Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong nháy mắt, Lâm Dục như rơi vào hố băng.

Hơi thở lạnh lẽo theo vành tai thâm nhập vào trong từng tấc da tiến đến tận xương tủy, thân thể gầy yếu run rẩy đến cực độ.

Cũng không hẳn do khí lạnh thấu xương mà do cậu cảm giác tà vật ở phía sau đang kích động một cách điên cuồng, thô bạo.

Nó tức giận.

Lâm Dục có cảm giác với tà vật là do trời sinh, nếu không phải trong cơ thể này không có chút linh lực nào thì cậu thích hợp trở thành thiên sư hơn bất cứ ai trong toàn bộ người Lâm gia.

Nhưng giờ phút này, Lâm Dục chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đen kia liếm vành tai cậu lần nữa. Đầu lưỡi vật kia giống như một khối băng vĩnh cửu, dán lên vành tai mềm mại liền muốn hung hăng hút lấy, nếu muốn tránh thoát phải cần đến máu đầu lưỡi mới xé mở được.

"A..." Tiếng thở dài tràn ngập âm khí tiến thẳng vào trong lỗ tai cậu.

Trong miệng Lâm Dục tràn đầy sương đen nói không nên lời, yết hầu vô thức nuốt xuống liền bị sặc thiếu chút nữa hít thở không thông.

Tà vật kia rốt cuộc cũng coi như là có chút lương tâm, trêu đùa đầu lưỡi một chút rồi chậm rãi thu trở về.

Lâm Dục hít thở vội vàng, giọng điệu tuyệt vọng: "Rốt cuộc ngươi... muốn làm gì?"

"Ta, muốn, người." Tà vật kia gằn từng chữ một trả lời bên tai cậu, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, quỷ quyệt đến đáng sợ, tràn ngập cảm giác khó hình dung cùng với chút bướng bỉnh.

Lâm Dục ngơ ngẩn: "Ngươi muốn cái gì?"

"Ta muốn ngươi." Sau lần đầu tiên mở miệng, nó phát âm ngày càng thuần thục, "Ta muốn ngươi, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi......"

Trong phòng tắm vang vọng từng tiếng nói quỷ mị giống như u mình trong địa ngục truyền đến từng tiếng gọi đòi mạng, giữa đêm khuya mọi vật đều im lặng phá lệ khiến người ta sởn tóc gáy.

"Ngươi..." Lâm Dục khẽ nhướn mày lên, nhất thời không hiểu rõ ý tứ của nó, "Ngươi muốn ta làm gì?"

Lần này tà vật kia không trả lời cậu, sương đen ở phía sau đột nhiên xao động, hơi thở âm tà từ vành tai di chuyển xuống dưới.

Lâm Dục rốt cuộc cũng phản ứng lại, phản xạ có điều kiện nghiêng mặt đi, thanh âm cao lên mắng: "Ngươi biến thái."

Tà vật kia dừng lại trong một chớp mắt, nhiệt độ trong phòng tắm đột nhiên hạ xuống thêm một chút.

Lâm Dục trong lòng thầm mắng một tiếng không tốt, quả nhiên, trên chiếc cằm thon gầy xuất hiện luồng sương đen như 5 ngón tay, dần dần biến thành một bàn tay to mạnh mẽ bóp mặt cậu bẻ trở về.

"A..." Cổ tê rần lên, tà vật kia không chút khách khí cắn cậu một cái.

"Cút ngay!" Nỗi sợ hãi trong lòng Lâm Dục biến thành tức giận tột độ, cậu dùng sức giãy giụa, "Biến thái! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là quỷ thì có thể muốn làm gì thì làm khụ khụ khụ..."

Nhưng mặc cho cậu càng giãy giụa, sương đen cuốn quanh người cậu càng siết chặt lại, nhìn từ trong gương giống như đã hoàn toàn đem cậu bao lại giống như một chiếc lồng giam màu đen.

"A..." Tà vật kia vừa lòng mà cười một tiếng, lại cắn lên cậu một cái, dây dưa mút lên.

Lâm Dục hít thở không thông, trong đầu mơ mơ màng màng mà nghĩ, nó là muốn ăn ta...

Ác mộng quấn thân mười mấy năm, chẳng lẽ đây là kết cục của cậu sao?

Không, cậu không cam lòng.

Cậu không tin số mệnh!

Đồng tử đang tan rã đột nhiên co chặt lại, Lâm Dục không chút do dự hung hăng cắn chặt đầu lưỡi.

Máu đỏ tươi từ đầu lưỡi tuôn ra, sương đen thoáng chốc vặn vẹo vươn ra, thậm chí nghe kỹ còn có thể thấy chúng nó đang thét lên đầy thống khổ.

"Đau..." Khối sương đen kêu lên một tiếng nhưng vẫn như cũ gắt gao ôm chặt cậu không buông, dùng giọng điệu âm trầm đáng sợ không ngừng lặp đi lặp lại một câu, "Ngươi là của ta, ngươi là của ta, ngươi là của ta, ngươi là của ta, ngươi là của ta, ngươi là của ta......"

Từng câu từng chữ như muốn ghim cậu vào trong da thịt hắn, uống máu cậu, đem cậu kéo vào địa ngục vạn kiếp không siêu sinh.

Vài giây ngắn ngủi sau, sương đen tản ra bốn phía, dần dần biến thành hơi nước trong suốt.

"Ha..." Lâm Dục thở gấp từ trong mơ tỉnh lại.

Sống sót qua tai nạn, cậu nỗ lực hít thở không khí, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, đến giờ cậu mới phát hiện hóa ra mình vẫn đang nằm trên giường.

Ấn công tắc đèn phía đầu giường, ánh sáng chiếu khắp phòng, cậu rũ mắt nhìn thoáng qua, áo ngủ trên người vẫn ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Đây là tình huống gì thế? Chẳng lẽ cậu vừa mơ một giấc mơ trong mơ?

Lâm Dục có chút mờ mịt ngồi ở trên giường, khoang miệng truyền đến một cơn đau rát.

Phun ra một chút máu đỏ từ đầu lưỡi, cậu liếm liếm khóe miệng, xác thực đau đớn đến từ đầu lưỡi.

Không đúng, trước kia cậu ở trong mộng cũng đã cắn qua đầu lưỡi nhưng trước nay không ảnh hưởng đến thế giới thực, vì cài gì mà lần này lại thật sự cắn rách lưỡi?

Nhưng nếu như tất cả những việc vừa xảy ra là sự thật, vậy vì sao cậu lại tỉnh dậy ở trên giường?

Nghĩ tới nghĩ lui như thế nào cũng không ra, Lâm Dục bực bội đứng dậy xuống giường, chuẩn bị đi tẩy rửa qua một người đầy mồ hôi.

Nhưng giây tiếp theo, cảnh tượng trong mộng cùng với tiếng nói "Ngươi là của ta" của tà vật kia hiện lên trong đầu óc khiến cậu dừng bước chân lại.

Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu, lỡ đâu cậu vẫn đang nằm mơ...

Nghĩ đến đây, Lâm Dục thay đổi phương hướng, ngồi xuống trước cái bàn.

Một đêm nay cậu sẽ không đi ngủ tiếp.

*

"Thịch thịch thịch", một loạt tiếng đập cửa vang lên.

Làn da tái nhợt đến hiện ra mạch máu xanh xanh dưới mí mắt khẽ giật, lông mi đen nhánh chậm rãi xốc lên, lộ ra đôi mắt phượng mông lung vẫn còn ngái ngủ.

"Em đi vào nhé!" Thanh Mai vặn nắm cửa, vừa vào cửa liền phát hiện tiểu thiếu gia của nàng đang ngồi một tư thế không thoải mái trên ghế, đầu gối lên lưng ghế.

"Ơ?" Thanh Mai có điểm ngạc nhiên, "Sao cậu không xuống dùng bữa sáng thế?"

"Ta..." Lâm Dục mở miệng, phát hiện ra giọng của chính mình khàn khàn.

Thanh Mai nhìn cậu hoạt động vai cổ, hỏi "Tiểu thiếu gia của em ơi, tối qua cậu không phải là ngủ ở trên ghế đi?"

Lâm Dục khẽ cử động yết hầu, đang chuẩn bị đứng lên đột nhiên một cơn hoa mắt choáng váng khiến cậu ngồi trở về.

"Ôi!" Thanh Mai vội vàng chạy tới, "Cậu bị làm sao vậy?"

Ánh mắt nàng chạm đến cần cổ thon dài, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, "Tiểu thiếu gia, cổ của cậu làm sao vậy?"

Lâm Dục hơi nhăn mày lại: "Cái gì?"

"Chỗ này" Thanh Mai khoa tay múa chân cạnh cổ cậu, "Có một khối đốm đỏ lớn, cậu bị dị ứng sao?"

Lâm Dục giơ tay sờ sờ cổ, sắc mặt lập tức lạnh đi.

Cậu chống tay lên ghế đứng dậy, bước chân không ổn định đi vào phòng tắm, nhìn vào gương săm soi cổ mình.

Một dấu ấn đỏ tươi nằm trên làn da trắng không tì vết, nổi bật khó có thể làm lơ, mang theo loại cảm giác không nói nên lời.

Lâm Dục tức giận, một tay chống xuống bồn rửa mặt, đầu ngón tay còn lại dùng sức xoa xoa vết đỏ kia.

Nhưng Lâm tiểu thiếu gia từ nhỏ đã bị chăm đến da mềm thịt non, nơi nào chịu được sự đối đãi thô bạo như vậy, nháy mắt một mảng da lớn đều sưng đỏ lên nhìn rất dọa người.

"Trời ơi, cậu đang làm gì vậy?" Thanh Mai đi theo vào phòng tắm, vội vàng ngăn động tác của cậu lại, "Mau dừng lại, dị ứng phải bôi thuốc, không được chà mạnh như thế đâu tiểu thiếu gia."

Nhưng Lâm Dục không bị dị ứng, cậu bị cảm.

Có lẽ là đêm qua bị tà vật kia hung hăng dọa cả người đầy mồ hôi, nửa đêm lại ngồi trên ghế ngủ, nên trưa hôm đó, cậu bắt đầu sốt nhẹ.

Trên dưới Lâm gia nhất thời loạn như một cái chợ, Lâm Chính Dương sau khi tự mình bắt mạch liền viết đơn thuốc rồi sai người làm đi sắc.

Lúc này ý thức của Lâm Dục vẫn tỉnh táo, chẳng qua đầu đau như búa bổ, yết hầu sưng đau, mí mắt cũng nặng trĩu, nằm một góc bé xíu trên giường, tiếng hít thở nhẹ gần như không nghe thấy.

Lâm Chính Dương sắc mặt nghiêm trọng đứng ở trước giường, hơi hơi hé miệng như muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ cúi người chèn lại góc chăn cho con trai rồi xoay người rời đi.

Chờ khi Lâm Dục khỏi hoàn toàn, kỳ nghỉ hè đã kết thúc.

Bây giờ là xã hội khoa học kỹ thuật hiện đại, các đại gia đình thiên sư cũng tự nhiên muốn đuổi kịp sự phát triển của thời đại. Lâm thị cũng là một đại gia tộc như vậy, tiểu bối của gia tộc đều phải đọc sách thi vào đại học.

Lâm gia vẫn coi thiên phú trừ tà cao có năng lực bắt quỷ trừ tà làm nhiệm vụ chính, chỉ cần lấy bừa một cái bằng đại học là được, thế nhưng thiên phú thấp thì phải nỗ lực đọc sách, tận lực phát triển ở lĩnh vực khác để làm Lâm thị nở mày nở mặt.

Vậy nên một năm trước Lâm Dục thi đậu A đại, nhưng cậu lại chọn học ngành máy tính chuyên nghiệp, cùng với nghề thiên sư có thể nói là không liên quan đến nhau.

Lâm Chính Dương không can thiệp vào sự lựa chọn của cậu, chỉ là vẫn không từ bỏ việc kiểm tra linh lực của cậu.

"Đồ đạc mang đủ chưa?" Lâm Chính Dương ngồi ở vị trí chính trong nhà, trầm giọng hỏi.

Lâm Dục đang dùng miệng nhỏ uống canh gà, nghe thấy vậy liền đáp, "Dạ, mang đủ rồi."

Lâm Chính Dương vẫn không cảm thấy yên tâm: "Linh ngọc đeo ổn không?"

"Đeo ổn ạ." Lâm Dục kéo sợi dây hồng từ cổ áo lên, lộ ra một miếng ngọc bội.

Ngọc bội kia tỉ lệ cực tốt, ôn nhuận thanh thuần, cả hai mặt đều khắc những phù văn phức tạp, nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong có một vài tia huyết sắc.

"Tốt." Lâm Chính Dương vừa lòng gật gật đầu, "Chỉ cần có miếng ngọc này, ma quỷ gì cũng không dám đến gần con."

Lâm Dục yên lặng nắm chặt miếng ngọc, cảm nhận chút hơi ấm trên đó.

Không biết có phải miếng ngọc Linh này có tác dụng hay không, từ sau khi cậu sinh bệnh tà vật kia không xuất hiện nữa.

Trước kia thể chất cậu quá yếu, không áp chế được sát khí của miếng Linh ngọc, hiện giờ cậu đã đủ mười tám, cha cậu lại thêm một tầng chú pháp trên miếng ngọc, ma quỷ tầm thường tuyệt đối không dám tới gần.

Nhưng đây lại là di vật duy nhất mẹ để lại cho cậu, đối với cậu mà nói ý nghĩa của nó còn vượt xa cả việc trừ tà tránh quỷ.

*

Ngày khai giảng của A đại, trời nắng gắt như đổ lửa.

Thân phận Lâm Chính Dương đặc thù không tiện ra mặt nên để tài xế trong nhà đưa Lâm Dục cùng hành lý vào trong ký túc xá rồi mới rời đi.

A đại quy định sinh viên năm nhất bắt buộc phải ở trọ, lúc trước Lâm Chính Dương vốn định dùng quan hệ để đưa con trai ra ở riêng, sau đó đem người từ nhà tới chăm sóc cậu.

Nhưng tính toán là vậy, với thể chất đặc thù của Lâm Dục ra ngoài ở một mình còn không bằng ở trong ký túc xá nam sinh, một đám thanh niên mười tám mười chín tuổi dương khí tràn trề tụ tập cùng nhau, yêu ma quỷ quái cũng phải sợ ba phần.

Nếu trong đám người này có một người thể chất đặc thù, thậm chí còn có thể giúp con trai ông chắn một kiếp nạn.

Lâm Dục đến sớm, đơn giản thu dọn bàn học một chút, hai người bạn cùng phòng mới thong thả đến.

"Tiểu Dục! Ca đã trở lại! Lại đây ôm ca một cái nào!" Lý Ngạn Thần thân hình cao lớn một chân đá văng rương hành lý, nhào lên định cho cậu một cái ôm mạnh mẽ.

"Miễn ôm." Lâm Dục lắc mình tránh đi, "Tới đúng lúc lắm, cùng nhau quét dọn vệ sinh đi"

Lý Ngạn Thần hiển nhiên đã sớm quen với phong cách của cậu, một chút cũng không ngại, giơ tay kéo kéo tay áo vốn không hề tồn tại: "Được rồi, tới liền đây."

"Lâm Dục." Ngụy Thư ở phía sau đẩy đẩy kính đen trên mũi, mặt không biểu tình chào hỏi.

Lâm Dục nhìn hắn một cái, "Cậu cũng đến đây cùng nhau quét dọn đi."

"Ơ, tiểu Kim sao vẫn chưa đến thế?" Lý Ngạn Thần nhìn chiếc giường tận cùng trong góc phòng, nghiêm túc phê bình nói, "Khai giảng không tích cực, tư tưởng có vấn đề rồi!"

Mãi đến tận khi trời tối, bạn cùng phòng còn lại vẫn chưa xuất hiện.

Lý Ngạn Thần không nhịn được nữa liền nhắn tin cho nhóc tóc vàng thúc giục hắn tới nhanh lên, lúc này mới biết được học kỳ này hắn chuyển ngành nên đổi ký túc xá.

"Tại sao đột nhiên lại như vậy, cũng không nói một tiếng trước với chúng ta?" Lý Ngạn Thần nhíu nhíu mày, lại hét lên, "Ký túc xá của chúng ta về sau chỉ còn có 3 người ở ư? Thiếu một người không có quen!"

Ngụy Thư ngữ khí lạnh nhạt: "Tôi cảm thấy ba người cũng khá tốt."

Lý Ngạn Thần làu bàu nói: "Tốt chỗ nào? Chơi mạt chược thiếu một người..."

Lâm Dục không tham gia vào cuộc nói chuyện của 2 người họ, lau khô tóc rồi bò lên giường, mở miệng hỏi: "Đúng rồi, các cậu đêm nay còn đi ra ngoài không?"

"Chắc là không đi đâu." Lý Ngạn Thần quay đầu nhìn về phía cậu, "Tiểu Dục, cậu muốn ngủ một giấc à?"

Trong ký túc xá bật điều hòa, Lâm Dục thành thành thật thật kéo chăn lên: "Ngủ một lát thôi, một tiếng sau gọi tôi."

Đôi mắt nhắm lại vẫn có thể cảm thấy ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống, hai người bạn cùng phòng cố tình giảm nhẹ tiếng động để cậu có thể yên ổn ngủ.

Cậu nằm trên giường mơ màng buồn ngủ, nhưng không biết từ khi nào, cậu đột nhiên phát hiện âm thanh trong ký túc đều biến mất.

Trong lòng nhảy dựng, Lâm Dục nhấc hàng mi dài lên, quả nhiên trước mắt chỉ còn một mảng đen quỷ dị.

Cậu mở mồm định kêu lên, lại bị thứ gì đó chèn đầy miệng.

"Thế nào, đi học ngoan không?" Tiếng nói âm trầm khàn khàn đột ngột vang lên, trong bóng đêm hiện ra một khối đen dày đặc hình người.

"A..." Lâm Dục tức giận đến mức muốn cắn nó, sương đen kia liền thuận thế chui sâu xuống yếu hầu cậu.

"Em cho rằng để bọn họ gọi em, là em có thể tỉnh?" Tà vật kia nằm ở phía trên thân thể cậu, hơi thở ẩm ướt lạnh lẽo lưu luyến ở cổ cậu, "A..."

Lâm Dục nhớ lại trước khi ngủ đã dặn bạn cùng phòng đánh thức mình dậy, bàn chân trần trong chăn dùng sức đạp xuống đuôi giường: "Cút ngay đi..."

"Có phải em cho rằng sẽ thoát khỏi ta hay không?" Tà vật kia dường như bị thái độ kịch liệt của cậu chọc giận, một bàn tay bóp chặt cổ cậu buộc cậu ngẩng mặt lên, biến thái liếm gương mặt tinh tế của cậu, "Tôi nói rồi, em là của tôi!"

Cùng lúc đó, từng tầng sương đen bắt đầu lan tỏa khắp nơi, so với bất cứ lần nào trước đây đều muốn làm càn hơn.

Giống như muốn đem khoảng thời gian cậu bị hắn làm nhục đến sinh bệnh một lần nữa trở lại.

Nội tâm Lâm Dục tuyệt vọng đến cực độ, dâng lên mấy cơn buồn nôn.

Vì cái gì...

Vì cái gì lại là cậu, vì cái gì mà tìm tới cậu, vì cái gì mà không chịu buông tha cậu!

"...Bạn học, bạn học tỉnh, tỉnh." Đúng lúc này, một tiếng nói trầm thấp dễ nghe xuyên thấu từng sương đen, vang lên rõ ràng cạnh tai cậu.

Cổ họng Lâm Dục căng thẳng, phát hiện hình như có một bàn tay bắt được cánh tay cậu.

Sương đen đè trên người nhanh chóng tiêu tán không còn thấy tăm hơi, cậu dùng hết sức lực toàn thân mở hai mắt ra.

Một gương mặt anh tuấn xa lạ đập thẳng vào mắt cậu, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào gương mặt hắn, phác họa ra một gương mặt góc cạnh mà thâm thúy.

"Xin lỗi, tôi thấy cậu giống như gặp phải ác mộng, lúc nãy mới tự tiện đánh thức cậu." Người đó thấy Lâm Dục tỉnh, buông tay ra rồi lui về sau một bước, "Không làm cậu đau chứ?"

Lâm Dục khôi phục tinh thần, giơ tay lau nhẹ mồ hôi lấm tấm trên trán, cử động nhẹ nửa người trên, tiếng nói khàn khàn mềm mại: "Không có, cảm ơn cậu"

Đây là người thứ nhất có thể đánh thức cậu từ trong ác mộng, đến cả cha cậu cũng không làm được, thế nhưng hắn lại làm được...

"Vậy thì tốt rồi." Thanh niên hơi hơi mỉm cười, lễ phép vươn một bàn tay, "Xin chào, tôi gọi là Hạ Trầm, là bạn cùng phòng mới của cậu."

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Tà ám: Sau ba chương tôi rốt cuộc đã có hình người, bà xã, anh tới đây...

Lâm Dục: Ngươi thật sự là người sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro