Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể chất Lâm Dục đặc thù, từ trước đến nay không cùng người ngoài thân cận, cho dù là bạn cùng phòng ở chung một năm cũng chỉ tiếp xúc tay chân cực ít, càng miễn bàn với người lần đầu tiên gặp mặt.

Nhưng bạn cùng phòng mới này vừa mới đánh thức cậu từ trong ác mộng, khiến cậu đối với người này có hảo cảm không tồi.

Cậu ngơ ngẩn nhìn bàn tay to với khớp xương rõ ràng trước mặt, rất nhanh vươn tay mình ra.

Vừa rồi cậu bị tà vật kia chèn sương đen đầy miệng, hô hấp không được, lại kịch liệt giãy giụa, gương mặt tái nhợt khó có dịp nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, thái dương và mũi chảy ra một chút mồ hôi, khiến gương mặt cậu tăng thêm vài phần tình sắc.

Hạ Trầm đứng ở mép giường, ánh mắt đen trầm trầm, khóe môi mỉm cười chờ đợi cậu.

Lâm Dục dùng sức từ trên giường ló ra nửa người trên, ngón tay nhỏ dài mềm mại nắm lấy tay đối phương, vừa chạm vào liền tách ra.

Hạ Trầm bỗng híp híp mắt, mấy ngón tay thon dài run khẽ một cách không thể thấy.

Tựa như đang cực lực khắc chế cái gì đó.

"Chào cậu, tôi là Lâm Dục." Đáng tiếc Lâm Dục cũng không phát hiện ra điểm khác thường này, sau khi nói xong, ánh mắt quét qua cả căn phòng một lần,

Hà Trầm tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, chủ động giải thích nói: "Những người khác chắc là đi ra ngoài, tôi cũng vừa mới đến thôi."

"À." Lâm Dục xốc chăn trên người lên định đi xuống tắm rửa, cúi đầu mới phát hiện cổ áo ngủ của mình đã rơi trượt xuống đến bả vai.

Trong đầu hiện lên cảnh tà vật kia ở trong mộng làm càn, cậu hung hăng dùng sức cắn môi dưới, thô lỗ kéo cổ áo ngủ trở về.

Đầu vai đáng yêu trắng như tuyết bị áo ngủ che đi, đồng tử của Hạ Trầm không dấu vết khẽ co lại.

Cửa phòng tắm đóng lại, tiếng nước từ vòi sen vọng ra một cách rõ ràng, Hạ Trầm chậm rãi xoay người, để sát bàn tay lên mũi cẩn thận ngửi một chút.

Trên tay còn sót lại chút mùi hương tựa dược liệu của Lâm Dục khi bắt tay với hắn để lại.

Khóe môi hắn chậm rãi giơ lên lộ ra một nụ cười sung sướng, gương mặt anh tuấn bỗng trở nên quỷ dị không nói nên lời.

Chỉ chốc lát sau, hai người bạn cùng phòng đi mua cơm trở về.

Lý Ngạn Thần một tay xách theo một phần cơm, thanh âm to lớn vang dội hô to: "Tiểu Dục, mau đến đây. Có nhiều cá đây này!"

Hạ Trầm đang sửa sang lại giường đệm, nghe thấy tiếng liền quay đầu: "Xin chào."

"Ôi trời!" Lý Ngạn Thần giật mình, "Huynh đệ, cậu đi nhầm phòng à?"

"Không đi nhầm." Hạ Trầm xoay người nhàn nhạt trả lời, "Tôi hôm nay vừa dọn vào đây."

"À à à! Hoan nghênh hoan nghênh!" Lý Ngạn Thần rốt cuộc phản ứng lại, phi thường nhiệt tình mà hoan nghênh bạn cùng phòng mới, "Tôi còn sợ đột nhiên phòng thiếu mất một người không quen đây!"

Ngược lại với thái độ của Lý Ngạn Thần, Ngụy Thư nhìn chằm chằm vào bạn cùng phòng mới, mặt không biểu tình trở về giường của mình.

Lý Ngạn Thần buông hộp cơm trong tay xuống, tự giới thiệu: "Tôi là Lý Ngạn Thần, lớn tuổi nhất trong ký túc chúng ta, cậu ta là Ngụy Thư, lớn thứ hai, còn có Lâm Dục, cậu gặp Lâm Dục chưa?"

"Đã gặp." Hạ Trầm giơ tay chỉ chỉ vào phòng tắm, "Cậu ấy tắm rửa trong đó."

"Ai, tiểu Dục là người yêu sạch sẽ!" Lý Ngạn Thần nhìn không được cảm thán một câu, "Chúng tôi đều là học máy tính, cậu chắc là cũng vậy hả?"

"Không phải." Hạ Trầm cười cười, "Tôi học pháp luật."

"Thất kính thất kính!" Lý Ngạn Thần vòng tay ôm thành quyền, "Khó trách nhìn mặt cậu tôi thấy đẹp đến độ tràn đầy chính khí!"

Hạ Trầm cười cười, không cho ý kiến.

Lúc này Lâm Dục đẩy cửa phòng tắm ra, tóc đen ướt dầm dề đi ra.

Lý Ngạn Thần đưa cơm vừa mua cho cậu, cậu ngồi vào bàn bẻ đôi đũa dùng một lần ra.

Đang chuẩn bị há mồm, cậu có cảm giác phía sau có một ánh mắt đang nhìn mình, không khỏi quay đầu lại nhìn thử.

Hạ Trầm vắt chéo đôi chân dài, dựa vào mép giường nhìn cậu.

Lâm Dục lộ vẻ mặt nghi hoặc: "Có việc gì sao?"

"Không có." Hạ Trầm dời ánh mắt đi, "Tôi thấy tóc cậu vẫn còn ướt, điều hòa thổi dễ bị cảm lạnh."

Lâm Dục cảm thấy bạn cùng phòng mới này nói cũng có đạo lý, bản thân mình xác thực không thể lại bị bệnh nữa, liền đứng dậy đi đến tủ để đồ tìm máy sấy.

Toàn bộ ký túc xá chỉ có mình cậu có máy sấy, những người khác đôi khi sẽ mượn của cậu, người dùng cuối chắc là Lý Ngạn Thần cho nên cậu tìm ở tủ để đồ cao nhất.

Ở phương nam vóc dáng cậu cũng không tính là lùn, nhưng rõ ràng vẫn kém so với Lý Ngạn Thần là người phương bắc chính thống.

Cậu hơi hơi nhíu mày, kiễng chân thử mấy lần đều không được, có hơi bực mình nâng giọng gọi: "Lý Ngạn Thần, cậu lại đây."

Mới vừa quay người lại, cậu không phòng bị đột nhiên đụng phải một người phía sau.

"A..." Cậu kêu nhỏ một tiếng, theo bản năng ngẩng đầu lên, lại nghe phía trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng kêu rên.

Cậu nhanh chóng lùi lại phía sau, sống lưng mảnh khảnh dựa lên ngăn tủ, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Sao cậu không lên tiếng?"

"Xin lỗi, không phải cố ý dọa cậu đâu." Hạ Trầm che mũi lại khẽ xoa, tốt tính mà giải thích, "Chỉ định giúp cậu lấy máy sấy thôi."

Vóc dáng hắn rất cao, ngũ quan anh tuấn, nhưng khi hắn rũ mắt chăm chú nhìn người trước mặt, hàng mi dài hạ xuống che khuất đôi mắt đen trầm sâu thẳm, nhìn có vẻ chăm chú lại ôn nhu.

Lâm Dục lúc này mới ý thức được mình đang hiểu lầm bạn cùng phòng mới, hơi ngại ngùng mím mím môi: "Không có việc gì, lần sau cậu đừng không tiếng động đứng sau tôi nữa."

"Được." Hạ Trầm đồng ý, duỗi cánh tay dài nhẹ nhàng cầm lấy máy sấy đưa cho cậu.

"Cảm ơn." Lâm Dục nhận máy sấy, hơi nâng cằm đáp.

Hạ Trầm lại cười, lui về sau hai bước: "Sấy tóc đi."

Tiếng máy sấy "ong ong" vang lên, Lâm Dục thầm nghĩ bạn cùng phòng mới này thật dễ ở chung, không chỉ giải cứu cậu từ trong ác mộng ra mà còn nhiệt tình lấy máy sấy giúp cậu.

Sấy khô tóc, Lâm Dục vẫn cảm thấy áy náy, nhịn không được hỏi: "Mũi bị động vào có đau không?"

Hạ Trầm xoay người lại nhìn cậu, hai người đối diện nhìn nhau, một lát sau hắn lắc lắc đầu: "Không đau, loại việc nhỏ như này đừng để trong lòng."

Trước khi sắp ngủ, Lâm Dục nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nhắn tin cho cha một chút tin tức.

*

Vừa mới khai giảng xong việc học tương đối nhiều, nhoáng cái nửa tháng đã trôi qua.

Từ ngày được bạn cùng phòng mới đánh thức từ trong ác mộng, hơn nửa tháng nay Lâm Dục cũng chưa mơ thấy tà vật kia.

Cậu đã cùng cha nói đại khái tình huống đêm hôm đó, bỏ qua việc bị tà vật kia sàm sỡ một vài bộ phận, cậu chỉ nói Hạ Trầm đánh thức cậu dậy.

Lâm Chính Dương vừa mừng vừa sợ, lập tức sai người điều tra tư liệu về Hạ Trầm.

Nhưng kết quả điều tra ra lại làm ông chấn động.

Hạ gia nhiều thế hệ làm thương gia, ở địa phương này cũng được gọi là một đại gia tộc, hiện giờ người cầm quyền gia tộc chính là con trai Hạ gia trưởng Hạ Hướng Minh, mà Hạ Trầm lại là con trai thứ tư của ông, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở nước ngoài, hai năm trước mới trở về Hạ gia.

Kỳ quái chính là từ khi Hạ Trầm trở về, Hạ gia liên tiếp xảy ra chuyện.

Bất quá Lâm Chính Dương cũng không quan tâm chuyện này, ông thử tính bát tự mệnh cách của Hạ Trầm, thế mà lại tính ra bát tự đại hung, chính là mệnh cách chết yểu.

(Yểu tử được hiểu theo nghĩa của tử vi là người có sức khỏe không tốt, nhiều bệnh tật, hoặc bị tàn tật và tuổi thọ không cao, thường dưới 50 tuổi.

Thái Thứ Lang cho rằng: "Ba cung Mệnh, Thân và Phúc Đức đều mờ ám, xấu xa, đại hạn 10 năm cũng không được tốt đẹp, như vậy không thể sống lâu được. Sát thủ Thân nếu giàu sang tất chết non, trái lại nếu nghèo hèn thì lại sống lâu.")

Nhưng trước mắt người này vẫn đang sống tốt, có lẽ nào cơ duyên xảo hợp có thể chất đặc thù, có thể ngăn cản tà vật trong mộng của Lâm Dục, nhưng có lẽ lúc ấy cũng chỉ là ngẫu nhiên.

Rốt cuộc là như thế nào, vẫn cần phải chờ cơ hội kiểm chứng.

Cứ như vậy nửa tháng tiếp theo trôi qua trong bình an, sau khai giảng là kỳ nghỉ ngắn ngày dịp Quốc khánh.

Trước ngày nghỉ một đêm, ký túc xá nam phòng 306 tương đối náo nhiệt.

Lý Ngạn Thần lải nhải nói chuyện, cũng không thèm để ý có người tiếp chuyện mình hay không, một mình ngồi nói như độc thoại.

Hạ Trầm thi thoảng sẽ đáp lại hắn vài câu, hắn liền bắt lấy tay Hạ Trầm mà nói đủ chuyện trời nam biển bắc, rất có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Rất nhanh đã đến lúc Lâm Dục đi ngủ, cậu bị ồn ào đến mức hơi đau đầu, không khỏi trừng mắt liếc người đang ngồi trên giường đối diện.

Hạ Trầm nhận thấy ánh mắt khiển trách đó, thấp giọng cười một tiếng, mở miệng ngắt lời: "Tôi thấy hơi mệt, lần sau rảnh lại nói tiếp nhé?"

Lý Ngạn Thần lúc này mới từ bỏ, nói chưa đã miệng mà tặc lưỡi: "Ôi, tôi tắt đèn đây!"

Sau khi đèn tắt, ánh trăng từ ngoài ban công chiếu xuống, trong ký túc xá mọi thứ trở nên tối tăm mông lung.

Lâm Dục nằm yên trên giường, đắp chăn đàng hoàng nhắm mắt lại.

Đầu tháng mười, ban đêm không khí vẫn có chút khô nóng, ký túc xá lại ở mấy thanh niên mới lớn đều rất sợ nóng, cho nên vẫn bật điều hòa.

Lâm Dục thể chất kém không thể để bị cảm lạnh, nhưng ở tập thể không thể khiến mọi người đều theo ý mình nên cậu chỉ có thể đắp thêm một tấm chăn mỏng.

Nhưng cái thời tiết này thật sự rất khó chịu, đắp chăn thì nóng, không đắp thì lạnh, khó chịu đến mức cậu lăn qua lộn lại không ngủ được.

Qua một lúc lâu sau, trong ký túc xá vang lên tiếng ngáy quen thuộc, rốt cuộc cậu mới bình tĩnh lại được.

Ý thức dần mơ màng thì trong bóng tối một luồng gió lạnh từ ban công thổi đến, lạnh đến mức khiến cậu rùng mình, nháy mắt tỉnh táo lại.

Lâm Dục nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía ban công.

Vừa mới nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Giường của cậu nằm ngay gần ban công nên lúc này có thể nhìn rõ ràng ngoài ban công không biết từ khi nào có một bóng người màu đen đứng đó.

Không đúng, bóng đen kia không phải là người!

Lâm Dục giơ tay nắm chặt linh ngọc trên ngực, định coi như không thấy gì mà đi ngủ tiếp.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, "người" trên ban công đột nhiên quay đầu lại.

Thân thể không nhúc nhích, cổ nghiêng nghiêng động đậy, cả người phía trên xoay 180 độ tạo thành một tư thế cực kỳ vặn vẹo nhìn về phía cậu.

Bàn tay nắm lấy linh ngọc siết chặt hơn, Lâm Dục hít một hơi không thể tin mà mở tròn hai mắt.

Trần Sâm Sâm?

Sao lại là cậu ta?

Cậu còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, gương mặt thanh tú kia ở trước mặt cậu đột nhiên sụp xuống bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.

Trán lõm xuống một mảng, hai hốc mắt trống rộng đầy máu, mũi cũng bị bẻ gãy, cả khuôn mặt giống như bị xe lu cán qua trở thành một cái bánh bao nhân máu thịt lẫn lộn, từng mảng da dính đầy máu thịt lộp độp rơi xuống.

"A!!!" Lâm Dục không chịu nổi hét lên một tiếng.

"Lâm Dục?" Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, Hạ Trầm xoay người nhảy xuống giường hỏi, "Có chuyện gì thế?"

"Có, có..." Lâm Dục cúi đầu che mặt lại, thanh âm run rẩy đến nỗi nói không thành câu.

Từ nhỏ đến lớn cậu đã gặp qua rất nhiều quỷ, đại đa số đều có hình dạng đáng sợ, thủng bụng ruột lủng lẳng cũng gặp không ít, tuy rằng mỗi lần tận mắt nhìn thấy đều sẽ vô cùng sợ hãi cùng ghê tởm, nhưng cậu đã sớm ép bản thân mình học cách vờ như không nhìn thấy.

Nhưng lúc này, cậu không có biện pháp khống chế bản thân ngừng run sợ.

Con quỷ đứng trên ban công kia là bạn học cùng lớp của cậu, cứ như vậy dùng trạng thái tử vong thảm thiết xuất hiện trước mặt cậu.

Hạ Trầm đứng ở cạnh giường, bàn tay to nắm lấy cánh tay cậu, vỗ vỗ trấn an, thấp giọng hỏi: "Có cái gì?"

Lâm Dục nâng tay run rẩy chỉ hướng ban công: "Trên ban công có..."

Hạ Trầm cau mày nhìn về phía ban công, ngoại trừ thấy vài bộ quần áo đang phơi thì cái gì cũng không có.

"Tách" một tiếng, đèn điện trên đỉnh đầu sáng lên.

Hai bạn cùng phòng cũng tỉnh giấc, Lý Ngạn Thần thăm dò hỏi: "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

Lâm Dục nâng mặt lên, con quỷ với gương mặt máu thịt lẫn lộn đã biến mất, giống như là ảo giác của cậu.

"Tôi biết rồi, nhất định là cậu nhầm lẫn với quần áo phơi trên ban công rồi!" Lý Ngạn Thần như khai sáng chuyện lớn, giọng điệu trêu chọc nói, "Tiểu Dục, lá gan của cậu vẫn nhỏ như thế nhỉ!"

Bạn cùng phòng đã sớm phát hiện ra Lâm Dục chưa bao giờ ngủ một mình trong ký túc xá, nhất định phải có những người khác ở đây.

Lâm Dục không biết phải giải thích với mấy sinh viên rằng mình có mắt Âm dương như thế nào, càng không thể nói là cậu vừa nhìn thấy hồn ma của bạn học cùng lớp bọn họ, dứt khoát đem mặt chôn vào lòng bàn tay: "Không có việc gì..."

Khi hai người kia đi ngủ tiếp, Hạ Trầm một lần nữa xác nhận cậu không có vấn đề gì mới trở lại giường của mình.

Qua một hồi lâu sau Lâm Dục ngẩng mặt lên, lại cùng hai hốc mắt trống rỗng đầy máu kia đối mắt nhau.

Lần này cậu nỗ lực đem tiếng kêu sợ hãi nuốt ở trong cổ họng, chỉ phát ra tiếng "Ư..." nho nhỏ.

"Lâm Dục?" Giường đối diện lập tức truyền đến tiếng gọi được đè thấp hết sức.

Chỉ một giây sau trên ban công lại khôi phục trạng thái bình thường.

Lúc này Lâm Dục mới nhớ tới đối phương hình như có thể chất đặc thù, liền yên lặng từ trên giường bò xuống, đi nhẹ đến giường đối diện, nhỏ giọng dò hỏi: "Đêm nay tôi... Tôi có thể ngủ cùng cậu được không?"

Trong đêm tối, cặp mắt đen như mực kia chợt hiện lên một tia hưng phấn đỏ tươi nhưng trong giây lát đã bị bóng đêm bao phủ.

Hạ Trầm nghiêng mặt đi, thanh âm ôn nhu đến mềm mại: "Làm sao vậy, vẫn còn sợ à?"

"Ừ..." Lâm Dục khẽ ừ nhẹ một tiếng, thanh âm rất nhỏ cam đoan, "Tôi chỉ chiếm một góc nhỏ của cậu thôi."

Hạ Trầm không trả lời ngay, tựa như đang suy nghĩ xem lời Lâm Dục nói có phải sự thật hay không.

Lâm Dục bị làm hoảng lên, có chút thấp thỏm bất an.

Tuy Hạ Trầm là người tốt, đối với cậu cũng rất ôn nhu, nhưng cả hai mới chỉ quen biết nhau một tháng mà thôi, bạn cùng phòng quan hệ có tốt đến mấy cũng không đến mức có thể ngủ chung một giường.

Bả vai mảnh khảnh nhụt chí chùng xuống, ngay lúc cậu định từ bỏ thì giọng nói dễ nghe đã từng đánh thức cậu từ ác mộng thoát ra lần thứ hai vang lên: "Đi lên đi"

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Tà ám: Bà xã chủ động leo lên giường tôi, phải kiềm chế thật vất vả...

Lâm Dục: Người tiếp tục ra vẻ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro