Đệ 8 chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn sáng, hai người cuối cùng cũng lên đường.

Xe ngựa dừng ngay cửa phủ, đánh xe là thị vệ thân cận bên người Lục hoàng tử, Tả Kỳ, là người ngay thẳng, võ nghệ cao cường, điều quan trọng nhất chính là rất mực trung thành với Âu Dương Lam, Tô Nhan nhìn hắn, nghe thấy Âu Dương Lam nói: "Đây là Tả Kỳ, thị vệ trong phủ."

Tô Nhan nghe xong mới phát hiện y đang nói với mình, khẽ lên tiếng, mắt nhìn Tả Kỳ, "Tả thị vệ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Trên mặt Tả Kỳ vốn không có biểu tình gì, nghe được lời nói này không khỏi đỏ mặt, mặc dù đã hơn hai mươi tuổi, lại bởi vì khuôn mặt em bé kia, mà càng trở nên trẻ hơn, Tô Nhan thấy hai gò má hắn đỏ ửng, không khỏi cười cười, Tả Kỳ cho tới bây giờ vẫn luôn là người không chịu được người khác đùa giỡn, chỉ nói một câu như vậy, chân tay liền cuống hết cả lên.

Có lẽ, Tả Kỳ chỉ lúc nào có nhiệm vụ mới đặc biệt nghiêm túc.

Đó chính là, lúc tính mạng Âu Dương Lam bị uy hiếp, hắn sẽ không chút do dự rút kiếm ra trước, sau đó thề sống thề chết bảo hộ chủ tử của mình, cho dù có phải hy sinh tính mạng cũng không hối tiếc.

Tả Kỳ căn bản chưa kịp mở miệng, Âu Dương Lam đối diện đột nhiên lên tiếng: "Tả Kỳ vẫn luôn ở bên cạnh ta, rất ít khi lộ diện, ngươi ngưỡng mộ đã lâu là ở đâu mà ra vậy?"

Tô Nhan dừng ý cười trên miệng, lần nữa xác định cái người này tuyệt đối là cố ý gây khó dễ cho hắn.

Ngay cả một câu nói cũng muốn keo kiệt so đo tính toán.

Tả Kỳ dường như cũng phát hiện chủ tử cố ý làm khó dễ, thần sắc hơi quái lạ, nhất thời không biết nên nói cái gì để giảng hòa, huống chi, chủ tử nói chuyện nào có chuyện hạ nhân xen mồm vào, hắn lại nhìn Lục công tử Tô gia, người bình thường lúc này đều sẽ kinh sợ nói chút ít lời thật, thế nhưng người thế gia công tử mới mười ba mười bốn tuổi này vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt đen nhánh tựa hồ lóe lên vài tia hào quang không rõ ràng, thanh âm giòn như trúc truyền đến: "Tả thị vệ mười lăm tuổi đã là đại nội thị vệ, chỉ là do Lục hoàng tử gặp được vừa mắt liền thỉnh hoàng thượng ban cho, mặc dù đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, nhưng mà, chắc chắn có người còn nhớ rõ Tả thị vệ năm đó anh dũng oai phong thế nào."

Hắn nói lại khiến cho Âu Dương Lam cùng Tả Kỳ đồng thời sững sờ, đây hiển nhiên là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, chỉ là không nghĩ tới, đứa bé trước mắt này vậy mà cũng biết.

Hơn nữa, ngữ khí nói chuyện cùng thần sắc ung dung, lại khiến cho người như bọn họ cảm thấy không phải là đang nói chuyện với một thiếu niên chưa kịp lớn, mà là đang nói chuyện cùng với một người đã trưởng thành.

Ba người ở trước cửa phủ mất chút ít thời gian, lúc đến hoàng cung thì trời cũng đã sáng rồi.

Mặc dù đã sang xuân, nhiệt độ lại vẫn thấp đến dọa người, Âu Dương Lam đang mặc y phục da thiên nhiên dày cộm dĩ nhiên không cảm thấy lạnh, chỉ đáng thương Tô Nhan đi đằng sau, hắn mặc dù cũng mặc rất dày, nhưng mà so với áo khoác da chồn trên người Lục hoàng tử, thì áo bông trên người hắn quá mức đơn bạc.

Lực bất tòng tâm kỳ thực không phải chỉ là một thành ngữ.

Dù cho ý chí hắn kiên định, nhưng bộ dạng thân thể gầy yếu hiện tại cũng không chịu đựng được giá rét như thế này.

Tả Kỳ không cùng tiến cung, chỉ đứng chờ ở bên ngoài cửa cung.

Cho nên, hai người từ cửa cung đi vào, một đường không ai nói câu nào.

Đêm hôm qua tuyết rơi, toàn bộ khắp hơi đều phủ một màu trắng xóa, trên đường mặc dù tuyết không dày, nhưng cũng vừa vặn biểu đạt được sự xuất hiện của bọn chúng, chân dẫm lên, sẽ phát ra tiếng "Xoẹt zoẹt ~ xoẹt zoẹt ~", trong buổi sáng yên tĩnh lại càng rõ ràng, Tô Nhan cúi đầu xuống, nhìn những mảnh tuyết còn chưa bị chân dẫm qua, thân mình của chúng trắng tinh óng ánh, sáng giống như chè hạt sen, một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, thấy Âu Dương Lam phía trước không biết đã dừng lại từ lúc nào, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn hắn.

"Hoàng cung này thật sự rất lớn, tốt nhất là đi sát theo ta." Y hơi hơi mở miệng, thanh âm so với tuyết dưới chân còn lạnh hơn, Tô Nhan gật gật đầu, cũng không còn tâm tư thưởng thức bông tuyết, ba bước cũng chỉ mất hai bước đi đến phía trước, Âu Dương Lam chờ hắn đi đến phía sau mới xoay người lại tiếp túc đi về phía trước.

Hắn kỳ thật đã ở trong hoàng cung này mười năm, mỗi một ngóc ngách cũng đều vô cùng quen thuộc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo sau Âu Dương Lam, làm bộ thật sự rất sợ sẽ lạc đường.

Bọn họ cũng không có trực tiếp đi tới cung điện hoàng thượng, mà đi đến chỗ Tam hoàng tử ở trước, trừ bỏ ngoài trường hợp đặc biệt của Âu Dương Lam này, các hoàng tử khác đều ở hết trong cung, dù sau hoàng cung cũng thật sự rất lớn, lại sinh thêm mười tám hoàng tử nữa cũng không hề cảm thấy chật chội, trên đường trái lại ngẫu nhiên gặp được Thất hoàng tử Âu Dương Phong, Tô Nhan nhìn thấy hắn không khỏi kích động một trận, hắn đã vài ngày không gặp Tiếu Dụ, cũng không biết tên kia ở trong hoàng cung có quen hay không.

Nhìn thấy người đi bên cạnh Âu Dương Phong, vừa khoác thêm áo vừa cầm lò sưởi cho hắn, Tiếu Dụ, Tô Nhan mới nhẹ nhàng thở ra.

Hắn rất sợ chính mình không có chỗ dựa như trước kia, Tiếu Dụ cũng sẽ chết.

Nay thấy Tiếu Dụ vui vẻ, khiến hắn yên tâm hơn phần nào, bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa Âu Dương Lam phía trước tựa hồ không có ý định dừng lại chào hỏi, cho nên Tô Nhan cũng chỉ có thể đi theo chủ tử, không dám lỗ mãng.

Cung điện của Âu Dương Khâm ở phía tây, gọi là Thanh Phúc cung.

Vậy cũng rất hợp với tính cách của hắn, không tranh không đoạt, mà lại có chút kháng cự với quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, ở trong vũng nước đục lớn như vậy vẫn cố giữ cho mình được một lòng trong sạch.

Âu Dương Khâm dường như không đoán trước được Âu Dương Lam sẽ đến, sửng sốt nửa ngày mới phun ra được một câu: "Lục đệ, sao ngươi lại tới đây?"

Âu Dương Lam đảo mắt nhìn bốn phía một chút, lạnh nhạt mở miệng: "Ta nghe Nhị ca nói ngươi không muốn cái thân phận hoàng tử này?" Tô Nhan ở một bên nghe xong, cảm thấy lời này của Âu Dương Lam quá trực tiếp, giống như tất cả lựa chọn của Âu Dương Khâm cũng chẳng hề liên quan gì tới y, cũng đúng, hôm nay y đến, vốn chính là do Âu Dương Vân nhờ, làm sao có thể yêu cầu hắn cảm thông được đây?

"Cũng... cũng không phải là không muốn, chỉ là..." Âu Dương Khâm nói chuyện có chút ngập ngừng, trong lúc vô tình ánh mắt quét đến Tô Nhan ở đằng sau Âu Dương Lam, không khỏi sửng sốt, ngược lại lại nói: "Lục đệ mau ngồi, Tô công tử cũng mời ngồi."

Âu Dương Lam chọn mi, ngồi xuống, Tô Nhan tất nhiên là không thể ngồi, lại bị Âu Dương Khâm một phen kéo xuống ghế, "Tô công tử đến Thanh Phúc cung của ta cũng đừng khách khí."

Tô Nhan trong lòng âm thầm bật cười, Âu Dương Khâm đối xử với hắn nhiệt tình như vậy, còn không phải là muốn cho mình ở trước mặt Tiêu Tuyệt nói tốt cho hắn thêm vài câu, thật sự là người không quan tâm thế sự, hắn cũng không nghĩ lại xem Tiêu Tuyệt là người nào, sao có thể vì người ngoài nói hai ba câu liền thay đổi cách đối xử với một người?

Cho dù Âu Dương Khâm thật sự trở thành người bình thường, Tiêu Tuyệt đã không thích thì nhất định cũng sẽ không thích. (Cảm thấy Khâm ca quá đáng thương (╥﹏╥), thím nào đẩy thuyền này cũng chết tâm đi, vì Tiêu Tuyệt là hoa đã có chủ sòi)

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên có chút chán ghét bản thân mình lắm miệng, lúc ấy chính là nhất thời xúc động, không nghĩ tới Âu Dương Khâm thật sự sẽ đem lời hắn nói là thật, nếu kết quả vẫn như trước, vậy không phải là hắn hại Âu Dương Khâm sao? Người này mặc dù không ôm chí lớn, nhưng lại là người có tính tình khó mà có được.

Thừa dịp Âu Dương Khâm gọi người dâng trà, Âu Dương Lam bên cạnh đột nhiên nghiêng người qua, ghé vào tai hắn nói: "Tô Nhan, ta thật sự là đánh giá thấp ngươi, ngươi rốt cuộc là sử dụng thủ đoạn gì mà lại khiến cho Tam ca du diêm bất tiến của ta cũng phải phụng bồi ngươi như khách quý như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro