CHƯƠNG 32: MỌI CHUYỆN HẮN ĐỀU BIẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng sau khi Khương Ngôn Lan nói "được" lại nhanh chóng bổ sung thêm, "Đợi sau khi về đến nhà."

Vu Tần Lãng trừng mắt với hắn. Khương Ngôn Lan chậm rãi nói, "Mẹ có ý muốn đưa em về nhà cổ cùng nhau đón năm mới."

Vu Tần Lãng đột nhiên ngẩng ra. Muốn anh đến nhà cổ Khương gia, thế nhưng anh phải lấy thân phận gì đây?

Ngày tết là một ngày lễ có ý nghĩa quan trọng, mà anh là người ngoài lại đón năm mới ở nhà người khác, cái này có ý gì chứ?

Hẳn là Khương Ngôn Lan nhìn thấu suy nghĩ của anh, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nói,"Trước đó Tiểu Ẩn cũng đã từng đón năm mới ở nhà anh."

Vu Tần Lãng nhanh chóng giật lấy tờ báo lật xem, không hề để ý đến hắn.

Đối với chuyện này anh không thể đồng ý ngay bây giờ được.

Khương Ngôn Lan thấy thế thì híp con mắt, "Hai ngày nữa là có thể xuất viện, anh sẽ gọi điện cho cha mẹ, đón hai người qua đây để cùng nhau mừng năm mới."

Vu Tần Lãng ngẩng đầu nhìn hắn, mà Khương Ngôn Lan cũng chẳng nói gì thêm im lặng đối diện với anh. Cuối cùng vẫn là Vu Tần Lãng tránh đi trước.

Khương Ngôn Lan nhìn anh một hồi lâu cũng không nói thêm gì nữa.

Năm ngày sau là đến Tết Nguyên đán, Vu Tần Lãng nghĩ xem có nên đặt vé máy bay trước không, đến khi xuất viện vì có thể gấp rút bay về Zurich.

Về phần cha mẹ của người nọ.... Hẳn là Khương Ngôn Lan vẫn chưa thông báo đâu.

Nếu không sự việc sẽ càng thêm phiền toái.

Lúc Vu Tần Lãng còn lên kế hoạch cho việc này thì không ngờ sáng ngày hôm sau mẹ Khương đã đến thăm anh rồi.

Từ sau khi về nước, bởi vì tin đồn bên ngoài mà Khương Ngôn Lan cố ý cắt đứt hết mọi liên hệ giữa Vu Tần Lãng với thế giới bên ngoài. Những người khác muốn đến thăm anh hầu như đều bị hắn ngăn chặn, cho nên trước đây cha mẹ Khương cũng chỉ là phái người đến.

Nhưng hiện tại mẹ Khương lại có mặt ở đây, Vu Tần Lãng đoán không ra dụng ý của bà.

Mẹ Khương vẫn dịu dàng như vậy, thấy sắc mặt anh không tồi thì bà liền cười trò chuyện cùng anh.

Trên cơ bản là Vu Tần Lãng đều đang nghe, ngẫu nhiên trả lời bà vài câu.

Giữa chừng mẹ Khương trầm mặc một chút, bỗng bà nở nụ cười, "Lần này mẹ đến e rằng là con đã đoán được nguyên nhân rồi."

Vu Tần Lãng chỉ suy nghĩ mà không lên tiếng. Mẹ Khương thấy thế thì cười khổ, "Nói thế nào đi nữa thì quả thực Khương gia thẹn với con...."

Anh lắc đầu, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Mẹ Khương nhìn anh, bỗng đưa ra một thứ. Khi Vu Tần Lãng nhận được trong tay thì anh giật mình.

Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, nhưng chỉ cần anh nhìn thoáng qua cũng đã nhận ra chiếc khăn tay này.

Anh mở nó ra, chạm vào một góc bị nhô lên bởi vì nơi đó cái tên của anh được bà vú thêu giúp.

Vu Tần Lãng ngây ngốc nhìn mẹ Khương. Mà bà chỉ gật đầu với anh, ôn nhu nói, "Đây là thứ Ngôn Lan mang về nhà năm nó mười lăm tuổi."

Anh nhẹ nhàng vuốt ve khăn mặt. Mẹ Khương tiếp tục nói, "Thứ nó trân quý đã nhiều năm rồi vẫn còn ở đây."

Vu Tần Lãng trầm mặc, anh hơi rũ mắt.

Mẹ Khương thở dài, "Mẹ và cha đã biết con từ lâu rồi."

Bà ngồi bên cạnh giường, dường như chìm vào trong ký ức, giọng điệu càng thêm nhu hòa.

Anh không lên tiếng quấy rầy, an tĩnh chờ bà lên tiếng.

Lúc này mẹ Khương mới nhìn qua Vu Tần Lãng, chậm rãi nói, "Sau khi Ngôn Lan xảy ra tai nạn xe, nó thay đổi hoàn toàn, cũng quên đi một số chuyện. Vốn mọi người nghĩ nó cũng quên đi con... thứ này, sẽ không bao giờ lấy ra nữa...."

Đầu ngón tay Vu Tần Lãng run run, anh mở miệng thở dốc, chỉ cảm thấy đầy chua xót.

Mẹ Khương lại nói, "Nó ăn chơi ngông cuồng bên ngoài đã nhiều năm, dường như thành một người khác, nhưng mẹ và cha không dám nói sự thật vì sợ làm nó kích động."

Là người làm cha làm mẹ vẫn sẽ có nhiều lo lắng hơn so với người ngoài.

Mẹ Khương nhìn Vu Tần Lãng, "Hiển nhiên cha mẹ đều mong nó có thể khôi phục, nhưng hơn mười năm rồi mà một chút chuyển biến cũng không có, cho đến khi ba năm trước trở về Giang thị và gặp lại con...."

Ánh mắt của bà nhìn về phía Vu Tần Lãng. Anh chỉ cúi đầu nhìn khăn tay, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói.

Mẹ Khương cũng theo ánh mắt anh nhìn khăn tay, bà ôn hòa lên tiếng, "Sau khi nó và con ở bên nhau, tính cách cũng thu lại không ít, không ăn chơi, toàn tâm toàn ý với con.... Cha và mẹ rất vui, nghĩ đến nó từ nay về sau có thể ổn định rồi, nhưng không ngờ sau lại...."

Sau đó Giản Khải xuất hiện, Vu Tần Lãng đưa ra lời ly hôn, mà Khương Ngôn Lan trong lúc tức giận đã ký lên giấy tờ.

Vu Tần Lãng nhớ tới những thăng trầm trong ba năm qua, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.

Mẹ Khương vươn tay ra vỗ vỗ lên mu bàn tay anh, bà vô cùng áy náy, "Cha mẹ đều biết có lỗi với con... ban đầu quả thật có một chút tư lợi, hy vọng con có thể giúp Ngôn Lan khôi phục... nhưng mà cha mẹ đều thật sự thích con..."

Bà dò xét sắc mặt của Vu Tần Lãng, rất nhiều lời muốn nói nhưng đều hư vô, sau cùng chỉ còn thở dài.

Vu Tần Lãng không để tâm đến những chuyện quá khứ, dù sao đều đã qua hết rồi. Nhưng ý định của mẹ Khương đến đây ngày hôm nay làm anh thấy có chút sợ hãi.

Đại khái là anh đã đoán được ý định của bà.

Mẹ Khương dừng một chút rồi lại nói, "Nhưng Ngôn Lan chưa bao giờ quên con, chuyện này mẹ và cha nó đều có thể làm chứng. Chiếc khăn này cha mẹ nghĩ là Ngôn Lan đã quên rồi, mà sự thật là nó luôn nhớ rõ. Năm đó nó mang đến San Francisco, sau khi gặp chuyện không may và đoạn thời gian về nhà sống, khăn tay cũng được nó cất đi. Đến khi gặp lại con thì nó mới tìm lại."

Vu Tần Lãng ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Khương, mà bả chỉ cười, "Nó vẫn rất trân trọng."

Vu Tần Lãng cũng cười theo bà, nhưng không hề lên tiếng. Anh nghĩ chuyện này... cần gì phải nói với anh chứ?

Bây giờ muốn anh đáp lại lời nói của mẹ Khương, anh cảm thấy rất khó xử.

Sau một hồi im lặng, mẹ Khương đứng lên, khẽ nói,"Thứ này mẹ còn phải mang về."

Bà cười thật ranh mãnh với Vu Tần Lãng, "Này là mẹ trộm lấy mang đến."

Vu Tần Lãng không khỏi bật cười, anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của mẹ Khương như lúc này.

Mẹ Khương cúi đầu nhìn anh, hỏi, "Ngày mai mẹ và Ngôn Lan cùng nhau tới đón con được không?"

Vu Tần Lãng nghe vậy thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Bà vỗ vỗ bả vai anh, "Không mang con trở về thì Ngôn Lan nó lại trưng cái mặt thối ra nữa."

Vu Tần Lãng không khóe miệng, thế nhưng anh cười không nổi.

Mẹ Khương không miễn cưỡng anh nữa, chỉ nói, "Con suy nghĩ một chút.... bên này sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ con."

Vu Tần Lãng không lập tức từ chối bà, anh chỉ gật đầu.

Mẹ Khương cười cười, sau đó bà rời đi. Nhưng khi bà đi tới cửa thì bỗng Vu Tần Lãng gọi lại, "Mẹ."

Vẻ mặt mẹ Khương dịu dàng quay đầu lại. Anh chần chừ một hồi mới nói, "Có chuyện con muốn hỏi mẹ một chút...."

---

Sau khi mẹ Khương rời đi, Vu Tần Lãng vẫn ngồi yên trên giường không hề nhúc nhích. Cho đến khi hộ sĩ đến nhắc nhở thay băng gạc, anh mới lấy lại tinh thần.

Buổi chiều Khương Ngôn Lan đến bệnh viện thì phát hiện Vu Tần Lãng đã thay đồng phục bệnh nhân ra rồi, hơn nữa còn ăn mặc rất chỉnh tề.

Hắn liếc nhìn rồi lặng lẽ đi tới. Vu Tần Lãng vẫn nhìn theo hắn, không nói gì.

Khương Ngôn Lan lẳng lặng nhìn anh, "Em muốn ra ngoài?"

Vu Tần lãng ừ một tiếng, nói: "Dẫn anh đến một chỗ."

"...." Khương Ngôn Lan nhướn mi.

Vu Tần Lãng dẫn đầu đi ra ngoài, "Em không sao, anh không cần lo lắng."

Khương Ngôn Lan vẫn yên lặng nhìn theo bóng lưng anh, vài giây sau hắn mới chậm rãi đi theo.

Xuống dưới lầu rồi Vu Tần Lãng mới phát hiện tuyết đang rơi. Anh nghiêng đầu nhìn hắn, "Xe để đâu?"

Khương Ngôn Lan vẫn im lặng chăm chú nhìn anh. Vu Tần Lãng thấy thế thì thúc giục, "Ở đâu thế?"

Hắn khẽ nhếch môi, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, chỉ chiếc xe cách đó không xa.

Hai người đi đến cạnh xe, Vu Tần Lãng lập tức mở cửa chỗ ghế lái, nói, "Em lái xe."

Khương Ngôn Lan liền thay đổi sắc mặt, hay tay hắn vịn cửa xe, không lên tiếng.

Vu Tần Lãng cảm thấy khó hiểu, "Làm sao vậy?"

Khương Ngôn Lan nhắm mắt lại, qua hồi lâu hắn mới nhẹ giọng nói, "Để anh lái."

Vu Tần Lãng nhìn anh thật sâu, cũng không tranh giành với hắn nữa, anh bước đi qua mở cửa ghế phó lái.

Dọc theo đường đi Khương Ngôn Lan đều im lặng, không thể nhìn ra hắn có tâm trạng gì. Mà Vu Tần Lãng cũng không nói chuyện cùng hắn, chỉ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Xe chạy ra khỏi khu bệnh viện, xem chừng là vì thời tiết quá lạnh nên bên ngoài không có phóng viên nào cắm cọc cả. Chạy qua khỏi ngã tư đầu tiên, Khương Ngôn Lan hỏi, "Chúng ta đi đâu?"

Vu Tần Lãng nghĩ nghĩ rồi nói, "Em chỉ đường, anh chạy theo đi."

Khương Ngôn Lan không hề do dự, mở miệng ừ. Chờ đến khi qua mấy con lộ thì lúc này Khương Ngôn Lan mới phát hiện, phía trước là trường cấp hai hắn đã từng theo học.

Đôi mắt hắn tối sầm lại, chỉ đậu xe ngoài cổng trường, nói: "Đang là ngày nghỉ, hẳn là xe không được vào."

Vu Tần Lãng trả lời, "Vậy tụi mình vào thôi."

Khương Ngôn Lan vẫn là nuông chiều anh như lúc trước, yên lặng bước xuống xe.

Vu Tần Lãng giẫm chân trên tuyết, anh quay đầu lại nhìn hắn, bỗng nhiên cười, "Em dẫn anh vào."

Khương Ngôn Lan nhìn chằm chằm nụ cười trên môi anh, ánh mắt trở nên trầm tĩnh hơn, sau mới thu lại tầm nhìn.

Bọn họ đi đến tòa nhà lớp học, Vu Tần Lãng thậm chí còn nhớ rất rõ lớp hai người học là ở đâu. Bước đến phía lan can, cả hai nhìn về phía xa xăm.

Gió tuyết thổi tới phất cả góc áo và tóc mai của họ.

Khương Ngôn Lan nhắm chặt đôi mắt lại, hắn khẽ nói, "Khi đó anh không phải là người lái."

Vu Tần Lãng không hề ngạc nhiên khi bỗng dưng hắn đề cập đến chuyện này, anh ừm nhẹ một tiếng, như là khích lệ hắn tiếp tục nói.

Khương Ngôn Lan cúi đầu chăm chú nhìn những bông tuyết đọng lại trên thành lan can, từ từ mở miệng, "Nhưng mà cuối cùng người gặp chuyện không may lại là A Ly."

Ngày đó mưa rồi, Lục Thanh Ly hẹn hắn ra ngoài. Vốn dĩ Khương Ngôn Lan không đồng ý, nhưng khi nhìn thấy lời khuyên của Thương Ẩn vẫn còn hiển thị trên điện thoại, dù sao cũng phải để người ta có cơ hội. Vì thế hắn đã đi, mà Lục Thanh Ly còn cố ý chạy xe đến bờ biển.

Lục Thanh Ly đặt bữa trưa ở một nhà hàng gần biển và bố trí rất nhiều đồ ăn, trong bữa ăn, người kia đã tỏ tình với Khương Ngôn Lan.

Hơn nữa hắn không phải là người dễ động lòng, cũng không bởi vì người khác thích hắn mà hắn sẽ đáp lại.

Lục Thanh Ly bị cự tuyệt, nhưng người nọ cũng không cảm thấy mất thể diện, ngược lại giống như không quan tâm nhiều hơn.

Xem ra cậu ta đã sớm đoán được kết quả. Thậm chí hai người vẫn hòa nhã dùng xong bữa trưa.

Mưa càng lúc càng lớn, bởi vì đang ở gần biển nên cả bầu trời đều đen kịt. Vốn Khương Ngôn Lan muốn đợi cho đến khi tạnh mưa rồi mới rời đi, cho dù có ở lại qua đêm hắn cũng không sao cả.

Nhưng Lục Thanh Ly lại nói, cậu muốn về thành phố ngay lập tức.

Điều này vô cùng không sáng suốt, nhưng trước đó Khương Ngôn Lan đã từ chối cậu ta rồi, không muốn làm cậu ta khó chịu nữa.

Vì thế hai người chạy về San Francisco.

Xe do Lục Thanh Ly lái, hắn quen đường quen nẻo nên Khương Ngôn Lan cũng không ý kiến gì. Nhưng rất nhanh đã xảy ra chuyện, khi bọn họ chạy trên đường cao tốc, tuy tốc độ không quá nhanh nhưng bởi vì sương mù dày đặc, phía trước còn xảy ra một vụ tai nạn, mà bọn họ không biết để né, kết quả xảy ra cú tông liên hoàn.

Lúc đó Lục Thanh Ly vội vàng bẻ tay lại, hành động theo bản năng cậu ta muốn đảm bảo an toàn của Khương Ngôn Lan bên ghế phụ.

Khương Ngôn Lan vốn muốn cản lại nhưng phía sau xe lại liên tiếp bị đụng.

Giây phút đó, Khương Ngôn Lan đã rút tay ra theo tiềm thức.

"Lúc ấy anh đã do dự...." Khương Ngôn Lan che hai mắt lại, giọng nói cũng có chút run lên, như thế hắn trải qua cảnh tượng đó một lần nữa.

Vu Tần Lãng có hơi chần chừ, anh giơ tay lên, khẽ đặt xuống vai hắn.

Khương Ngôn Lan tĩnh tâm lại, giọng có hơi khàn khàn, "Sau khi bị xe sau đụng, anh đã ngất xỉu tại chỗ, chờ đến khi mơ hồ tỉnh lại chỉ cảm giác mình được khiêng lên xe cứu thương. Anh rất lo, không biết A Ly cậu ấy thế nào....."

"Sau khi đến bệnh viện anh bị đẩy vào phòng cấp cứu, chỉ nghe được tiếng khóc nức nở của người nhà họ Lục, bác sĩ đứng bên cạnh bọn họ nói, người nọ đã tử vong ngay tại chỗ, cứu cũng vô ích... Lúc đó anh đã rất sốc, thế nhưng chưa kịp phản ứng thì lại ngất đi. Sau đó.... sau khi anh tỉnh lại thì không nhớ những gì đã xảy ra nữa...."

Khương Ngôn Lan xoay người, chậm rãi dựa người vào góc tường ngồi xuống, bộ dáng đầy chật vật, "Anh còn nhớ ánh mắt cuối cùng A Ly nhìn anh, như là nhẹ nhõm, như là biết rõ.... cậu ấy cái gì cũng biết, cái gì cũng nguyện ý... vậy mà anh...."

Hắn che mặt, có thứ gì đó khẽ rơi qua kẽ ngón tay.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro