CHƯƠNG 26: CÔNG BẰNG VỚI AI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Ẩn cẩn thận nhìn Khương Ngôn Lan một hồi, khẽ nhíu mày, "Xem ra là có chuyện thật."

Khương Ngôn Lan im lặng hồi lâu, bỗng nhiên thở dài. Thương Ẩn ngồi một bên băng ghế, hắn cũng nhìn về phía xa xăm, trầm giọng nói, "Một ngày trước khi xảy ra tai nạn, A Ly nói với tôi hôm sau cậu ấy sẽ tỏ tình với cậu."

Khương Ngôn Lan ngạc nhiên nghiêng đầu sang, nhưng rất nhanh đã quay đi chỗ khác. Dưới ngọn đèn mờ ảo không thể nhìn ra sắc mặt của hắn như thế nào.

Thương Ẩn lắc đầu nở nụ cười, chậm rãi nói tiếp, "Cậu ấy rất thẳng thắn, biết rõ cậu không thích loại người như cậu ta mà còn cố tình muốn bên cạnh cậu."

Khi hắn nói đến Lục Thanh Ly, vẻ mặt trở nên trầm tĩnh hơn. Năm đó Khương Ngôn Lan quen biết Lục Thanh Ly, họ chỉ mới mười tám tuổi. Nhưng từ đó giờ tính cách hắn trầm ổn, lòng dạ lại thâm sâu, bạn cùng lứa đều bị hắn chinh phục, phần lớn đều nguyện ý muốn kết giao với hắn.

Lục Thanh Ly thông qua Thương Ẩn mới quen biết Khương Ngôn Lan, tính cách sáng sủa vui vẻ, thường ở cạnh hắn. Thế nhưng Khương Ngôn Lan không từ chối sự gần gũi này của Lục Thanh Ly, coi cậu ta giống như một Thương Ẩn khác, đối đãi không khác gì em trai mình.

Dần dần hai người trở nên thân thiết hơn. Cùng với Thương Ẩn, cả ba người thường xuyên đi chơi với nhau.

Lục gia cũng có chút gia thế, coi như là rất biết kinh doanh. Có lẽ vì lớn lên ở nước ngoài nên đối với phương diện tình cảm Lục Thanh Ly có chút cởi mở, trước khi quen biết Khương Ngôn Lan, cậu ta có quen vài người, kể cả nam lẫn nữ. Cho nên khi cậu ta nói thích Khương Ngôn Lan, e rằng rất ít có ai tin. Huống chi năm đó Lục Thanh Ly chưa bao giờ biểu lộ gì trước mặt hắn cả, cứ hi hi ha ha hoặc thỉnh thoảng mới nhắc đến một hai lần, nhưng đều bị Khương Ngôn Lan phớt lờ coi đó là trò đùa.

Thậm chí ngay cả Thương Ẩn cũng không nhìn ra Lục Thanh Ly có cảm xúc khác lạ đối với Khương Ngôn Lan.

Có lẽ vì Lục Thanh Ly đã quá chịu đựng nên trong một lần say rượu nào đó, cậu ta không cẩn thận thổ lộ với Thương Ẩn. Nhưng làm hắn ngạc nhiên chính là Lục Thanh Ly đối với Khương Ngôn Lan là nhất kiến chung tình.

Chỉ là Khương Ngôn Lan quá mức bình tĩnh, vì thế Lục Thanh Ly không dám biểu hiện ra ngoài.

Khi đó, Thương Ẩn vừa biết được người hắn thích sắp kết hôn, trong lòng cũng buồn bực không thôi.

Người kia là anh trai cạnh nhà ở Giang thị, khi mười tuổi hắn đến San Francisco, mỗi năm người nọ đều dành ra chút thời gian để qua đây thăm hắn.

Hắn vốn luôn nghĩ quan hệ của hai người xem như là ngầm hiểu trong lòng không tuyên bố, lại không nghĩ đến một ngày nào đó người kia thông báo sẽ kết hôn.

Bởi vì điều này mà tinh thần của Thương Ẩn cũng tiều tụy đi, cho nên hắn không quan tâm đến suy nghĩ của Lục Thanh Ly.

Lục Thanh Ly nói với hắn, cậu ta sẽ thẳng thắn với Khương Ngôn Lan, khi đó hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đưa ra một vài ý kiến.

Hắn ủng hộ Lục Thanh Ly đi tỏ tình.

Lục Thanh Ly là một người nghĩ là làm, là bạn tốt, Thương Ẩn không có lý do gì không ủng hộ cậu ta.

Nhưng ngày hôm sau lại nhận được tin hai người gặp tai nạn xe, Lục Thanh Ly bởi vì mất máu quá nhiều mà đã tử nạn tại chỗ.

Cho nên đối với chuyện này, trong lòng Thương Ẩn luôn có chút áy náy.

Hắn chậm rãi nói xong, vẻ mặt trống trải giống như còn đang chìm đắm trong nỗi buồn năm nào.

Khương Ngôn Lan vẫn đứng ở đó, như một con rối không nói không động.

Một lúc lâu sau, Thương Ẩn thở dài, "A Ly đối với cậu chính là dùng cả trái tim, đáng tiếc cậu cái gì cũng không biết."

Trong màn đêm Khương Ngôn Lan khẽ rũ mí mắt, cả bóng đen che khuất biểu tình của anh.

Thương Ẩn day day trán, giọng nói pha lẫn sự mệt mỏi, "Không nói đến cậu, ngay cả tôi đây cũng thường cảm thấy áy náy... Nếu trước đó tôi khuyên cậu ta thật nhiều một chút, có lẽ kết quả sẽ không như thế."

Khương Ngôn Lan nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Thương Ẩn ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt của hắn, cười, "Tôi không ngờ tới sau vụ tai nạn xe, cậu đã quên mất A Ly, tính cách cũng thay đổi rất nhiều..."

Hắn tựa lưng vào băng ghế, nhắm mắt lại giống như đang nghỉ ngơi.

Khương Ngôn Lan cúi đầu, nhìn hai tay mình đang nắm chặt thành nắm đấm.

Thương Ẩn dừng một chút, hắn cười khổ, "Mười năm qua cậu quá vô tri vô giác, tất cả mọi người đều gạt cậu, có đôi khi tôi nghĩ những điều này không công bằng với cậu."

Tính tình của một người thay đổi đáng kể, thậm chí ngay cả con đường sống dự định ban đầu cũng thay đổi. Nếu có một ngày bỗng nhiên sáng suốt, có lẽ người đó sẽ cảm thấy không thể chịu được cùng phẫn uất.

Cho nên Thương Ẩn đã từng do dự có nên giúp Khương Ngôn Lan khôi phục lại trí nhớ hay không. Rất nhiều năm nay hắn thấy Khương Ngôn Lan sống mơ màng, mà ngay cả Khương Ngôn Lan cũng không biết nguyên nhân nào khiến hắn sống như thế, trong lòng Thương Ẩn rất khó chịu. Thế nhưng chính bên Khương gia cũng nguyện ý để Khương Ngôn Lan buông thả như vậy, hắn nào có quyền tự tiện quyết định.

Cả hai nhất thời không ai lên tiếng trước.

Trầm mặc một hồi lâu, Thương Ẩn bỗng nhiên mở mắt ra nói, "Hai năm qua, cậu gặp Vu Tần Lãng và kết hôn với cậu ta, tôi có thể cảm nhận được sự biến hóa của cậu. Mỗi lần cậu đến San Francisco đều nhắc đến cậu ta nhiều nhất. Tính tình cũng thu lại, không ra ngoài chơi bời nữa."

Nhắc tới Vu Tần Lãng, Khương Ngôn Lan cuối cùng cũng phản ứng, hắn nhìn chằm chằm Thương Ẩn, gằn từng chữ, "Chuyện này có liên quan gì đến A Lãng?"

Thương Ẩn cười rộ lên, "Cậu thật sự lo lắng cho người kia nhỉ."

Mặt Khương Ngôn Lan vẫn không có biểu hiện gì. Thương Ẩn cắn môi nói tiếp, "Chỉ là tôi nghe cậu kể nhiều nên có hơi tò mò cậu ta, không biết cậu ta có mị lực gì có thể khiến cậu thay đổi hoàn toàn như vậy."

Khương Ngôn Lan nhìn về phía trước, sắc mặt trở nên xa xăm.

Thương Ẩn nở nụ cười, hắn nói, "Thật ra cậu như thế tôi cũng rất mừng, thế nhưng thỉnh thoảng nhớ đến A Ly, cậu ấy đối với cậu một lòng như thế, còn.... cậu thì lại quên đi A Ly, cuối cùng lại ở bên cạnh người khác."

Khương Ngôn Lan quét mắt qua hắn, trong con ngươi có chút lạnh lùng. Mà Thương Ẩn thì không quan tâm, hắn vẫn tự mình độc thoại, "Sau này cậu với Vu Tần lãng ly hôn, tôi thật sự không thể đoán được, rõ ràng cậu để ý Vu Tần lãng như vậy. Cho nên tôi quyết định đến Giang thị một chuyến, lại nhờ Phùng đạo diễn mà có thể gặp mặt Vu Tần Lãng."

Đã lâu rồi hắn chưa về Giang thị, bởi vì nơi này có người làm trái tim hắn tan nát, còn có một quá khứ hắn không bao giờ muốn nhớ lại.

Nhưng hắn vì Khương Ngôn Lan, cũng vì A Ly mà nguyện ý trở về một lần nữa.

Chỉ là không ngờ rằng chuyện này ngày càng vượt ra khỏi ý định ban đầu của hắn.

Nhìn thấy Khương Ngôn Lan vẫn im lặng như cũ, Thương Ẩn mỉm cười, "Tôi chỉ muốn thử lòng cậu ta, nhưng tôi không nghĩ rằng tình cảm của hai người mong manh như vậy."

Lúc này đây đáy mắt Khương Ngôn Lan tràn đầy sự tức giận.

Thương Ẩn nở nụ cười, làm như không nhìn thấy, hắn tiếp tục, "Cậu cũng đừng trách tôi xen vào việc của người khác. Trong chuyện của A Ly, cả hai chúng ta đều có tâm tình không khác nhau đâu."

Khương Ngôn Lan nhếch môi, không nói được lời nào mà chỉ nhìn người kia.

Thương Ẩn nhìn lại hắn, nhướng mày, "Hơn nữa cậu đã quên chuyện A Ly rồi mới cùng Vu Tần Lãng ở bên nhau, bản thân chuyện này có chút không bình thường. Tính tình của cậu hầu như là thay đổi hoàn toàn, vốn dĩ không phải là cậu của ban đầu. Phải nên nói với Vu Tần Lãng thế nào đây, làm sao mà công bằng được?"

Khương Ngôn Lan vốn vẫn im lặng từ đầu đến giờ sau khi nghe xong những lời này thì mặt cũng biến sắc.

Thương Ẩn tiếp tục, "Vậy nên có cơ hội sửa sai, tôi cảm thấy rất tốt."

Sắc mặt của Khương Ngôn Lan đã khôi phục lại bình thường, chỉ có đôi mắt của hắn càng thêm nặng nề.

Người nọ vẫn lên tiếng, "Cậu bây giờ rất bảo vệ người kia, có lẽ tình cảm đối với cậu ta là thật."

Khương Ngôn Lan không trả lời câu nói đó, hắn im lặng hồi lâu bỗng trầm giọng nói,"Tiểu Ẩn, cậu đang trách tôi."

Hắn nói một câu trần thuật khiến người khác không có cơ hội để tranh cãi.

Thương Ẩn không ngại khi hắn đột nhiên thay đổi chủ đề, hắn cảm thấy tức cười, chỉ lắc đầu nói, "Tôi làm sao có tư cách đánh giá, cho dù là A Ly đi chăng nữa thì tôi nghĩ cậu ấy cũng sẽ không trách cậu."

Nghe thấy lời này Khương Ngôn Lan xoay qua nhìn hắn, "Tiểu Ẩn, cậu rất muốn biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì có đúng không?"

Thương Ẩn mở miệng nhưng không nói được. Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là tránh đi ánh mắt của Khương Ngôn Lan, nói, "Tất cả đã là quá khứ, sau cùng A Ly cậu ấy... không muốn để cậu khó chịu... Việc tốt nhất nên làm hiện tại chính là cậu nên nhìn rõ trái tim của mình."

Móng tay Khương Ngôn Lan bấm sâu vào trong lòng bàn tay, thế nhưng hắn chẳng cảm thấy đau gì cả.

Thương Ẩn thì thào, "Hôm nay cậu tránh mặt Vu Tần Lãng, mặc kệ là tình cảm cậu đối với cậu ta không đủ sâu nặng hay là vì nguyên nhân nào khác, tóm lại đều có liên quan đến A Ly."

Khương Ngôn Lan phát hiện bản thân không thể nói được gì.

Thương Ẩn thở dài, hắn nói, "Có lẽ cậu không buông bỏ được A Ly, cũng có thể trong lòng cậu vẫn còn áy náy. Mặc kệ là nguyên nhân gì nhưng hiện tại cậu luôn nhớ tới A Ly cho nên mới không dám đối mặt Vu Tần Lãng. Cậu như vậy sợ chỉ làm bản thân cùng Vu Tần Lãng đau khổ, mà A Ly biết được nhất định cậu ấy cũng sẽ không vui."

Không chỉ muốn giữ gìn trái tim của A Ly mà mang theo những ràng buộc khác, sau cùng kết quả cũng chỉ thành công dã tràng.

"Thực ra tôi rất muốn biết, cậu đối với Vu Tần Lãng có phải là thật tâm hay không?" Thương Ẩn đứng lên.

Quên đi một đoạn ký ức, đến khi yêu một người thì nhớ lại ký ức, liệu hắn còn yêu Vu Tần Lãng hay không?

Khương Ngôn Lan dường như chìm trong suy nghĩ, hắn mím chặt môi không trả lời. Thương Ẩn đi đến trước mặt hắn, vỗ vỗ bả vai, "Ngôn Lan, tôi chỉ muốn nói với cậu... A Ly đã ra đi hơn mười năm rồi."

Nói xong hắn lướt qua Khương Ngôn Lan đi vào trong đại sảnh.

Khi bước lên bậc thềm thì hắn dừng lại, mỉm cười với người đang đứng ở phía trên.

Vu Tần Lãng cũng cười đáp lại, sau đó xoay người muốn đi.

Thương Ẩn gọi, "Tần Lãng."

Nghe được tên kia thì cả người Khương Ngôn Lan bỗng nhiên cứng đờ, sau cùng vẫn là quay đầu lại nhìn.

Vu Tần Lãng nhìn sang, lọt vào tầm mắt anh là đôi mắt sâu không thấy đáy của Khương Ngôn Lan, vì thế anh không khỏi âm thầm thở dài. Thương Ẩn cố ý nhìn, nhưng khi trông thấy ánh mắt khiếp sợ của Khương Ngôn Lan lại không thể rời đi nửa bước.

Vốn dĩ hắn muốn quay đầu lại ngay nhưng đã bị Thương Ẩn trông thấy. Người nọ khẽ giương khóe môi lên, hắn nói, "Tôi về đại sảnh trước, hai người nói chuyện đi."

Vu Tần Lãng khách sáo, "Cùng nhau đi."

Thương Ẩn vội xua tay, "Không cần không cần."

Vu Tần Lãng nhịn không được trừng hắn. Mà Thương Ẩn vờ như không thấy, hắn mỉm cười rời đi, để lại Vu Tần Lãng lúng túng đứng tại chỗ.

Khương Ngôn Lan vẫn nhìn anh, không biết qua bao lâu hắn mới lên tiếng, "Đi thôi."

Vu Tần Lãng ngẩn ra, "Đi đâu?"

Hắn đi về phía anh, rất nhanh vượt qua mặt Vu Tần Lãng mà đi về phía trước, đầu cũng không hề quay lại, "Đưa em về nhà."

Trực giác của Vu Tần Lãng muốn từ chối, anh là nhân vật chính của bữa tiệc thì không thể có lý do gì để rời đi sớm cả. Thế nhưng anh nhớ đến nụ cười kia của Thương Ẩn, chần chừ một hồi cuối cùng cũng đi theo.

Sau khi bước lên xe, vẻ mặt của Khương Ngôn Lan rất căng thẳng, bên trong xe im ắng đến đáng sợ.

Vu Tần Lãng khẽ cụp mắt, cũng im lặng.

Khương Ngôn Lan vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, bỗng nhiên nói, "Anh đã nhớ lại A Ly."

Vu Tần Lãng không hề có phản ứng, ngay sau đó anh lại nghe được một câu "Thực xin lỗi" từ phía Khương Ngôn Lan.

Trái tim của Vu Tần Lãng chùng xuống.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro