Đệ 24 chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ 24 chương

Lục công tử của Thừa tướng gia vô ý rơi vào trong hồ, đây vốn là việc nhỏ, may mắn lại có Vương quý phi "dàn xếp ổn thỏa", than thở khóc lóc với hoàng thượng, mới càng làm cho sự tình thêm hỏng bét, thời điểm Âu Dương Quân đến Ngọc Lan cung, Âu Dương Lam cùng Tiêu Tuyệt còn chưa uống trà xong, Âu Dương Quân mang theo Vương quý phi đằng sau còn có một đám cung nữ người hầu, lập tức khiến cho cái viện nhỏ trở nên chật chội như nêm.

Âu Dương Lam không mấy ngờ được nhíu mày lại, lập tức đứng dậy, "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Tiêu Tuyệt lại chỉ đứng đấy, cũng không có ý định hành lễ, thái độ vẫn ngạo mạn như lần trước ở trong phủ Lục hoàng tử, Âu Dương Quân dường như cũng đã miễn dịch với việc này, chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Tuyệt rồi lại liếc nhìn về phía Âu Dương Lam: "Tô Nhan có sao không?"

"Nhờ phúc của Vương quý phi, hắn bây giờ đã ổn rồi." Âu Dương Lam đứng thẳng trước mặt Âu Dương Quân, thanh âm lộ ra một cỗ hàn ý không nói nên lời, Vương quý phi không khỏi lui về phía sau một bước, trên mặt còn mang theo hoảng sợ.

Âu Dương Quân quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, sau đó nhìn về phía Âu Dương Lam, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Ta nghe nói Tô Nhan muốn đẩy Vương quý phi vào trong hồ, còn có việc này sao?"

Âu Dương Lam cười một tiếng, trong đôi mắt màu đen xuất hiện nhiều thêm một vài tia sáng sắc lạnh: "Tô Nhan có ý muốn đẩy Vương quý phi rơi xuống hồ hay không thì nhi thần không biết, nhưng Tô Nhan từ nhỏ đã sợ nước, nhất định sẽ không tới quá gần bên hồ, ta ngược lại muốn hỏi một câu, thư đồng của nhi thần làm sao mà lại có thể rơi vào trong hồ? Vì sao người bên cạnh Vương quý phi lại trùng hợp sợ nước không dám vào trong hồ, vì sao Tô Nhan rõ ràng vẫn còn hơi thở mà hết lần này tới lần khác nói là đã chết, thân là quý phi lại gây khó dễ cho một thư đồng mới mười ba mười bốn tuổi, nói ra cũng không sợ mất mặt!" Nói xong lời cuối cùng, thanh âm ôn hòa kia đã hoàn toàn bao trùm lên một tầng bén nhọn, khiến cho tất cả trong viện trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Ngay cả Âu Dương Quân trong nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, ông ta xưa nay sủng ái Vương quý phi, cho nên vừa thấy ái phi khóc lóc kể lể, lại nghe nói con mình sắp xếp cho một tên thư đồng nhỏ bé ở trong Ngọc Lan cung, liền cứ như vậy chạy tới, lúc này nghe Âu Dương Lam nói như vậy, mới phát hiện bản thân quả thật cân nhắc không chu toàn, ái phi đã không có chuyện gì, việc này cứ dừng lại ở đây cũng không hẳn là không tốt.

Vương quý phi ở đằng sau ông ta đã sớm bị dọa đến hoa dung thất sắc, trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Âu Dương Lam quét qua, vội vàng run run rẩy rẩy nói: "Thần thiếp...thần thiếp chỉ là nhất thời hoa mắt nên nhìn lầm, hôm nay Tô Lục công tử bình an vô sự là được rồi."

Âu Dương Lam hừ lạnh một tiếng, không khách khí nói: "Nếu phụ hoàng không có chuyện gì thì thỉnh trở về trước, Tô Nhan còn ở bên trong nghỉ ngơi, nhiều người đứng ở đây như vậy, sợ là không thể nghỉ ngơi được."

Tuy Âu Dương Quân là quý vi thiên tử, đối với đứa con trai này cũng đành khoanh tay bó gối (aka botay.com :v ), cho dù lời y nói có đại nghịch bất đạo đến đâu, cũng không thấy có bất cứ dấu vết tức giận nào, ông ta giương mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, nói với Âu Dương Lam: "Thương thế của Tô Nhan đỡ hơn thì liền trở về hoàng tử phủ đi, đây không phải là nơi hắn nên ở."

"Ngọc Lan cung này là nơi mẫu hậu ở khi còn sống, nay nàng đã mất thì chính là tẩm cung trong cung của nhi thần, nhi thần sắp xếp cho thư đồng thiếu chút nữa mất mạng của nhi thần ở trong tẩm cung thì có gì là không được? Hay là phụ hoàng cảm thấy, Tô thừa tướng nghe nói con mình thiếu chút nữa chết oan chết uổng vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh?"

Âu Dương Quân hô hấp hơi chậm lại, trong mắt bao trùm một mảnh thâm ý, dừng một chút rồi mới lên tiếng: "Dùng dược liệu tốt nhất, phải chữa cho Tô Nhan sớm khỏi hẳn, ta còn biết mà ăn nói với Tô thừa tướng." Nói dứt lời liền nhanh chóng rời đi như lúc mới đến, Âu Dương Lam nhìn thân thể uyển chuyển dáng vẻ thướt tha mềm mại của Vương quý phi, mỉm cười, nhưng lại không hề có ý cười trong đáy mắt.

Tiêu Tuyệt vẫn đứng ở một bên, trông thấy nụ cười này của y, trong lòng đối với Lục hoàng tử này lại có thêm một tầng hiểu biết.

Tô Nhan cảm giác giấc ngủ này ngủ thật sự rất sâu, cho nên hoàn toàn không biết Âu Dương Lam vừa tranh lý với phụ hoàng vì hắn, dù sao hắn vừa mở mắt liền trông thấy Âu Dương Lam ngồi ở bàn bên cạnh đọc sách trong phòng, mái tóc dài đen nhánh của y rủ xuống, dịu dàng ôn thuận rủ trên trường bào màu đen, nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú của y càng thêm anh khí tuấn lãng, Tô Nhan nhìn đến thất thần, mãi đến khi Âu Dương Lam cảm giác được tầm mắt của hắn ngẩng đầu lên, mới vội vàng nhìn qua chỗ khác.

"Cảm thấy đỡ hơn chút nào không?" Âu Dương Lam thấy hắn tỉnh liền buông quyển sách trên tay, đi đến bên giường cúi đầu nhìn hắn.

Tô Nhan gật đầu, thân thể hắn mặc dù ốm yếu nhưng lại có Tiêu Tuyệt y thuật cao siêu, lần nào cũng có thể biến nguy thành an, lần này cũng không hề ngoại lệ.

"Ngày mai chúng ta khởi hành hồi phủ, đến lúc đó bảo Hoa Lân xuống bếp tự tay nấu cho ngươi chút canh bồi bổ thân thể." Ngữ khí của y rất dịu dàng, trong ánh mắt cũng tràn ngập nhu tình, khiến cho Tô Nhan không thể không kinh ngạc nghĩ rằng, người trước mặt này cũng mạc danh kỳ diệu trọng sinh cùng hắn rồi hay không, ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong chớp mắt ngắn ngủi liền bị Tô Nhan ném vào chỗ sâu nhất trong đầu.

Ngày hôm sau, Tô Nhan trở về phủ hoàng tử.

Không ai hỏi hắn tại sao lại rơi xuống hồ vì thế hắn cũng liền làm bộ thật sự tự mình trượt chân rơi xuống.

Trở lại phủ, chuyện này Hoa Lân đã sớm biết nên đã sớm đứng ở cửa phủ đón, trông thấy Tô Nhan từ trên xe ngựa đi xuống vội vàng chạy qua, lo lắng nhìn hắn, "Mới tiến cung một ngày mà đã gầy thành thế này, A nhan thật đáng thương."

Tô Nhan buồn cười nhìn hắn, cảm thấy lời này hắn nói không khỏi quá khoa trương.

Tả Kỳ cùng Nam Cẩm đứng ở bên cạnh, trên mặt cũng hiện lên một tia lo lắng.

Âu Dương Lam đột nhiên cầm một cái áo khoác dày choàng lên trên người hắn, "Đi vào trong trước đi, bên ngoài gió lớn."

Tiêu Tuyệt hiển nhiên cũng đi theo mấy người bọn hắn hồi phủ, thứ nhất là vì muốn tùy thời quan sát tình hình của Tô Nhan, thứ hai là hắn đã đáp ứng Âu Dương Lam chiêu an, dĩ nhiên phải có bộ dáng của một phụ tá, đến lúc an trí Tô Nhan xong, Âu Dương Lam bị Hoa Lân lôi đi, thời điểm chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiêu Tuyệt mới đi đến bên giường, nhìn Tô Nhan, "Ngươi rốt cuộc là đang có chủ kiến gì? Ta không tin ngươi thật sự bị người ta đẩy xuống hồ, gần đây ngươi rất cảnh giác, làm sao ngay cả có người tới gần mà cũng không biết?"

Tô Nhan vén vén tóc vướng cạnh gò má, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuyệt, "Không có gì."

"Ngay cả ta ngươi cũng không chịu tin?" Tiêu Tuyệt có chút tức giận, ngay cả thanh âm cũng mang theo cứng rắn không chịu bỏ qua.

Tô Nhan mím mím môi, "Tiêu Tuyệt, ngươi không phải người trong triều, có một số chuyện vẫn không nên biết thì hơn."

"Tiêu Tuyệt ta là người nào chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ ràng?" Tiêu Tuyệt hỏi ngược lại một câu, Tô Nhan không còn cách nào khác, đành phải từ từ nói: "Ta chán ghét Vương quý phi."

Nói đến đây, Tiêu Tuyệt liền không hỏi thêm gì nữa, chỉ cầm tay hắn nói, "Ngươi chán ghét nàng ta, còn nhiều cách khác làm cho nàng ta biến mất, cần gì phải lấy mạng mình ra đùa giỡn?"

Tô Nhan cười mỉm, trong mắt giống như có vô số điểm quang mang hợp lại, nhanh chóng biến thành một tia ánh sáng lấp lánh, "Ta muốn xem thử phản ứng của Âu Dương Lam một chút."

Tiêu Tuyệt nhíu mày, hiển nhiên không thể theo kịp cái logic kỳ quái này của hắn, dường như sau đó mới đột nhiên hiểu ra, ôm một tia nghi ngờ nhìn hắn: "Không phải là ngươi thích Âu Dương Lam rồi chứ?"

"Vì sao không thể?" Tô Nhan tâm trạng rất tốt hỏi ngược lại, Tiêu Tuyệt bất đắc dĩ liếc hắn một cái, ngậm miệng không nói.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, thân ảnh Âu Dương Lam cao ngất đứng ở cửa phòng, có gió từ ngoài cửa thổi vào khiến cho áo bào trên người y tung bay, tựa như đại bàng đang giương cánh, khí thế tự nhiên lại mang theo một chút dịu dàng.

Trên mặt y trước sau vẫn lạnh lùng như vậy, trong mắt lại như có một ngọn lửa sáng lòa, không cẩn thận sẽ đốt cháy người nhìn vào nó.

Trong khoảnh khắc đó, Tô Nhan cơ hồ cho rằng Âu Dương Lam nghe thấy câu đối thoại vừa rồi của bọn họ.

Chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy có chút xấu hổ, phảng phất như bị Âu Dương Lam nghe thấy nói như vậy, lại khiến cho hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, Âu Dương Lam từ ngoài cửa đi vào, đi tới bên giường, "Có muốn ăn gì hay không? Ta bảo Hoa Lân đi làm."

Tô Nhan lắc đầu, cười cười, "Đừng làm phiền Hoa tổng quản, vi thần chỉ rơi vào trong nước, không có gì đáng ngại."

Âu Dương Lam lại đột nhiên không vui đến thanh âm cũng không dịu dàng như vừa rồi, "Nếu không được cứu kịp thời, hôm nay ngươi đã sớm không còn ở trên đời này rồi."

Tâm tình y không vui tới quá đột ngột, Tô Nhan có chút không biết làm thế nào, ngược lại Tiêu Tuyệt ở một bên trông thấy, tâm trạng vui sướng cười nói: "Lục hoàng tử, A Tô nhà chúng ta còn chưa khôi phục lại, ngươi hung thần ác sát như vậy, chớ lại dọa hắn đến ngất xỉu."

Âu Dương Lam nghe xong dường như mới nghĩ đến vấn đề này, biểu tình thoáng hòa hoãn đi chút ít, "Ta đi bảo Hoa Lân làm chút canh bổ mang tới." Nói xong lại nhanh chóng đi ra ngoài, Tô Nhan giương mắt nhìn theo bóng lưng của y, nghe thấy thanh âm rõ ràng của Tiêu Tuyệt truyền tới: "Thích Âu Dương Lam không phải chuyện dễ dàng."

"Ta biết." Tô Nhan cũng không quay đầu lại nói.

Trên đời này, sợ là không có người nào có thể hiểu rõ hơn hắn, thích một người là hoàng tử thì phải trả một cái giá rất đắt.

Tính mạng, tự do và phải chịu đựng được đau khổ trong nỗi cô đơn.

Có lẽ bên cạnh y tạm thời chỉ có một mình hắn, nhưng mà, dần dần, xung quanh của y sẽ vây đầy những người xa lạ, những danh môn thục nữ xinh đẹp tâm đầu ý hợp, những vũ kỹ tuyệt thế thiên hạ của các kỹ viện danh chấn, thời gian luôn từ từ sống tồn ở bất cứ một khe kẽ hở nào, nó sẽ chứng kiến tất cả sự biến hóa trên thế gian. Tình yêu, khát vọng, hoài bão, những thứ ấy tương đối với nó, tất cả chỉ có thể coi như là không khí tro bụi, nhỏ bé đến mức dường như không thể tồn tại, nó thích những ánh mắt vô tội, nhìn bi hoan ly hợp giữa trần thế, nhìn mọi người từ từ già đi, vô tâm vô phế gần như tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro