CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mặt Ngữ Tu là một bàn đồ ăn, đột nhiên cảm thấy hảo tịch mịch. Cậu biết Trường Uy tạm thời có việc, nhưng cậu cũng không nên cảm thấy tịch mịch. Cho tới nay, cậu cũng là một mình sinh hoạt, cũng không cảm thấy tịch mịch, thế nhưng từ khi quen biết Trường Uy tới nay, cậu bắt đầu hiểu được cái gì gọi là tịch mịch. Chỉ cần thấy được Trường Uy liền vui không kìm hãm được, nhất là lúc Trường Uy tìm cậu ăn bữa tối, cậu liền cả ngày vui vẻ vô cùng, ngay cả khi bị cấp trên trách móc cũng không sao.

Ngữ Tu cũng không biết rõ lắm vì sao tâm tình lại kì quái như vậy... Đại khái là tịch mịch quá lâu, một ngày có người quan tâm mình, bản thân liền hết thuốc chữa ỷ lại vào người kia đi... Chắc là... Không sai, là tịch mịch.

Chỉ là hôm nay là lần đầu tiên Trường Uy lỡ hẹn, bản thân dĩ nhiên lại có cảm giác mất mác lớn như vậy! Ngữ Tu không khỏi trách cứ bản thân vô dụng, ngay cả người nhà cũng có khả năng có bữa tiệc xã giao mà không về nhà, huống chi chỉ là một người bạn chứ. Bằng hữu cũng không có nghĩa vụ nhất định không thể lỡ hẹn! Tuy rằng lí trí rất nhanh tiếp nhận sự thực, thế nhưng dời núi lấp biển mà đến cả tịch mịch cũng không giải quyết được. Ngữ Tu suy nghĩ một chút, liền ghé vào trên bàn cơm ngủ thiếp đi...

"Oa~~" Tiếng khóc đáng thương của trẻ con dọa Ngữ Tu đến luống cuống tay chân, nhi tử nửa đêm phát sốt nôn mửa, Ngữ Tu vội vàng chuẩn bị đi bệnh viện. Chỉ là Ngữ Tu chưa bao giờ gọi xe taxi nên không có số điện thoại, lòng nóng như lửa đốt, cậu bất chấp bây giờ là hai giờ sáng, cầm điện thoại lên gọi đến dãy số quen thuộc.
[Hello?] Bên đầu điện thoại kia truyền đến thanh âm buông ngủ của Trường Uy.

"Uy, Trường Uy sao? Xin lỗi đánh thức anh!" Ngữ Tu khẩn trương bất an mở miêng.

[Ngữ Tu? Làm sao thế? Trễ như này còn chưa ngủ?] Vừa nghe là thanh âm của Ngữ Tu, Trường Uy cả người đều thanh tỉnh!

"Ân, xin lỗi, Tiểu Hằng lên cơn sốt, anh có thể hay không chở..." Lời còn chưa nói hết, Trường Uy liền chen vào.

[Cậu đi chuẩn bị thẻ bảo hiểm y tế cùng đò đạc của Tiểu Hằng, tôi lập tức tới, đến nhà cậu sẽ call cậu!]

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện Loan Ngạn, Trường Uy cùng với bác sĩ thảo luận về bệnh tình của Tiểu Hằng, mà Ngữ Tu sắc mặt trắng bệch thì bị y tá gọi đi làm thủ tục nhập viện. Nghe được nhi tử bị nhiễm viêm phổi cấp tính, Ngữ Tu cả kinh nói không ra lời.

Nhất là khi bác sĩ nói phải chuyển tới phòng chăm sóc trẻ em, Ngữ Tu càng sợ đến mất hồn.

"Ngữ Tu, cậu ngày mai trước hết xin nghỉ phép, đây là cellur phone của tôi, cậu cầm đi, ở bệnh viện không tiện mở máy, nhưng tôi có thể gửi message cho cậu!" Trường Uy kín đáo đưa điện thoại cho Ngữ Tu, nửa đêm trong bệnh viện bốn bề vắng lặng, Trường Uy thật chặc ôm lấy bả vai gầy yếu của Ngữ Tu cổ vũ cho cậu. Ngữ Tu gật đầu, ngập ngừng nói tiếng cảm tạ, bộ dáng bất lực khiến cho Trường Uy đau lòng không thôi.

Đêm đó, Ngữ Tu ngồi một mình ở trên ghế phòng chăm sóc trẻ em, nhìn nhi tử thân thể nho nhỏ nằm ở trên giường bệnh màu trắng, nhi tử là người thân cận nhất của cậu trên thế giới này, mà lời nhắc nhở cứng ngắc mà nghiêm túc của bác sĩ làn thứ hai vọng ở bên tai Ngữ Tu, tâm tình cô đơn sợ hãi nhét đầy trong lòng, mặc dù nói nam nhân không khóc, nhưng Ngữ Tu cũng không nhẫn nại được mà khóc lên.

Trường Uy bởi vì sáng mai 8h có hội nghị nghiên cứu và thảo luận mà về nhà trước, nhưng anh chỉ là về sửa sang lại tư liệu cùng quần áo, toàn bộ đặt ở phía sau xe, rồi lại lập tức tới bệnh viện. Đi tới phòng chăm sóc trẻ em, nửa đêm hanhflang có vẻ trống rỗng. Trường Uy dưới sự giúp đỡ của y tá cũng mặc vào quần áo khử trùng, đi thẳng vào phòng bệnh của Tiểu Hằng.

Bên trong phòng bệnh, Ngữ Tu tưởng là y tá mà xoay người đứng lên, Trường Uy nhờ ánh sáng bên ngoài chiếu vào mà tinh tường thấy trên mặt Ngữ Tu nước mắt chưa lau đi. Trong lòng căng thẳng, Trường Uy không nhịn được nữa sải bước nhanh về phía trước, dùng sức ôm Ngữ Tu, hôn lên mái tóc mềm mại của cậu... Thẳng đến khi cơ thể ở trong lòng giật mình, mới ý thức được mình đang làm gì.

"Ách, cái kia... Ngữ Tu, tôi sẽ cùng cậu. Không cần lo lắng. Mặc dù tôi không phải bác sĩ nhi khoa, nhưng tôi đã call bằng hữu của tôi là bác sĩ Lại, hắn đợi lát nữa sẽ đến." Trường Uy khẩn trương thanh thanh yết hầu, đổi chủ đề, để tránh khỏi lộ chân tướng.

"Ân... Cảm ơn anh. Xin lỗi, đã đánh thức anh, để cho anh phiền toái như vậy." Ngữ Tu trốn trong lòng ấm áp của Trường Uy, cảm thấy hết sức an ủi.

"Không, không sao!" Trường Uy ôn nhu sờ sờ mái tóc mềm mại của Ngữ Tu trả lời.

"Hài tử làm sao mà sốt, cậu biết không?" Chỉ là Trường Uy rất buồn bực, thời tiết tháng sáu lẽ ra trẻ con cũng sẽ không bị nhiễm viêm phổi.

"....." Ngữ Tu vừa nghe Trường Uy nói cũng không nhịn được nữa mà nức nở, dọa Trường Uy sợ hãi.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Ngữ Tu đừng khóc, nói tôi biết." Trường Uy cuống quít lần thứ hai ôm chặc thân thể run rẩy.

"Ô... Làm hại.. Là tôi... Làm hại..." Ngữ Tu khóc rất lợi hại, nhưng Trường Uy vẫn là nghe được.

"Ngữ Tu, cậu đang nói cái gì! Càng là ấu tiểu hài tử càng dễ..."

"Hay... Bởi vì tôi... sơ ý, mới có thể... Để Tiểu Hằng sinh... Bệnh... Tôi ngủ thiếp đi... Ô..."Ngữ Tu khóc đến mức thở không ra hơi.

"Cậu đang ngủ?" Trường Uy đầu óc mơ hồ.

"Tôi đang ngủ, kết quả... Đã quên đưa Tiểu Hằng... Ôm trở về trong phòng ngủ, có khả năng... Quạt thổi quá to... Nên... Lạnh... Ô..." Ở trong lòng Trường Uy, Ngữ Tu khóc sưng hết cả hai mắt.

Sáng hôm sau, bằng hữu của Trường Uy bác sĩ Lại sau khi xác định tình hình của Tiểu Hằng, Trường Uy giúp Ngữ Tu gọi điện thoại đến văn phòng xin nghỉ và nhà bảo mẫu, mới lái xe đến Vinh tổng. Cuộc họp diễn ra cả ngày, ngay cả bác sĩ chủ trì đều không che giấu được sự mệt mỏi, huống chi là Trường Uy cả đêm không ngủ. Trường Uy lo lắng cho Ngữ Tu nên không thể mệt mỏi, tắm rửa, uống cà phê đen rồi lái xe đến trước bệnh viện Loan Ngạn thăm hỏi Ngữ Tu cùng hài tử. Vừa mới gọi điện thoại cho Lại, hắn giải thích tình huống của Tiểu Hằng,sau đó cũng xác định tình huống của Tiểu Hằng đã ổn định, Trường Uy thở dài một cái. Anh đối với lời Ngữ Tu nói lúc trong bệnh viện rất để ý, cho nên dù thế nào cũng phải tìm Ngữ Tu hỏi rõ ràng.

"Hắc, Trường Uy, hài tử của bằng hữu ngươi không sao rồi. Nhưng thần sắc của ngươi có điểm dọa người!" Lại trêu ghẹo nói.

"Lại, cậu thật là! Đúng rồi, hằng hữu của tôi có khỏe không?"

"Ân, rất tốt a! Baba khả ái ôn nhu như vậy, thật khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng!" Lại tự đáy lòng than thở. Xã hội bây giờ, thường thường ngay cả thân sinh mụ mụ cũng không quan tâm cuộc sống của hài tử, vậy mà vẫn còn có người cha như vây!

"Uy, cậu đang nói cái gì nha!" Trường Uy nghĩ thầm, sẽ không lại thêm một tình địch đi! Mặc dù lão này đã có gia đình, những cẩn thận vẫn là hơn!

Đi vào phòng bệnh Tiểu Hằng, y tá Cương và Ngữ Tu nói xong đi ra. Thấy Ngữ Tu hơi lộ ra vẻ mặt thả lỏng, Trường Uy do dự có nên hay không hỏi cậu vì sao lại nói những lời đó.

"A! Trường Uy, anh đến rồi, bác sĩ nói Tiểu Hằng không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng. Nhưng vẫn phải ở trong phòng chăm sóc." Ngữ Tu sắc mặt tiều tụy vội vàng dem lời bác sĩ nhắc lại, để Trường Uy biết rõ.

"Lâm tiên sinh, bác sĩ Lý, phiền một chút, tôi phải giúp hài tử lau người, kiểm tra!" Hai y tá tiến đến chuẩn bị.

"Ngữ Tu, nơi này có ý tá, tôi trước tiên đưa cậu về tắm rửa nghỉ ngơi, rồi lại đưa cậu qua đây, được không?"

"Đúng vậy! Lâm tiên sinh, anh không cần lo lắng, chúng tôi sẽ chiếu cố Tiểu Hằng, trước tiên nghỉ ngơi một chút, anh mệt ngã gục, Tiểu Hằng làm sao bây giờ?" Y tá cũng muốn Ngữ Tu yên tâm.

Vì vậy Trường Uy đưa Ngữ Tu vè nhà. Dọc theo đường đi hai người đều không nói gì, Trường Uy nghĩ đến bộ dáng khóc lớn của Ngữ Tu, Ngữ Tu vãn vì sơ sót khinh thường của bản thân mà rơi vào trạng thái tự trách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ