CHƯƠNG 18: SÂN BAY BỊ CHẶN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Tần lãng bị Khương Ngôn Lan giam giữ trong vòng tay, hai người nhếch nhác ngã bệt xuống dưới đất, yên lặng rơi lệ.

Khương Ngôn Lan cầm tay Vu Tần Lãng đặt trước ngực hắn, lẩm bẩm: "A Lãng. chỗ này của anh khó chịu."

Anh không nói được lời nào, cũng không để ý đến hắn. Âm thanh của Khương Ngôn Lan khàn khàn, tự nỉ non, "... Em muốn rời đi khiến chỗ này của anh rất đau."

Hắn gắt gao cầm tay Vu Tần Lãng, để đối phương cảm thụ được tình tự như sắp nổ tung trong lòng hắn.

Vu Tần Lãng vẫn nhắm mắt giống như không hề nghe lời hắn nói.

Khương Ngôn Lan cũng không để ý, càng không ngừng khẽ hôn lên môi anh, giọng khàn đi, "A Lãng, anh với Giản Khải thật sự không có một chút quan hệ gì cả.... Sau khi cùng em kết hôn, anh chưa từng đụng chạm những người khác...."

Vu Tần Lãng vẫn cứ lặng thinh. Khương Ngôn Lan ôm lấy anh, miệng lải nhải giải thích, "Lúc trước anh rất bừa bãi, nhưng sau khi sống cùng em, anh không ra ngoài tìm ai hết. Lần đó vô tình đụng trúng Giản Khải ở Vancouver, cậu ấy nói muốn theo anh về nước, những lời đồn sau này cũng là do cậu ấy đưa tin, nhưng thật sự trong lúc đó anh với cậu ấy cái gì cũng không có."

Vu Tần Lãng đưa tay lên che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Khương Ngôn Lan có chút lo sợ, lại nhìn đến dấu vết đỏ trên cổ anh mà đau lòng, hắn thật sự rất rối.

Khi nãy không biết vì sao hắn lại mất khống chế như vậy, hiện giờ tỉnh táo lại chỉ cảm thấy ảo não cùng hối hận, đau lòng không thôi.

Xoa nhẹ trán Vu Tần Lãng, hắn nhịn không được nhẹ giọng gọi, "A Lãng... A Lãng... Trong lòng anh chỉ có em."

Cuối cùng Vu Tần Lãng cũng đã phản ứng, chậm rãi mở mắt ra. Anh nhìn Khương Ngôn Lan bằng cặp mắt sắc bén.

Một hồi sau anh thu lại sắc mặt, lắc đầu nói, "Nếu không phải Giản Khải, chúng ta sao lại có thể ly hôn?"

Khương Ngôn Lan không khỏi bị kìm hãm, sau đó nhận ra rằng cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với hắn, nhưng những gì anh nói ra chỉ khiến hắn vô cùng xấu hổ và hối hận.

Hắn ôm lấy người nọ, sốt ruột nói, "A Lãng, em đừng để ý.... Giản Khải cậu ấy không là gì cả...."

Tầm mắt của Vu Tần Lãng nhìn nơi khác, không hề nhìn hắn, "Em không biết tại sao anh ngầm đồng ý cho lời đồn này truyền ra, theo như em hiểu chính là anh dung túng cho cậu ấy, là bởi vì trong lòng anh có người đó, huống chi sau khi cậu ta chạy đến chỗ em khiêu khích anh cũng không ngăn cản."

Lời nói này làm cho tất cả lời Khương Ngôn Lan muốn nói đều bị mắc kẹt ở yết hầu.

Hắn vừa hoảng vừa vội, cố nắm lấy tay Vu Tần Lãng, bật thốt lên nói, "Đó là bởi vì... bởi vì anh muốn nhìn em có tức giận hay không... Anh vẫn cảm thấy từ trước đến nay em tuyệt không tình nguyện kết hôn cùng anh..."

Rốt cuộc cũng để con tim nói ra, nhưng hắn không cảm thấy thoải mái, ngược lại còn có chút sợ hãi.

Sử dụng cách thử này hắn biết rất ngây thơ, cho nên hắn sợ giây tiếp theo Vu Tần Lãng lại mạnh mẽ chống lại hắn.

So với tưởng tượng của hắn thì Vu Tần Lãng bình tĩnh hơn, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

Trải qua nhiều chuyện hai người thậm chí còn vì chuyện đó mà ly hôn, vì thế sau hơn nửa năm xa cách, Khương Ngôn Lan mới biết lúc ấy phẫn nộ thế nào.

Hắn gắt gao cầm lấy hai tay Vu Tần Lãng, lo sợ lại làm cho đối phương tức giận, vội vàng nói, "A Lãng, anh hối hận rồi, là anh không có não khiến em phải đau lòng."

Vu Tần Lãng không đáp lời, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đen gần như hòa cùng vào bầu trời đêm.

Bốn phía im lặng, gió đêm mùa hạ chầm chậm thổi đến như muốn xoa dịu tâm tình của hai người.

Khương Ngôn Lan vẫn luôn có chút bất an, vô cùng cẩn thận xem xét sắc mặt của Vu Tần Lãng.

Đúng lúc này thì anh đột nhiên cười, "Đúng vậy, em rất đau lòng."

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, chỉ có nụ cười bên khóe môi chua xót và buồn bã.

Khương Ngôn Lan cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, hắn nắm chặt bàn tay bất lực nhìn anh.

Vu Tần Lãng rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Sao em lại không muốn kết hôn với anh chứ, em thích anh như vậy."

Giọng nói của anh rất nhỏ, cứ như lẩm nhẩm trong miệng, Khương Ngôn Lan lại có thể nghe thấy, mắt liền sáng bừng lên. Tuy rằng hắn sớm biết được Vu Tần Lãng đối với hắn không phải là không có tình cảm, nhưng chính tai nghe đối phương nói ra chữ thích, trái tim hắn giống như muốn nhảy ra ngoài, loại vui sướng này căn bản không có cách nào để hình dung được.

"A Lãng." Khương Ngôn Lan rốt cuộc không kiềm chế được, kích động gọi tên anh.

Vu Tần Lãng một lần nữa nhắm mắt lại, "Thế nhưng hiện tại em không muốn dây dưa với anh nữa."

Khương Ngôn Lan sửng sốt, hắn không rõ tại sao Vu Tần Lãng lại lập tức thay đổi suy nghĩ như vậy, rõ ràng một giây trước chính miệng người này thừa nhận thích hắn mà.

Vu Tần Lãng không để ý tới hắn, cũng không lên tiếng. Mà Khương Ngôn Lan không biết giờ này trong lòng Vu Tần Lãng đau đớn như sóng cuộn biển gầm.

Thậm chí Vu Tần Lãng còn nghĩ nếu lúc trước không phải do Giản Khải ồn ào gây ra chuyện, xem chừng anh và Khương Ngôn Lan sẽ không ly hôn. Thương Ẩn cũng sẽ không tìm tới nói chuyện kia với anh.

Mà hiện tại cũng sẽ không đau lòng như thế, anh cùng Khương Ngôn Lan có lẽ sẽ ở cùng nhau cả đời.

Tuy rằng có thể Khương Ngôn Lan vẫn sẽ bị đưa tin về sự đào hoa của mình, nhưng giữa hai người sẽ không có hiềm khích lớn như vậy.

Nhưng cho đến cùng anh đã biết trên đời này còn có người tên Lục Thanh Ly. Cho dù người đó đã mất.

Nghĩ đến trước đây trong lòng Khương Ngôn Lan sâu đậm một người như thế, sau lại còn vì người nọ mà mất đi trí nhớ, trong nội tâm của Vu Tần Lãng nhịn không được chỉ có bất lực và.... ghen tị.

Người khác đều nói tính tình của anh hoà nhã hiền lành, nhưng thực ra anh cũng rất cố chấp.

Anh không có dũng khí đì tìm hiểu những chuyện Khương Ngôn Lan đã trải qua, càng không có dũng khí đi tìm thông tin về người đàn ông tên Lục Thanh Ly.

Không nỡ vạch trần vết sẹo của Khương Ngôn Lan, nhưng anh không có cách nào trở thành một người chuyện gì cũng không biết, tiếp tục ở cùng một chỗ với Khương Ngôn Lan.

Cho dù anh giả vờ không để ý nhưng cũng sẽ để lại vướng mắc.

Có lẽ anh đơn phương quyết định như vậy làm cho Khương Ngôn Lan không kịp xoay sở, không công bằng với hắn. Thế nhưng anh không muốn Khương Ngôn Lan lại một lần nữa đối mặt với chuyện quá khứ và chịu đựng những nỗi đau.

Mọi người bên cạnh Khương Ngôn Lan đều muốn giữ bí mật tuyệt đối về chuyện Lục Thanh Ly. Anh sao trở thành người không biết điều đi vạch trần chân tướng đó chứ.

Cho nên anh chỉ có thể rời đi.

Khương Ngôn Lan hốt hoảng nhìn thẳng Vu Tần Lãng. Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt thật bình tĩnh, căn bản không nhìn ra được tâm tình của anh.

Mắt Khương Ngôn Lan tối sầm lại, anh bắt buộc phải giữ mình bình tĩnh, hắn không thể làm Vu Tần Lãng sợ hãi như khi nãy.

Nhưng cuối cùng hắn không thể chịu nổi nếu mất đi Vu Tần Lãng, hai tay run lên ôm chặt người nọ vào lòng.

Vu Tần Lãng bị hắn ôm đau, nhưng vẫn không nói ra lời nào.

Khương Ngôn Lan có chút thất bại, hắn sợ lại làm Vu Tần Lãng đau, tuy không muốn nhưng vẫn phải buông ra.

Không biết khi nào thì Vu Tần Lãng đã mở mắt ra, ánh mắt dừng trên mặt Khương Ngôn Lan một hồi rồi sau đó chậm rãi đứng lên.

Anh loạng choạng vài giây rồi mới đứng vững.

Khương Ngôn Lan muốn mở miệng, nhưng chỉ đờ đẫn dõi theo động tác của anh.

Quần áo của Vu Tần Lãng vốn đã nhàu nhĩ, hoàn toàn khác với vẻ lịch lãm, quý phái thường ngày trước mặt người ngoài. Nhưng anh không thèm để ý, từng bước từng bước xuống cầu thang.

Khương Ngôn Lan ngồi tê liệt tại chỗ, nhìn bóng lưng dứt khoát của anh mà sững sờ.

Đột nhiên hắn không dám kêu gọi người lên ngăn cản.

Ngày hôm sau, tin tức về sự gặp lại của con trai cả nhà họ Khương và người yêu cũ là ảnh đế Vu Tần Lãng thực sự trở thành tiêu đề của các tờ báo buôn chuyện.

Nhưng không có bất cứ bức ảnh nào về hai người họ đánh nhau ở bên ngoài khách sạn được tung ra.

Vu Tần Lãng làm ổ ở nhà, cổ của anh vẫn còn dấu đỏ rất nghiêm trọng, cả người mệt mỏi căn bản không muốn ra ngoài. Bất quá tin tức của anh và Khương Ngôn Lan vẫn cứ xem qua.

Quản lý đem báo tới, nói với anh những ngày này không cần phải tham dự hoạt động.

Chuyện xảy ra giữa anh và Khương Ngôn Lan tối hôm qua tuy không bị vạch trần nhưng những người trong giới giải trí đều biết.

Vu Tần Lãng biết người đại diện quan tâm anh, chỉ cười nói cảm ơn.

Người đại diện lại gửi một tin nhắn cho anh, nói công ty hy vọng có thể tiếp tục ký hợp động.

Vu Tần Lãng rất biết ơn người đại diện mười năm qua đã hỗ trợ anh, vì thế cũng không hề giấu diếm đối phương mà thành thật nói ra hết những quyết định của bản thân.

Người đại điện và anh nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng cũng phải chấp nhận rằng anh đã quyết tâm muốn rời khỏi làng giải trí.

Vốn dĩ người đại diện còn muốn khuyên anh vài câu nữa, nhưng tính cách anh trầm ổn kiên định, chuyện đã quyết định rồi thì khó ai có thể thay đổi, vì thế người đại diện không nói thêm nữa, chỉ bảo anh nghỉ ngơi cho tốt.

Sau khi người đại diện rời đi, Vu Tần Lãng chỉ yên lặng vuốt phẳng tờ báo có ảnh chụp anh và Khương Ngôn Lan.

Trong bức ảnh Vu Tần Lãng đang cầm ly rượu nở nụ cười thật tao nhã, đẹp trai không gì sánh được. Còn Khương Ngôn Lan đứng cách đó không xa, thâm tình nhìn anh.

Trong mắt người ngoài, bầu không khí giữa hai người thực ra rất tốt, hơn nữa mặt Khương Ngôn Lan đầy thâm tình, khó trách mọi người ai cũng đoán già đoán non khi nào thì hai người tái hôn.

Lẳng lặng nhìn một hồi lâu sau, Vu Tần Lãng bỗng lắc đầu cười. Bức ảnh này hẳn là Khương Ngôn Lan cố ý chọn lọc, đơn giản chỉ là muốn người ngoài biết bọn họ vẫn có khả năng tái hợp. Bằng không thì chuyện đánh nhau của hai người đêm qua có thể bị áp chế, cũng không có cách nào ngăn chặn một tin đồn không cần thiết như vậy?

Có lẽ Khương Ngôn Lan nghĩ rằng chỉ cần đem chuyện xấu giải quyết thì anh sẽ gặp hắn nhiều hơn, cũng như trở lại bên cạnh hắn.

Quả nhiên chính là phong cách làm việc của Khương Ngôn Lan.

Vu Tần Lãng âm thầm thở dài trong lòng, nhất thời không biết nên cảm nhận thế nào.

May mắn là công ty cho anh nghỉ ngơi vài ngày, anh không cần đi ra ngoài gặp ai cả, cũng không cần phải ứng phó với đám phóng viên bám riết không tha.

Vu Tần Lãng nhìn lịch trình trợ lý đưa cho anh, nửa cuối năm chỉ có vài cái đại ngôn và hợp đồng phim, còn các hoạt động khác thì rất ít. Anh khá là hài lòng, nghĩ nghĩ có thể trở về Zurich một chuyết.

Sinh nhật mẹ Vu vào giữa tháng sáu, cách hiện tại chỉ còn khoảng hơn hai mươi ngày nữa thôi. Vu Tần Lãng hỏi người đại diện có thể thuếp một chút được hay không.

Người đại diện về công ty xin phép, rất nhanh đã có câu trả lời, bảo là có thể.

Mười năm nay Vu Tần Lãng kiếm cho công ty không ít tiền, anh là người nghe lời và rất chăm chỉ trong số nhiều nghệ sĩ, vì thế công ty rất hài lòng với công lao của anh và đối xử anh cũng không tồi.

Vu Tần Lãng bắt đầu kế hoạch trở về Zurich.

Mấy ngày nay Khương Ngôn Lan không có tới tìm anh, vì thế Vu Tần Lãng cảm thấy rất yên lòng. Dù có miễn cưỡng bằng mọi cách nhưng nếu sự chia ly là kết quả tốt nhất, anh sẵn sàng chịu đựng nỗi đau thấu tận xương này.

Chỉ là vào ngày lên đường đi Zurich anh đã bị chặn ngay khi vừa đến sân bay.

Các vệ sĩ của Khương gia xếp thành một hàng và mời anh quay về Khương gia một chuyến.

Vu Tần Lãng nghĩ nghĩ, hỏi bọn họ mệnh lệnh này là của ai. Người đứng đầu vệ sĩ trả lời, chính là lão gia và phu nhân. Anh không khỏi nghĩ, chuyện gì nên tới cũng sẽ tới thôi. Vì thế mà không do dự nhiều, cùng vệ sĩ lên xe.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro