Đệ 10 chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là ai phúc khí tốt như vậy? Lại có thể để cho Tô Lục công tử tự mình hầu hạ?" Âu Dương Khâm giống như bảo bảo hiếu kỳ chạy đến xem nào nhiệt, không hỏi cho ra thứ gì đó thì sẽ không bỏ qua.

Tô Nhan cầm chai rượu thuốc trong tay hơi khựng lại, ánh mắt có chút rời rạc bất định.

Trước kia Âu Dương Lam thường xuyên bị thương, bởi vì y luôn làm cho bản thân mình trên người lúc nào cũng đầy những vết thương không lớn không nhỏ, sau đó chính mình lại phải vội vàng chạy tới trị thương cho y, công phu này chính là khi đó học được, bởi vì làm nhiều rồi cho nên dĩ nhiên sẽ quen.

Chỉ là, những chuyện này làm sao có thể nói cho hai người trước mắt này nghe được đây? Cho dù có nói, bọn họ cũng sẽ cho rằng là hắn ăn nói khùng điên đi.

Dù sao, ở kiếp này, hắn cùng Âu Dương Lam mới chỉ quen nhau có ngắn ngủi mấy ngày mà thôi.

Nghĩ tới đây, hắn khẽ ngẩng đầu, cười nói: "Muội muội ta."

Âu Dương Khâm nghe được đáp án, "à" một tiếng, không hỏi thêm gì nữa, Tô Nhan thấy vậy không khỏi thở phào một hơi, xoay đầu lại vừa vặn chạm phải ánh mắt tĩnh mịch của Âu Dương Lam, mặc dù biết Âu Dương Lam không giống Âu Dương Khâm dễ gạt như vậy, nhưng Tô Nhan vẫn lựa chọn tránh đi ánh mắt của y, coi như không phát hiện ra nghi ngờ trong đôi mắt kia

Hai người ngồi thêm một lúc, Âu Dương Lam mới cùng với thư đồng của mình đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, Âu Dương Khâm còn cố ý kéo Tô Nhan lại nói thêm vài câu, Âu Dương Lam mặc dù không kiên nhẫn, nhưng cũng không tức giận.

Thẳng đến khi hai người ra khỏi Thanh Phúc cung, Âu Dương Lam cũng không nói một câu nào, Tô Nhan cũng thuận theo im lặng, bảo trì trầm mặc.

Khí tức của mùa xuân dần tới gần, tuyết đã dần tan, thế giới bạch tuyết mênh mông trước kia dần dần biến mất mà dần chuyển thành cả vườn xuân sắc, cây trường thanh trong ngự hoa viên vẫn tản ra khí tức tươi mới mãnh liệt như trước, Tô Nhan nhìn lá trên cây trường thanh, cảm thấy thân thể tựa hồ không có lạnh như vừa rồi.

"Ta phải đi gặp hoàng thượng, ngươi trở về trước đi."

Âu Dương Lam cuối cùng cũng dừng lại ở ngự hoa viên, quay đầu lại nói với Tô Nhan.

Tô Nhan gật gật đầu, trả lời một câu liền rời đi, không ngờ Âu Dương Lam đột nhiên giữ chặt tay của hắn, trong lúc Tô Nhan còn đang nghi hoặc liền cởi áo choàng trên người xuống, ngược lại khoác lên người hắn, thanh âm vẫn rất lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại có chút mất tự nhiên: "Không biết đi ra ngoài như thế nào thì bảo một tên thị vệ dẫn đường, cứ nói là do ta phân phó." Nói xong cũng không đợi Tô Nhan phản ứng, liền quay người đi tới ngự thư phòng, Tô Nhan đứng trong đống tuyết, hơn nửa ngày mới khôi phục lại thần tình, trên khuôn mặt đột nhiên lộ ra một dáng tươi cười.

Đem áo khoác rõ ràng có chút lớn trên người kéo chặt lại một chút, giữa cánh mũi lập tức liền tràn ngập khí tức thuộc về đối phương.

Nhàn nhạt thôi, nhưng lại là khí tức khiến cho người ta mê muội.

Tô Nhan nắm chặt áo khoác ấm áp trên người, bi ai phát hiện, bản thân mình tựa hồ cho tới bây giờ cũng không có cách nào thoát ra khỏi ôn nhu của Âu Dương Lam, cho dù là, sau này bản thân mình bị người nọ tự tay ban tử.

Tình yêu, thật sự là có muốn cũng không được.

Trong lòng hắn nổi lên một cỗ lạnh lẽo chua xót, sau đó bước từng bước ra khỏi hoàng cung.

Thời điểm ra khỏi cung, hắn cố ý chọn đi cửa bắc là hướng lạnh giá nhất, vừa ra khỏi cửa cung, lập tức liền đi tới khách điếm Phượng Dương cách đó không xa, lúc này trong khách điếm cũng không có bao nhiêu người, chưởng quầy đang tính toán sổ sách, thấy hắn, lập tức đem bàn tình để sang một bên, cung kính nghênh đón: "Tô Lục công tử, thỉnh vào trong, muốn ăn cái gì ta lập tức cho phòng bếp làm."

Tô Nhan không nhúc nhích, nhìn nhìn đại đường quạnh quẽ, nói: "Lão bản của các ngươi đang ở đâu?"

Chưởng quỹ kia hiển nhiên có chút khó xử, "Lão bản nói hôm nay không thoải mái, không tiếp khách."

Tô Nhan hơi khiêu mi, khẽ cười nói: "Giá đỡ của lão bản các ngươi đúng là càng ngày càng lớn rồi, hắn ở nơi nào?"

Câu hỏi nhẹ nhàng lạnh nhạt lại khiến cho chưởng quầy sững sờ, sau đó cũng không dám tìm cái cớ nào khác, trung thực nói: "Lão bản ở trong phòng ngủ."

Tô Nhan đạt được đáp án, cũng không nói gì thêm liền đi vào hậu viện.

Tiền viện là khách điếm, hậu viện lại là nơi ở lịch sự tao nhã, cái gọi là ở ẩn trong thị thành cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Tô Nhan không khách khí chút nào đem cửa phòng đóng chặt trước mắt mở ra, trên giường lớn làm bằng đan mộc phát ra tiếng "kẽo kẹt", tiếng hơi thở ồ ồ đáng ngờ, làm sao cũng cảm thấy thanh âm này thật khó nghe, Tô Nhan lại mặt không hồng thở không gấp đi vào trong, ngồi xuống cái bàn bên cạnh, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

Có lẽ do tiếng hắn mở cửa quá lớn, thanh âm trong phòng một lát sau liền từ từ dừng lại, cái đầu từ trong màn giường thò ra, trông thấy trong phòng chẳng biết lúc nào đã có người xông vào, không khỏi quát lên: "Ngươi là người phương nào! Lại dám một mình xông vào phòng người khác!"

Tô Nhan giương mắt nhìn lướt qua người vừa lên tiếng, lại cúi đầu xuống, vươn tay rót cho mình một chén trà, người nọ đại khái không có ngờ tới người thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi này lại vô lễ như vậy, không khỏi nổi trận lôi đình: "Nếu ngươi không ra ngoài bổn thiếu gia nhất định sẽ cho ngươi thống khổ!"

Nghe được những lời này, Tô Nhan mới ngẩng đầu lên, nói: "Tiêu Tuyệt, con mồi lần này của ngươi không đạt yêu cầu nha, bộ dạng xấu xí thì thôi đi, liền ngay cả cấp bậc gia giáo cơ bản nhất cũng không có, quả thật là khiến cho người ta vô cùng thất vọng."

"Ngươi!" Người nọ còn muốn nói tiếp, một thanh âm khác lại đột nhiên vang lên, "Cút! Ở đây khi nào đến phiên ngươi nói chuyện!"

Tiếp theo liền nghe được "bịch" một tiếng, người mới vừa hô to gọi nhỏ với Tô Nhan liền từ trên giường trực tiếp bị đạp xuống mặt đất, rèm một khắc sau bị xốc lên, Tiêu Tuyệt nghiêng người tựa đầu vào giường, cũng mặc kệ trong phòng còn có người khác, híp mắt nhìn Tô Nhan: "Ngươi hôm nay như thế nào lại có hứng tới đây?"

Tô Nhan không trả lời hắn, hai mắt nhìn thoáng qua người từ trên mặt đất đứng lên, lớn hơn hắn một chút, bộ dạng có chút thanh tú, ừm, đây chính là loại hình Tiêu Tuyệt ưa thích.

Sau đó mới đưa ánh mắt hướng đến kiện áo choàng khoác trên người Tiêu Tuyệt, "Ngươi vẫn còn trẻ tuổi mà lại túng dục như vậy, cẩn thận đến năm ba mươi thì bất lực."

Tiêu Tuyệt nghe xong, cười khẩy: "Nhân sinh đắc ý cần tận hoan, ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, thanh niên từ trên mặt đất đứng lên cũng đã mặc quần áo xong, đứng ở bên cạnh đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, Tiêu Tuyệt liếc mắt qua, không mặn không nhạt nói: "Lý công tử không đi chẳng lẽ còn phải đợi ta tự mình tiễn đi hay sao?"

Lý công tử nghe xong, mặt đỏ bừng lên, e sợ ấp úng nói: "Ta đây lúc nào có thể lại đến?"

Tiêu Tuyệt giống như có chút không kiên nhẫn, nhíu cặp lông mày tuấn tú: "Chỉ một lần này, lần tới gặp lại, chúng ta chỉ là bằng hữu." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, bộc lộ ra hoàn toàn là tuyệt tình, thiếu niên kia nghe xong cắn môi dưới, sau đó liền chạy ra ngoài.

Tô Nhan nhìn bóng lưng kia biến mất ngoài cửa, nhớ tới Âu Dương Khâm, trà uống vào trong miệng giống như kèm theo chút đắng chát.

Tiêu Tuyệt duy trì cái tư thế kia, trong vạt áo mở rộng là cơ ngực trắng nõn, Tô Nhan không e dè nhìn hắn, nói ra từng câu từng chữ: "Người cũng như tên, Tiêu Tuyệt a Tiêu Tuyệt, danh tự của ngươi phối hợp với con người của ngươi quả thật là vô cùng phù hợp."

"Này, ngươi hôm nay bị kích thích cái gì? Lại mắng ta không chút lưu tình nào như thế?"

Tô Nhan trừng mắt hắn, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, "Hôm qua Tam hoàng tử yêu cầu hoàng thượng tước bỏ tước vị của hắn."

"A?" Tiêu Tuyệt nhíu mày, trong giọng nói lộ vẻ không cho là đúng, "Người này thật sự là không biết nhân gian khó khăn a, không biết bao nhiêu người ngay cả nằm mơ cũng muốn được làm hoàng thân quốc thích đi, hắn vậy mà lại không muốn, đúng là ngu ngốc."

"Ngươi biết rõ là hắn thích ngươi, mà ngươi lại không thích người hoàng tộc." Tô Nhan giương mắt lên nhìn tuấn mỹ thiếu niên trên giường, khẽ nói.

Tiêu Tuyệt lại cười "xùy" một tiếng, "Hắn thích ta cũng có liên quan gì đến ta đâu?"

Đây là đáp án trong dự liệu.

Tô Nhan không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu uống trà, Tiêu Tuyệt nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng đành phải từ trên giường đi xuống, đi đến ghế ngồi bên cạnh hắn ngồi xuống, "Âu Dương Lam khi dễ ngươi rồi?"

"Hắn đường đường là một hoàng tử khi dễ một tên thư đồng như ta làm gì?"

Tiêu Tuyệt không cười nữa, ngược lại vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Ngươi đừng quên thương thế của hắn là vì sao mà có."

Tạ Nhiễm.

Trong đầu Tô Nhan lập tức hiện lên cái tên này, nghe thấy Tiêu Tuyệt tiếp tục nói: "Tạ Nhiễm vừa mới đâm hắn bị thương liền bỏ trốn, ngươi chân trước chân sau lại tiến vào phủ Lục hoàng tử trở thành thư đồng, ngươi cảm thấy, Âu Dương Lam hắn sẽ không có cảnh giác? Cho dù ngươi không hề có tâm kế hắn cũng sẽ coi ngươi là chỗ nguy hiểm của hắn,đề phòng ngươi khắp mọi nơi, hơn nữa, mặc dù ngươi không phải do hoàng thượng ban cho, nhưng hắn cũng không có cách nào cự tuyệt chọn ngươi làm thư đồng, cho nên, hắn không làm khó dễ ngươi mọi lúc mọi nơi mới là lạ."

Có lẽ ngay chính bản thân Âu Dương Lam cũng không ngờ tới, Tạ Nhiễm sẽ ra tay hại y, từ khi hắn tiến vào phủ Lục hoàng tử đến nay, Âu Dương Lam tựa hồ không có nhắc lại qua người Tạ Nhiễm này, ngay cả Hoa Lân và hạ nhân trong phủ cũng chưa từng nhắc tới, lẽ nào là sợ Âu Dương Lam nghe được?

Dù sao, Tạ Nhiễm cũng đã đi theo Âu Dương Lam năm sáu năm trời, một người thân cận như thế bên cạnh đột nhiên một ngày lại cầm dao đâm mình, chỉ ngẫm lại cũng đã cảm thấy sợ, huống chi, Âu Dương Lam đã tự mình trải qua rồi.

Thế nhưng mà...

Hắn trong lúc vô tình vươn tay chạm phải áo khoác trên người, liền lập tức bình tĩnh lại, Âu Dương Lam không phải người hẹp hòi, hắn có năng lực làm rõ sai trái trắng đen, sẽ không vì một người Tạ Nhiễm mà nghi ngờ tất cả mọi người khác.

Từ Phượng Dương khách điếm đi ra, mặt trời đã lên cao.

Tô Nhan lúc này mới giật mình nhận ra chính mình đã ở chỗ Tiêu Tuyệt ngây người quá lâu.

Hắn cùng Tiêu Tuyệt đã quen biết nhau rất nhiều năm, lâu đến mức hắn cũng không nhớ rõ bọn họ lần đầu tiên gặp nhau là vào lúc nào, Tiêu Tuyệt không thích liên quan với người hoàng tộc, càng không thích cùng người trong quan trường có bất kỳ mối liên hệ nào, hắn chỉ toàn tâm toàn ý làm ẩn sĩ, không hỏi giang hồ, không hỏi chính trị, cũng trộm được cả đời an nhàn rảnh rỗi.

Lúc tâm tình tốt ngẫu nhiên sẽ đi cứu vài người, tâm tình không tốt thì làm tổ trong hậu viện Phượng Dương khách điếm ôm ấp mỹ nhân, uống trà khi ca, ngày ngày trôi qua cũng rất vui vẻ.

Thời điểm trở lại phủ Lục hoàng tử, đã sớm qua thời gian ngọ thiện.

Âu Dương Lam e là sẽ ở trong cung dùng bữa với hoàng thượng, lúc này có lẽ còn chưa trở về, nào đoán được chân của hắn còn chưa vào được cửa phủ, liền trông thấy Âu Dương Lam nổi giận đùng đùng chạy thẳng tới, thanh âm cứng ngắc lại lạnh như băng: "Ngươi đã đi đâu vậy hả?"

Tô Nhan bị nộ khí đột ngột này của y làm cho sững sờ, lập tức trả lời: "Vi thần thấy sắc trời còn tối, ra ngoài đi dạo một lát, không biết Lục hoàng tử đã hồi phủ, vi thần biết tội."

Ngữ khí của hắn rất hèn mọn, càng làm cho sắc mặt Âu Dương Lam càng khó coi, giống như thêm sương trên tuyết càng làm càng hỏng bét.

Hoa Lân sau lưng Âu Dương Lam thấy không khí ngày càng kém, vội vàng đi ra hòa giải: "A Nhan ngươi đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, làm hại thiếu gia còn tưởng ngươi bị người bắt đi đâu mất rồi, liền phái người đi bốn phía tìm ngươi."

Tô Nhan sững sờ, nâng mắt lên nhìn Âu Dương Lam, lại chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng tức giận bỏ đi.

Hoa Lân đi tới kéo tay hắn, thân thiết hỏi: "Trước kia đã từng nói với ngươi, thiếu gia là người mặt lạnh tim nóng, ngươi đứa nhỏ này cũng biết cách làm người ta tức giận, xuất cung cũng không trở lại, còn dám đi lung tung, thiếu gia vừa về liền hỏi ngươi, mới biết ngươi còn chưa hồi phủ, lúc nãy mới sai người đi tìm khắp tứ phía, thật sự là lo chết người rồi."

"Hoa tổng quản dạy rất phải, Tô Nhan nhớ kỹ."

Hoa Lân khoát tay chặn lại, "Phủ hoàng tử chúng ta cũng không nhiều quy củ như vậy, về sau nhớ để ý một chút là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro