Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân viên lễ tân hai mắt ngời sáng, cười ngọt ngào, "Chào tiên sinh, ngài đi thang máy bên cạnh lên tầng 15, sẽ có người tiếp đón."

Thuyền mô phỏng hiện giờ là Tề Thừng mới chế tạo ra hàng mẫu, người chơi để phù hợp với bản thân thì có thể điều chỉnh thêm, có thể giúp phát huy tốt hơn trong trò chơi. Nhưng về sau người mua không còn được hưởng đãi ngộ tốt như vậy nữa, vì giá trị tiêu thụ của thuyền mô phỏng rất thấp nên nửa tháng sau Tề Thừng ngừng sản xuất mặt hàng này.

Cũng không trách được tại sao thái độ của cô gái này lại tốt như thế, thuyền mô phỏng chỉ có thể kết nối với Thần Vực, lại có hạn chế trị số thể lực nên chẳng mấy ai đến mua.

Mục Xuyên đi lên tầng 15, có một vị mặc áo blouse trắng ra đón.

"Xin chào, cậu là khách hàng muốn chế thuyền mô phỏng? Tôi họ Lý, phụ trách phần điều chỉnh của khách hàng, mời đi theo tôi."

Lý điều chỉnh viên dẫn Mục Xuyên đi qua hành lang thật dài, hai bên là cửa kính nhìn vào gian phòng trưng bày thuyền mô phỏng rất đồ sộ.

Người họ Lý thao thao bất tuyệt, "Mục tiên sinh, thuyền mô phỏng của chúng tôi được áp dụng công nghệ tiên tiến nhất thế giới vào quá trình sản xuất, lại thêm dịch dinh dưỡng (*) đặc chế, chẳng những có thể đăng nhập trò chơi liên tục nhiều giờ, còn có thể kích thích phản xạ của cơ thể, đối với cơ thể con người mà nói thì có rất nhiều tính năng ưu việt dành riêng, mua hàng của chúng tôi tuyệt đối là sự lựa chọn chính xác! Hơn nữa Mục tiên sinh quả nhiên theo kịp thời đại, mua thuyền mô phỏng vào thời điểm này chắc chắn sẽ được khuyến mãi thêm dịch dinh dưỡng..."

Nói rồi, anh ta quay đầu nhìn cậu.

Mục Xuyên đầu óc có chút chậm trễ, giọng của Lý điều chỉnh lại nghe không quá rõ ràng nên khi cảm nhận được ánh mắt của anh ta, cậu chỉ lãnh đạm nhìn anh ta một cái, biểu tình trên mặt không tính là có dao động.

Lý điều chỉnh hơi lúng túng, cười cười, "Mục tiên sinh, một khoang thuyền mô phỏng là một trăm vạn điểm tín dụng, một phần dịch dinh dưỡng pha loãng đủ để liên tục cung ứng trong ba mươi ngày là một vạn điểm tín dụng, trừ chiết khấu xong là còn chín ngàn rưỡi, ngài xem..."

Mục Xuyên bình tĩnh đáp, "Vậy lấy cho tôi sáu mươi phần dịch dinh dưỡng."

"Được, Mục tiên sinh." Lý điều chỉnh cười càng tươi.

Mục Xuyên tiêu một trăm năm mươi bảy vạn điểm tín dụng, Lý điều chỉnh lại dẫn hắn đi vào một gian phòng rất lớn.

"Đây là khu điều chỉnh, mời vào."

Đây là một nơi vô cùng rộng lớn, chứa rất nhiều các loại dụng cụ và thuyền mô phỏng, máy móc cùng thiết bị thì biểu thị đủ các số liệu và sóng ngắn, rất nhiều người mặc blouse trắng không ngừng đi qua đi lại làm việc, vô cùng bận rộn.

Anh ta đưa Mục Xuyên đến trước một cái thuyền mô phỏng, mọi người đang lắp đặt các thiết bị giám sát cho nó.

"Mục tiên sinh, phiền ngài sang phòng bên cạnh thay quần áo, đợi một lát rồi bắt đầu điều chỉnh theo ý ngài."

Mục Xuyên cởi tất cả chỉ giữ lại quần lót nằm vào trong khoang thuyền, một điều chỉnh viên trẻ tuổi nói với hắn, "Mục tiên sinh, chúng tôi sẽ rót dịch dinh dưỡng pha loãng vào trong này, ngài đừng sợ, người ngập trong chất lỏng vẫn có thể hô hấp như bình thường, toàn bộ quá trình điều chỉnh đại khái cần ba giờ, thời gian này ngài có thể đăng nhập vào trò chơi, điều chỉnh xong xuôi chúng tôi sẽ gọi ngài."

Trước mắt bỗng hiện lên ánh chớp sáng lòa, Mục Xuyên phát hiện mình đứng trước một tòa cung điện được xây bằng đá cẩm thạch trắng tỏa ánh hào quang đẹp đẽ, sau một hàng dài cột thạch cao được trang trí theo kiểu La Mã là cửa lớn hoa lệ đóng kín. Cậu quay đầu nhìn xung quanh, cung điện này giống như đang trôi nổi trên mây, xung quanh đều là mây cuộn trông không thấy điểm cuối, nơi đâu cũng rực rỡ ánh sáng.

Kỳ quái, đây rõ ràng không phải là nơi để tạo nhân vật.

Một giọng nữ vang lên, "Chào mừng trở về, Vong Xuyên."

Theo lời nói, cổng cung điện mở ra, một người đứng ở phía sau cánh cổng, mỉm cười nhìn cậu.

Người này có mái tóc đen mềm mại, diện mạo tuấn tú, mặc một thân áo giáp kim loại sáng loáng, hông và lưng đều có hai thanh đoản kiếm.

Là Vong Xuyên, là Vong Xuyên đã chết kia,

Mục Xuyên kinh ngạc nhìn người kia, không nghĩ tới lại thấy nhân vật này làm cho làm cho tâm trí cậu run lên từng đợt, nháy mắt trong lòng trào dâng đủ loại cảm xúc hỗn tạp. Cậu rất nhanh phát hiện Vong Xuyên kia tuy là mỉm cười với mình nhưng ánh mắt lại chẳng hề có chút tập trung.

"Xin hỏi ngài có muốn tiếp tục sử dụng tên Vong Xuyên hay không?" Giọng nữ hỏi.

Phải, đây chính là cái mà người ta gọi là quá trình gặp lại bản thân kiếp trước. Mục Xuyên hít sâu một hơi, kiên định nói, "Tiếp tục."

Vừa dứt lời, trên đầu nhân vật hiện ra một quầng sáng, dòng chữ "Vong Xuyên" nhỏ nhỏ hiện ra sau đó.

Đại não cậu trở nên hỗn loạn, Mục Xuyên không cả nghe thấy giọng nữ kia nói gì.

Cậu đi vào trong cung điện, bên trong trống trải nhưng được trang hoàng vô cùng tráng lệ, vách tường và thân cột đầy những bức họa tinh xảo. Ở ngay sảnh chính của cung điện là bức tượng nữ thần Gaia nhắm mắt tay đặt trước ngực. Mục Xuyên nhìn lướt qua những tấm họa một chút. Nếu như để ý kĩ, chúng đều nói về sự tích các chủng tộc và...chiến tranh?

"Mời lựa chọn chủng tộc hoặc lựa chọn chế độ ngẫu nhiên."

Trong sảnh xuất hiện rất nhiều bóng người, hình thái rõ ràng là mang tính đặc thù cao.

Các chủng tộc có thể lựa chọn được ở trong Thần Vực chỉ có vài cái: Nhân tộc, Người lùn tộc, Thú nhân tộc, Tinh linh tộc, trong đó Thú nhân tộc chia thành hai nhánh là Bò tót tộc và Miêu tộc, Tinh linh tộc cũng có hai nhánh là Nguyệt quang tinh linh và Rừng rậm tinh linh.

Cậu trầm tư một hồi, lựa chọn chế độ ngẫu nhiên.

Năm đó Mục Xuyên trực tiếp lựa chọn Nhân tộc, cậu hiện tại tò mò nếu ngẫu nhiên thì mình sẽ thuộc chủng tộc nào.

Thần Vực dĩ nhiên không chỉ có ba chủng loài vừa nêu trên, có rất nhiều tộc khác chỉ khi lựa chọn ngẫu nhiên mới có khả năng trúng vào, chủng tộc mà có khả năng nghịch thiên thì xác suất chọn vào càng thấp, ví dụ như là Dực tộc hay Long tộc chẳng hạn. Đương nhiên, lựa chọn ngẫu nhiên cũng có thể chọn vào Nhân tộc.

Kiếp trước cậu từng thấy có người đùa giỡn, lựa chọn ngẫu nhiên cho nhân vật xong rồi liền đi tự sát, chờ mấy phút rồi lại tạo nhân vật mới, kết quả vẫn là chủng tộc cũ. Quan phương Thần Vực giải thích, chủng tộc ngẫu nhiên cũng là dựa trên những đặc điểm khác nhau để lựa chọn, nhưng cũng chẳng nói cụ thể là dựa vào những tiêu chí nào. Cũng từng có rất nhiều người nói chênh lệch giữa các chủng tộc rất lớn, rất bất công, kết quả quan phương Thần Vực phán rằng nếu đã như vậy thì có muốn thêm chủng tộc yêu hồ vào hay không, đám người chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chơi Nhân tộc.

Thực ra không có chủng tộc nào yếu, cái nào cũng có điểm mạnh điểm yếu của riêng mình.

Lựa chọn ngẫu nhiên xong, tất cả bóng người trước mắt đều biến mất, một vầng sáng tụ lại rồi dần dần hiện ra một người khác.

Mục Xuyên mở to mắt kinh ngạc, người kia có một đôi đồng tử màu vàng nhạt xinh đẹp linh động, mũi thẳng cao ngất, đôi môi hồng nhạt hơi mím chặt, tóc trắng tiêu sái thả xõa qua vai, trên đầu có đôi tai nhọn nhọn ngắn ngủn, làn da tái nhợt gần như trong suốt. Cậu vốn đã rất tuấn tú dễ nhìn, thêm cái vẻ ngoài đặc thù của chủng tộc làm cho ngoại hình của Vong Xuyên càng giống như tiên giáng trần.

Mục Xuyên nghi hoặc nhìn nhìn, cái chủng tộc gì đây?

Cái giọng nữ kia rất nhanh liền nói cho cậu biết đó là Ám dạ tinh linh.

Cậu nhíu mày, không phải Tinh linh tộc chỉ có hai nhánh là Rừng rậm và Nguyệt quang thôi à, Ám dạ này là mọc ở đâu ra thế?

"Ngài xác định chủng tộc của mình là Ám dạ tinh linh?"

"Xác định." Cậu nói, không cần quan tâm nguồn gốc của cái nhánh thứ ba này, dù sao Tinh linh tộc có điểm chung là trời sinh nhanh nhẹn, ít nhất cậu cũng không thiệt hại nhiều.

"Tạo nhân vật thành công, chào mừng trở lại, Vong Xuyên!"

Ám dạ tinh linh bất ngờ cùng Vong Xuyên hòa làm một, tòa cung điện đột nhiên biến mất, Mục Xuyên rơi khỏi chín tầng mây xuống đại lục Thần Vực.

Cuối cùng cũng đáp được xuống đất, cậu gập bụng nôn khan mấy lần, sau đó cúi đầu nhìn xem trang phục tân thủ trên người mình: một bộ quần áo vải vô thuộc tính, một cái túi có chừng mười đồng, lại ngẩng lên xem xét khung cảnh xa lạ xung quanh.

Nơi này là một mảnh rừng bị bao phủ trong đêm tối, phía trên ánh trăng soi sáng vằng vặc, đằng kia có một cái cột mốc ghi ba chữ Vĩnh Dạ Thôn cách điệu. Cậu thấy mờ mờ mấy gian nhà rải rác trên cây hay ven đường, một ít loài thực vật lạ phát ra ánh sáng, mấy chú đom đóm không ngừng bay quanh quẩn, phía bắc có một cây đại thụ thật lớn tỏa sáng trong đêm.

Mục Xuyên nhìn thôn Vĩnh Dạ yên tĩnh trước mắt, suy nghĩ một chút. Cậu đi trên con đường nhỏ, tuy là thôn không lớn, nhưng lại có cửa hàng vũ khĩ và tiệm y dược, âu đây cũng là có thôn Tân Thủ nên mọi cửa hàng đều có.

"Vong Xuyên..." Thanh âm già nua vang lên, gọi cậu.

Mục Xuyên kinh ngạc quay đầu nhìn lão tinh linh già khọm. Ông lão da nhăn nheo thiếu sức sống, râu tóc trắng ảm đạm che mất nửa khuôn mặt, đôi mắt màu vàng nhạt cũng thiếu đi một phần sinh động, chống gậy đứng ở trạc cây đa lớn nhất nhìn cậu.

"Vong Xuyên...khụ khụ..." Ông lão ho khan, "Vong Xuyên, nhiều năm rồi, ngươi là Ám dạ tinh linh đầu tiên ta thấy. Ám dạ tinh linh ở trên đại lục đã chẳng còn mấy ai, người vĩ đại nhất cũng đã sớm không tồn tại."

Nói đến đây, lão dùng ánh mắt đục ngầu nhìn cậu, "Ngươi thực sự muốn nghe truyền thuyết về Ám dạ tinh linh sao?"

Mục Xuyên gật đầu, nhanh nhạy nhận ra cái gì đó.

"Nói từ thần Sáng thế Gaia mà đi..." Lão tinh linh nhìn về phía chân trời, buồn bã bắt đầu.

Lão chậm rãi kể lại trang lịch sử bám đầy bụi ấy. Ám dạ tinh linh là nhánh đầu tiên xuất hiện của Tinh linh tộc, đã từng có quá khứ huy hoàng xán lạn muôn phần ở đại lục, tuy rằng nhân số rất ít, nhưng lại lấy năng lực ẩn nấp và ám sát làm thế mạnh, thậm chí còn có một nữ tính trong Mười hai truyền kì là Ám dạ tinh linh ám sát giả mạnh nhất.

Nhưng mà, một lần tai họa ập đến, một đám người ngoại lai thực lực cao cường xông vào với ý đồ cướp lãnh thổ của họ. Mười hai truyền kì nổi trận lôi đình, đem thuộc hạ dưới trướng đi dẹp loạn, đại chiến nổ ra khắp nơi. Chiến tranh lần đó bởi vì bắt đầu ở thành Ba Nhĩ Ốc, kết thúc cũng ở thành Ba Nhĩ Ốc nên tòa thành này được gọi là chi chiến. Ở tòa thành này, đã bao nhiêu Ám dạ tinh linh ngã xuống. Cuối cùng, bọn ngoại lai bị đuổi, mà mười hai vị truyền kì từ đó không hiểu sao cũng mai danh ẩn tích, đến nay vẫn không nghe được tin tức gì về họ.

Mí mắt Mục Xuyên nhảy dựng một cái, Ba Nhĩ Ốc chi chiến là một bối cảnh sự kiện của Thần Vực, là nơi các chủng tộc giao tranh liên miên. Bởi vì sự kiện chiến tranh thảm thiết kia mà các chủng tộc không thể không liên thủ lại với nhau, thẳng đến năm mươi năm sau là thời điểm hiện tại vẫn có thể duy trì hòa bình, có thể nói đây là một sự kiện lớn, không nghĩ đến nhiệm vụ của lão tinh linh lại là đề cập đến vấn đề diễn ra cách đây lâu như vậy.

Phải, lúc lão gọi cậu, cậu đã biết kể lại lịch sử của Ám dạ tinh linh cho cậu là nhiệm vụ của lão.

Lão tiếp tục thì thào kể. Chiến tranh kết thúc, mọi người trở về cuộc sống sinh hoạt bình thường. Vài năm sau, Ám dạ tinh linh hoảng sợ khi phát hiện ra họ không thể sinh sản được nữa, trong tộc chỉ còn vài cái mạng già yếu bệnh tật, cùng với một ít thiếu niên thiếu nữ sinh ra trước chiến tranh. Bọn họ bị buộc phải lánh đời, nhưng vẫn khao khát tìm ra nguyên nhân tại sao họ không thể sinh nở. Từ đó đến giờ đã hơn năm mươi năm, các tinh linh trẻ tuổi đều chậm rãi trưởng thành, các tinh linh ngày xưa tham gia chiến đấu đều già nua cả, Ám dạ tinh linh lâm vào cảnh nguy nan diệt tộc.

"Chàng trai..." Tinh linh lão làng từng tung hoành ngang dọc năm xưa, bây giờ giọng nói lại run rẩy nghẹn ngào, "Chúng ta đã làm sai cái gì để bị các vị thần trừng phạt?"

Mục Xuyên nắm chặt lấy tay lão, kiên quyết, "Chẳng phải còn tôi sao, chẳng có gì là trừng phạt cả."

"Tốt! Tốt!" Lão tinh linh vỗ vỗ tay cậu, tỉnh táo lại.

"Vong Xuyên, ngươi bây giờ là Ám dạ tinh linh trẻ nhất, ta biết ngươi muốn đi thăm thú đại lục rộng lớn, nhưng trước hết hãy chứng minh rằng ngươi đủ bản lĩnh để làm điều đó." Ánh mắt lão trở nên sắc bén, "Nếu như ngươi không có cách nào đem được răng nanh của Ngân Lang vương sống trong cánh rừng phía Nam ở cấp 10 về cho ta, ngươi bắt buộc phải ở lại đây."

Mục Xuyên trong lòng rùng mình, đồng ý.

Hệ thống: Tiếp nhận nhiệm vụ [Chứng minh thực lực (bắt buộc)], tiếp nhận nhiệm vụ [Điều tra nguyên nhân Ám dạ tinh linh tuyệt hậu (bắt buộc)].

Mục Xuyên nhíu mày. Điều tra nguyên nhân tuyệt hậu? Các vị tiền bối làm không được, cậu làm sao nổi?

Lão tinh linh buông tay cậu ra, bảo cậu rời đi. Sau khi Mục Xuyên khuất bóng, lão nhìn về phía cây đại thụ, thở dài thườn thượt, ánh mắt rầu rĩ mờ mịt đau thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro