguy hiểm nghề nghiệp của mình, hơn nữa sắp tới không có chỗ ở cố định, lỡ như gặp trường hợp phải hành động giữa các tiểu bang, thật sự không thể đem Lý Tất Thanh mang theo bên người. Phương pháp tốt nhất chính là ở đây thay cậu đăng kí một lớp ngoại ngữ, để cậu vừa học vừa chờ Molly, về phần căn hộ đang thuê kia, vừa vặn lưu lại cho cậu.

Một người sống trên một đất nước xa lạ, ngôn ngữ không thông sinh hoạt quả thật khó khăn, nhưng sau vài ngày tiếp xúc Ryan phát hiện, Lý Tất Thanh tuy rằng nhìn có chút ngốc nghếch, trên thực tế năng lực tự gánh vác rất mạnh, có lẽ cậu đã sớm thích ứng với sinh hoạt ở đây. Ryan hạ quyết tâm bấm vào số điện thoại mới của Lý Tất Thanh, chuẩn bị nói cho cậu biết mình sẽ tăng ca đêm nay, thuận tiện đem địa chỉ trung tâm Ngôn ngữ học cùng thông tin liên lạc đưa cho hắn.

Gọi liên tiếp ba lần, đều nghe được giọng nói " Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin vui lòng gọi lại sau." Ryan cảm thấy có chút kỳ lạ. Mở tin nhắn mà đối phương mấy giờ trước đã gửi nghiêm túc đọc lại, anh rốt cục phát hiện điểm đáng ngờ: nếu cậu đã nói cho anh biết " Nếu anh không bận có thể nhắn tin với tôi, tôi sắp chết vì chán rồi ", tại sao ở nơi dị quốc tha hương nhìn không quen, cái gì cũng không biết mà mua một cái di động mới để trong trạng thái tắt máy? Anh không tin một người không biết tiếng Anh sẽ liều mạng chơi game phiên bản tiếng Anh trên di động đến hết pin.

Lại bấm gọi một lần nữa, vẫn là trạng thái tắt máy, Ryan cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng lớn. Nhưng vị trí hiện tại của anh cách căn hộ thuê ít nhất hai tiếng đi xe. Muốn xác nhận đối phương có an toàn không trừ chạy xe đường dài trở về còn có cách khác càng nhanh và tiện lợi hơn.

Anh nhanh chóng bấm một dãy số, lời ít ý nhiều hỏi: "Division Lina, tôi là Ryan. Cô còn ở văn phòng không ... Tôi muốn cô giúp một việc, tra cho tôi địa điểm của một số điện thoại di động." Ryan nhanh chóng đọc một chuỗi dãy số, dừng một chút nói: "Đúng vậy, ở trạng thái tắt máy, tôi muốn địa điểm cụ thể."

Ngồi ở trước bàn làm việc ở phòng Tư Pháp Hình Sự Thông Tin Dịch Vụ cô gái hơi lùn với khuôn mặt đầy tàn nhang đẩy kính lên, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, một bên nhỏ giọng trả lời: "...Vâng, tôi đang kiểm tra, chỉ mong chiếc điện thoại đó không lấy pin ra... Đã xác định được, ở khu vực Tây Nam của thành phố, tôi sẽ đem địa điểm cụ thể gửi đến bản đồ trên di động của anh."

Ryan cúp điện thoại sau đó nhanh chóng mở bản đồ ra, một chấm đỏ lóe lên trên màn hình. Điểm đỏ đánh dấu ở ngã tư đường, cách căn hộ anh thuê hơn một giờ đi bộ, càng giật mình hơn, đó vốn là khu đồng tính nổi tiếng! Vấn đề người đồng tính công khai đăng kí kết hôn, thậm chí thị trưởng thành phố còn tự mình lập quỹ dành cho những người đồng tính, chính sách ở phương diện này là tự nhiên và thoải mái, diễu hành ủng hộ người đồng tính và lễ hội được tổ chức hàng năm, ở trên đường phố những người đồng tính ôm hôn lúc nào cũng có thể thấy được, những người qua đường cũng hiếm khi sử dụng ánh mắt kì thị để nhìn họ —— nhưng không có nghĩa là anh có thể bình tâm tĩnh khí mà nhìn bạn trai của chị mình tại khu đồng tính luyến ái lắc lư! Nhưng nếu là tự nguyện mà đi còn có thể bởi vì ngôn ngữ không thông mà bị người ta lừa đến —— nghĩ đến vẻ bề của cậu, khả năng thứ hai có lẽ là lớn hơn.

Tưởng tượng Lý Tất Thanh với kiểu tóc trong sáng, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn, vẻ mặt ngây thơ bộ dạng mờ mịt đi trên đường, quả thực chẳng khác nào một chiếc pudding ngọt ngào lại mềm mại, nếu không một hơi ăn luôn thì thực quá có lỗi với bản thân —— Ryan ảo não đập tay lái!

Ngồi phía sau xe, Rob vô cùng hưởng thụ mà gặm Big Mac hai tầng ngay sau đó cảm giác chiếc xe đột ngột khởi động, đạp ga một cái thật mạnh, quán tính làm miếng thịt giữa ổ bánh trượt ra, để lại trần xe một vệt dầu bóng nhẫy, sau đó trực tiếp rơi xuống."—— chết tiệt!" Rob luống cuống tay chân chà áo sơmi bị dính dầu mỡ, giận dữ kêu lên, "Trước khi anh đột nhiên khởi động xe có thể báo trước cho ta khôngi, để ta có thời gian đem mình cố định ở địa cầu?"

"Xin lỗi đồng nghiệp." Ryan trả lời không hề có chú thành ý: "Tôi có chút việc muốn chạy về nội thành, nếu cậu để ý thì có thể tùy tiện chọn một nơi để xuống xe."

"Con mẹ nó, tôi có điên mới ở cái nơi đất hoang không thiếu phân chim này xuống xe đâu!" Rob tức giận nói, "Nếu cậu lại đột nhiên nghĩ đến cái gì có liên quan đến dấu vết 'Sát Thanh' để lại, thì không cần thừa nước đục thả câu, giờ cậu có thể nói rõ !"

Ryan do dự một chút, nói: "Không, không liên quan đến vụ án, chỉ là một chút việc tư phải xử lý... Tôi đến trung tâm thành phố một chút, anh cứ tuỳ tiện."

"Ok, tôi muốn một ngày nghỉ vào ngày mai." Rob phẫn nộ yêu cầu.

"Phê chuẩn." Ryan thực rõ ràng trả lời.

Cảm tạ thượng đế không phải tiếp tục tăng ca, một ngày không có đại soái ca Ryan! Rốt cục có thể thoát khỏi vận mệnh vách tường hoa, đi quán bar sà vào lòng mấy cô em, Rob nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng(*), phong cảnh ngoài cửa sổ xe như bị bôi một lớp sơn đen cũng tươi đẹp hẳn lên.

(*) Thần thanh khí sảng: hình dung tinh thần thoải mái, tâm tình thư sướng

Tại nội thành anh thả Rob xuống một quán bar lớn ở ngã tư đường, Ryan tiếp tục lái xe chạy như bay, càng lúc càng tới gần điểm đỏ loé ra trên bản đồ, cuối cùng phanh lớn một tiếng, chiếc Chevrolet SUV đậu ở dưới đèn đường mờ tối trước cổng một công viên.

Ryan nhảy xuống xe, nhìn con đường nhỏ hai bên là rừng cây sâu thẳm cùng bãi cỏ nhấp nhô, có một loại cảm giác không biết phải bắt đầu từ đâu —— định vị GPS Division Lina truyền đến không thể chuẩn đến vị trí chính xác, nếu muốn triệt để điều tra công viên trước mắt này ít nhất phải vận dụng mấy chục cảnh lực, lý do là gì, bởi vì một nhân viên FBI hoài nghi bạn trai của chị mình là gay? Có thể tưởng tượng được ngay lập tức đầu đề báo chí ngày mai sẽ là anh.

Đang lúc Ryan mệt mỏi xoa thái dương, bắt đầu suy xét có nên hay không thông báo cho cảnh sát địa phương vụ bắt cóc (nếu lấy cớ là mất tích thì thời gian không đáp ứng được các tiêu chuẩn), từ chỗ sâu trong con đường nhỏ hiện ra một bóng người loạng choạng, xoa cái ót chậm rãi đi tới cửa vào công viên cửa.

Ryan nheo mắt lại theo dõi bóng người càng chạy càng gần, gương mặt quen thuộc xuất hiện đúng như dự đoán là bộ mặt ngây thơ mờ mịt —— Lý Tất Thanh đụng vào người anh, mới phát hiện phía trước có người chặn đường, ngẩng đầu như vừa trong mộng tỉnh lại nhìn anh: "...Ryan? Trùng hợp vậy, thì ra anh cũng ở đây."

Chàng thám tử liên bang hận không thể cho cậu một bàn tay để tỉnh táo lại, hít sâu vào buồng phổi khí lạnh nửa đêm, ngăn chặn ngọn lửa vô danh dâng lên trong lòng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu như thế nào lại chạy đến đây? Biết đây là đâu không?"

Lý Tất Thanh xoay đầu nhìn xung quanh, "Một công viên? Portland khắp nơi đều có công viên, tôi cũng không biết đây là đâu. Còn như thế nào tôi tới được đây... Tôi nhớ rõ giữa trưa ra ngoài mua di động cùng thẻ sim, vừa vặn người bán hàng cũng là người Trung Quốc, liền tốt bụng giúp tôi gửi một tin nhắn sau đó tôi tính đi dạo xung quanh một chút..."

Ryan mặt âm trầm: "Tùy tiện đi một chút, đi mất tận 2 tiếng cuốc bộ?"

Lý Tất Thanh giống như không nghe anh chất vấn, tự mình ngồi xuống nói: "Không đi được bao lâu, một người da trắng cao to từ phía sau đi tới, đụng phải tôi rồi lấy mất ví tiền. Tôi vừa la cướp vừa đuổi theo hắn, đuổi tới một cái hẻm nhỏ, bị hai người đang mai phục đánh lén, không chừng là của đồng bọn của hắn. Anh xem, đến hiện tại đầu của tôi u một cục còn chưa xẹp đây." Cậu thực ủy khuất đem cái đầu nhỏ sưng vù đưa tới cho Ryan sờ.

Ryan cau mày sờ sờ, ngón tay toàn tâm toàn ý sờ khối u mang theo nhiệt độ phía dưới mái tóc mềm mại màu hạt dẻ, ngón tay vừa chạm vào liền cảm thấy đau rát."Quá nguy hiểm, tại sao cậu lại tự mình đuổi theo? Không biết gọi 911 sao!"

Lý Tất Thanh buồn bực mà nói: "Tôi quên mất, sự việc phát sinh đột ngột quá. Đến lúc nhớ tới phải gọi báo cảnh sát thì di động cũng bị đoạt mất."

"Sau đó thì sao, bọn họ có làm cậu bị thương không?"

"Lúc ngất xỉu không biết gì cả, đến khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong công viên... Tuy rằng đa số nghe không hiểu được, nhưng hình như ba người kia nói là muốn mang tôi theo vui đùa một chút."

Ryan sắc mặt xanh mét. Anh tự nhiên rõ ràng câu nói từ miệng mấy tên đầu đường xó chợ kia "Vui đùa một chút" là có ý gì... Dùng sức nghiến răng, anh từ trong kẽ răng phát ra những âm thanh dữ tợn vặn vẹo: "Những kẻ cặn bã đáng chết!"

Theo quán tính nghề nghiệp thúc giục anh hỏi những việc phát sinh sau đó, thí dụ như quá trình bạo lực, người bị hại như thế nào trốn ra, đối với vẻ ngoài của kẻ bắt cóc có ấn tượng gì ... Nhưng Ryan cắn chặt hàm răng, cuối cùng một chữ cũng không muốn hỏi. Anh kéo tay Lý Tất Thanh bước đi, lạnh lùng buông ra hai chữ: "Lên xe!"

Ngồi trong xe ấm áp thoải mái, Lý Tất Thanh nhẹ nhàng xoay xoay cái cổ đau nhức, giống như hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt cực kỳ khó coi của người bên cạnh, thoải mái mà thở ra, rồi sau đó chầm chậm mà tiếp tục đề tài vừa nãy: "Mới vừa nói đến chỗ nào rồi... A, bọn họ nói muốn vui đùa một chút. Đại khái cảm thấy tôi rất dễ bắt nạt, cư nhiên chân cũng không trói, vì thế tôi liều mạng đá mấy người đó một cái rồi bỏ chạy, may mắn đó là một công viên sinh thái, có thể lợi dụng chướng ngại vật chạy vòng quanh cắt đuôi. Trên đường còn đụng một đôi nam nam đang đánh dã chiến, phỏng chừng bọn họ lo lắng bị người nhìn thấy, không đuổi theo tôi nữa, tôi liền đem ba tên biến thái vứt lại phía sau." Nói xong một câu cuối cùng, cậu nhịn không được cười một chút, mang theo một tia đắc ý trẻ con.

Ryan đạp phanh một cái thật mạnh!

Thân thể nhất thời chấn động, một bàn tay giữ cổ họng Lý Tất Thanh, đem cậu thô bạo đặt trên cửa xe, cái ót chạm đến cửa sổ thủy tinh, cảm giác lạnh lẽo cứng rắn khiến cậu không khỏi giật mình. Lửa giận thiêu đốt đôi mắt mặc lam, lúc này chỉ có bão táp sóng thần dâng lên từ mặt biển chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của cậu, gần trong gang tấc gương mặt anh tuấn bởi vì phẫn nộ quá mức mãnh liệt mà vặn vẹo, hai người tựa như toả ra sự sắc bén cùng khí tức nguy hiểm.

Lý Tất Thanh ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, môi mấp máy môi không tiếng động phu ra hai chữ: "... Ryan?"

Giọng nói Ryan dị thường bén nhọn mà lạnh như băng tới gần bên tai hắn: "Cậu cảm thấy việc này rất thú vị, phải không? Một khúc nhạc đệm làm vui tươi cuộc sống bình thản của cậu sao, hay một trải nghiệm để đời để cười khi kể lại? Tôi có phải nên cho cậu nhìn những người bị bắt cóc, cưỡng gian, xâm hại tình dục, hiện trường người bị phân thây thì cậu mới được kinh nghiệm quý giá của cậu phải không! Cậu có biết tôi lần trước tiếp nhận một vụ án, cậu bé mười bảy tuổi đó chết thê thảm cỡ nào anh biết không? Cậu ta cũng bị ba người bắt cóc, trói trên thân cây của khu rừng rậm rạp, bị cưỡng dâm, bị tra tấn trong hai ngày đằng đẵng, cuối cùng bị giết chết xác thì vứt đi, khi chúng tôi tìm được cậu ấy, từ ngực đến âm nang(*) bị rạch một lổ thật lớn, thậm chí ngay cả xương chậu đều thấy được! Thủy ngân từ "hang động" trên người cậu ta chậm rãi tràn ra, cậu có thể tưởng tượng được cậu bé đó lúc sắp chết thống khổ thế nào không? Nếu hôm nay vận may của anh kém một chút thì sao, có anh sẽ cho tôi nhìn thấy một thi thể như thế nào đây? Hả! Thằng đần!"

(*) Âm nang: bọc chứa hai tinh hoàn.

Lý Tất Thanh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Đối phương sau một trận phát tiết, dùng sức bỏ cổ cậu ra, dồn dập thở dốc, lồng ngực trong bộ tây trang màu đen vì cơn giận còn sót lại chưa tiêu mà phập phồng.

Lý Tất Thanh nhìn Ryan, bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vén mái tóc hỗn độn của anh, thấp giọng nói: "Tôi biết, hôm nay vận khí rất tốt —— vận khí tốt không phải lần nào cũng có. Tôi cam đoan, không bao giờ mạo hiểm như vậy nữa, về sau đừng nói ví tiền bị giật, cho dù vợ bị giật, tôi cũng sẽ không đuổi theo."

Ryan quả thực cũng bị cậu chọc cười, cơ mặt vặn vẹo, một hồi lâu mới khôi phục biểu tình bình thường, "Nếu Molly bị giật mất, cậu phải đuổi theo, nếu không tôi đánh chêt cậ!"

"Được, anh nói như thế nào tôi liền làm như thế đấy." Lý Tất Thanh vuốt những nếp nhăn trên cổ áo, dùng giọng mũi đáng thương nói: "Có thể về nhà nấu cơm được chưa, tôi bây giờ vừa mệt vừa đói."

"Đã khuya lắm rồi còn muốn nấu cơm, tìm nhà hàng tùy tiện ăn chút gì đi." Ryan thở dài, buông tha suy nghĩ tiến thêm một bước làm công tác tư tưởng giáo dục cho tên nhóc không biết lòng người hiểm ác này.

Kế hoạch sớm định ra toàn bộ phải bỏ đi, anh đã đánh giá quá cao năng lực tự gánh vác sinh hoạt của đối phương, nếu đem người này để lại trong thành phố chỉ sợ sau vài ngày đã ở trong danh sách những người bị hại của cảnh sát. Hậu quả lúc đó, đừng nói Molly không tha cho anh, mà ngay cả bản thân anh cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

Gió đêm từ ngoài cửa sổ xe thốc vào, Ryan quay đầu nhìn thoáng qua Lý Tất Thanh ngồi ở ghế phó lái. Giữa những ánh đèn nhỏ không ngừng lướt qua bên ngoài, anh khẽ nhếch môi, lông mi rủ xuống giấu đi khuôn mặt tinh tế mà thanh tú —— cậu nhóc ngã lưng vào ghế, nghiêng đầu đi hiển nhiên đã chìm vào mộng đẹp.

Cảm giác mềm mại lần thứ hai tại đáy lòng tràn ngập mở ra, Ryan từ từ giảm tốc độ, xe dừng ở bên đường, cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người hắn, sau đó thực tự nhiên mà lấy ngón tay chạm nhẹ vào hai gò má mịn màng trắng trẻo.

Động tác đều từ bản năng, giống như cảm giác bi thương ngập tràn trong lòng phải mượn hành động nhỏ này mà thoát ra, anh không ý thức được đối đãi với một người đồng giới—— đối phương thậm chí là anh chồng tương lai của anh—— có cái gì không ổn.

Chiếc xe yên tĩnh ngừng trong chốc lát, lại vững vàng lưu loát khởi động, từ từ dung nhập vào dòng xe trên cung đường dài.

Quỷ đêm hoàn

Lời tác giả:

Hô, lời dẫn rốt cục hoàn, tiếp theo muốn đi vào nội dung chính của vở kịch

Hắc hắc, đều không đoán được ~ đáp án được công bố, là 《 huynh đệ liên 》.

Tiết mục lời kịch ngắn của hai người tương đương hữu ái:

"Ừm, mùi vị không tệ."

"Thứ này màu da cam, mì ý không có màu sắc này."

"Đây không phải là mì ý, thêm sốt cà chua là quân đội mì sợi."

"Không ai cưỡng ép ngươi ăn."

"Oh, đến, là hậu duệ người Ý, nên biết gọi thứ này là mì Ý chính là phạm tội."

"Ngươi không ăn thì ta ăn."

"Oh, ta muốn ăn, ta ăn."

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro