Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

》 Chương 2。Tỉnh lại 《

Linh xà Thú Nhân, là một đại lục tộc thú tách biệt và thưa thớt nhất. Vì bọn họ trời sinh là giống loài vô cùng lãnh huyết. Ngoại trừ nhu cầu tìm một bạn đời để bầu bạn, đối với tộc nhân hay thậm chí là thân nhân đều không hề có chút thân tình. Cho nên trừ bỏ những con có bạn đời, đa phần đều chọn cách thức sống một mình.
Lại nói đến sự sinh sản của linh xà cái, cũng không khác với giống loài thú nhân mấy.
Bọn họ đều là tự mình sản sinh ra trứng xà, mỗi một hang ổ có thể có bảy tám quả trứng, cũng có thể có đến hơn mười lăm mười sáu quả trứng. Hơn nữa chúng còn có khả năng dự trữ tinh trùng trong thời gian rất dài, có thể trữ trong bụng xà cái gần mười năm, thậm chí mười mấy năm. Cho dù chỉ giao phối qua một lần, giống cái cũng có thể tự mình sản sinh thêm vài quả trứng nữa.

Lại kể đến câu chuyện về bộ tộc của linh xà còn có một giống cái sau khi bị bắt giao phối, may mắn được một tộc nhân cứu ra, giống cái đó mặc dù không có tiếp tục thực hiện giao phối với bất kỳ linh xà nào, nhưng cũng có thể liên tục sản sinh ra hơn mười quả trứng rắn. Trứng rắn này, khi vừa sinh ra đều bị ném bỏ. Rất may được một linh xà nhặt về đem dưỡng thành.

Theo lý thuyết, đối với năng lực sinh sản cường đại như vậy, số lượng thú nhân linh xà hẵn phải là khổng lồ mới đúng. Nhưng sự thật hoàn toàn tương phản, linh xà thú là thú nhân có số lượng thưa thớt nhất đối với các loài khác.

Có thể là do khả năng duy trì giống loài càng về sau càng trái ngược với khả năng sinh đẻ, đời sau của bọn họ số lượng tuy nhiều, nhưng hoàn toàn không có trí tuệ, không thể hóa thành hình người nguyên vẹn. Chân chính có thể hóa thành thú nhân, cũng là trăm xà có một. Vì lẽ đó mà hiện tại thú nhân đại lục, vẫn còn tồn tại linh xà thú, bất quá là do may mắn.
Bởi vì số lượng linh xà thú chỉ còn lại một nửa đại lục, làm cho bọn hắn phải cực nhọc tìm kiếm bạn đời còn lại. Phần lớn đều là những linh xà chọn cách độc lập sinh tồn giống nhau, phải dựa vào bản lĩnh mới có thể đoạt được cho bản thân một giống cái.

Nhưng trong quá trình chiếm giữ giống cái, lại cũng chỉ là một loại kế tục di truyền, hoàn toàn không có khái niệm nảy sinh tình cảm với giống cái. Vào đêm trăng tròn, những con xà con sẽ bị cha chúng vứt bỏ, căn bản không có cơ hội đi theo cha chúng mà học tập cách sinh tồn. Nhưng bọn hắn lại có khả năng có thể ghi nhớ, khiến cho bọn họ có một cơ hội sống sót ở đại lục thú nhân này.

Linh xà xanh lục vẫn còn là một linh xà thú trẻ trung, hắn mới vừa trưởng thành không lâu, còn chưa kịp tìm kiếm bạn đời, ông trời đã tự an bài cho hắn một giống cái xinh đẹp.
Linh xà thú hào hứng đem Thư Cẩm Thiên tha về huyệt động của mình, đem hắn đặt tại hang ổ mà mình hay ngủ, chậm rãi đánh giá giống cái xa lạ kia.

Mái tóc đen sẫm ngắn ngủn, hệt như quả cầu đen thông thường, quả thực là đặc biệt, đối với toàn bộ giống cái ở đại lục này hoàn toàn không giống nhau. Làn da trắng nõn mà tinh tế tỉ mỉ, mặc dù bọn hắn cũng từng có linh xà da trắng, nhưng so với trí tưởng tượng của hắn đều rất khác xa.

Hắn lặng lẽ đánh giá tới đôi môi đỏ tươi ướt át của Thư Cẩm, mặc dù vẫn đang là hôn mê, thần sắc cũng là hồng hồng nhuận nhuận vô cùng dễ nhìn. Từng có một linh xà cái phun ra lời đường mật khen bờ môi của hắn so với ả còn đẹp hơn nhiều, khiến cho kẻ khác không ngừng hâm mộ.

Ánh mắt linh xà chầm chậm tập trung đến miệng Thư Cẩm. Đầu lưỡi phun ra tiếng rít nhẹ, từ từ tiến sát lại gần cơ thể Thư Cẩm.
Thân nhiệt của giống cái này vô cùng ấm áp, làm hắn có cảm giác thật thoải mái.

Linh xà thú nhãn tình liền sáng rỡ như phát hiện được điều mới mẻ, con ngươi xanh biếc lăn tăn như ánh dương. Nhướng đầu về phía trước, chính mình gắt gao quấn quanh giống cái yếu ớt đang bị hắn đặt dưới thân, lưỡi xà dài nhỏ trực tiếp sáp lại gần khóe miệng Thư Cẩm, linh hoạt chen vào...

Thư cẩm thiên đột ngột cảm thấy có chút khó thở, lồng ngực hoảng sợ nghẽn lại. Hắn cố gắng há miệng thật to để thở, cũng không thể giảm được chút nào.

Con mẹ nó, ngay cả ngất cũng không được an nhàn mà !!

Vừa mở mắt ra, đại não Thư Cẩm liền đình công trong giây lát. Nhớ tới thời điểm mình vừa giết một dã thú, còn chưa kịp rửa sạch vết tích, sau đó liền hôn mê, hiện tại chính là một trận hoảng sợ. Y hình như đã bị linh xà thú này tha về, nhưng vẫn chưa bị cắn giết, thật đúng là mạng cẩu táp phải ruồi.
Chính là, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi mở mắt ra, không phải hoàn cảnh ngươi đuổi ta chạy, mà chính là cả người y đều bị một con trăn quấn quanh lấy, này chính là tình huống gì đây ?

Hiện tại hắn chỉ muốn ngất đi cho rồi.
Chính là thân thể này của hắn vẫn còn khoẻ mạnh, ngay cả yêu cầu nho nhỏ của chủ nhân cũng không làm được.

Thư cẩm thiên kinh hãi quát to một tiếng, lý trí liền bảo y im miệng. Y ngoan ngoãn mà dừng giãy dụa, thân thể bất chợt cứng đờ. Bên ngoài thì trông rất bình tĩnh, thực tế thâm tâm y đang đập phanh phanh phanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Chính là hắn hành động chậm, con trăn đang ngủ say kia đã tỉnh từ lâu. Thong thả tạo ra tiếng vang vô cùng lớn, linh xà vừa thức giấc trạng thái có chút mông lung, hiện tại đã tỉnh táo hoàn toàn. Cái đuôi giơ lên cao mà ngoe ngẩy, nghi hoặc ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm Thư Cẩm Thiên.

Cho dù là trong hoàn cảnh hiểm nguy, có thể bộc lộ nỗi sợ ở trước mặt, hắn không khỏi thầm khen y một tiếng xinh đẹp.
Cách xa hắn là một linh xà khoẻ mạnh có cái đầu vươn cao một thước, cả người ánh lên màu xanh thẫm, làn da bên dưới bộ vảy loé lên tia u quang, có thể nhìn ra được một bộ vảy cực kỳ chắc chắn. Đầu linh xà được miêu tả tinh tế như giọt nước,  thỉnh thoảng còn đắc ý phun ra lưỡi xà, lộ ra hai khoả răng nanh trắng tinh. Ánh mắt to tròn, đồng tử nhuốm một màu xanh biếc, có hoa văn lộn xộn màu xanh thẫm nằm ở giữa, hoa văn rườm rà nhưng lại vô cùng xinh đẹp, kết hợp với đôi đồng tử huyền bí càng tăng thêm sức mạnh.

Linh xà có một con mắt lóe sáng hệt như một tầng thạch anh. Thông qua đó có thể nhìn thấu được thân ảnh hoảng sợ của chính mình.

Thư Cẩm Thiên chỉ kịp thầm nghĩ xong rồi, lần này thật sự là chết chắc rồi. Mọi loài xà đều dùng cách thức nuốt trọn con mồi, sau đó ở trong bụng chúng dần dần chậm rãi tiêu hoá thành loại dinh dưỡng. Chết kiểu này, thật sự khiến cho hắn không rét mà run.

Thư cẩm Thiên trong lý trí lo lắng đến căn não bộ, y có nên ở trước mặt linh xà đánh lạc hướng ba hoa vài lời trước, sau đó liền tự cho mình một đao tự sát. Như vậy sẽ đỡ đau đớn hơn.

Thô bạo cuốn lấy thân hình của giống cái thật chặt, linh xà trực tiếp tiến đến gần mặt của hắn. Gần đến mức hắn hầu như có thể rõ ràng cảm nhận được chuyển động hít thở của linh xà phả lên khuôn mặt hắn, khiến cho cơ mặt hắn không khỏi có chút khẩn trương mà co rút nhanh.

Điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, linh xà này hoàn toàn không mang theo mùi tanh tưởi nào, ngược lại còn toả ra mùi hương tươi mát dễ chịu. Linh xà đang quấn quanh càng ngày càng gấp, Thư Cẩm Thiên thầm dục nó đến gần hơn. Một tay trộm di chuyển ý đồ tìm chủy thủ của mình.

Liều chết đánh cuộc, có lẽ còn có thể có một đường sống sót. Trừ khả năng không giải quyết được linh xà kia, cũng có thể tự kết liễu chính mình.
Thư cẩm thiên trong đầu âm thầm bàn tính, lại không ngờ rằng, sau khi hắn hôn mê tỉnh dậy, cây chuỷ thủ được cắm ở bên hông đã không còn thấy bóng dáng.
Y vẫn chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục tìm kiếm nhưng không thể sờ thấy cây chuỷ thủ đâu.
Khóe mắt liếc đến một chỗ quen thuộc, cây chuỷ thủ đang yên vị trên quần áo của y.
Hắn vốn đã ghim chủy thủ bên hông, bây giờ lại xuất hiện kế bên đống đồ của hắn ? ? ? ?

Sao lại thế này ? Nếu hắn có ý đồ muốn ăn thịt y, tại sao còn muốn mang y phục của y theo, còn rút sạch vũ khí của hắn.

Thư cẩm thiên bán tín bán nghi, kinh hồn khiếp đảm một phen hướng linh xà trợn ngược mắt.

Linh xà một bên tâm tình vô cùng tốt, uốn lượn một vòng quanh Thư Cẩm Thiên rồi lại thoải mái duỗi lưng một cái.

Thư Cẩm Thiên chỉ cảm thấy đuôi rắn đang quấn lấy mình càng ngày càng chặt, làm hắn ngay cả việc hít thở cũng thật khó khăn.

Bắt đầu đói bụng muốn ăn rồi sao? Y không muốn, y hiện tại vẫn còn yêu đời còn chưa muốn từ giã thế giới này.
Nhìn thấy giống cái mặt hơi đỏ lên, linh xà bất tri bất giác tự buông lỏng lực đạo. Hắn áy náy nhìn giống cái vì không có sự chống đỡ của hắn liền té trên mặt đất khó khăn mà hô hấp.

Xuất phát từ áy náy, linh xà đem con mồi bị giống cái giết chết ngoạm vào miệng, ném xuống trước mặt Thư Cẩm Thiên.
Thư Cẩm Thiên chỉ biết cúi đầu thở hổn hển, bộ não lại nghĩ ngợi lung tung không ngừng.

Đây là tình huống gì ? Không lẽ linh xà này không còn đói bụng nữa, liền muốn trước lưu trữ thức ăn cho chiều nay, hoặc là để dành cho bữa sáng sao ?

Không đợi hắn nghĩ ra chuyện lung tung, trước mặt đã bị ném đến một khối thi thể dã thú huyết nhục mơ hồ. Một mùi máu tươi xông thẳng vào mũi y, Thư Cẩm Thiên không khỏi muốn nôn một trận.

Nghi hoặc nhìn về phía con trăn đang từ từ bơi lại trước mặt hắn, y không rõ nó có ý gì.
Đây là đem con mồi cùng đặt ở một nơi, để tiện cho việc dự trữ thức ăn sao ?
Vẫn là... muốn cho hắn miếng thịt này ?

Trực giác của y cảm nhận được linh xà đối với hắn hoàn toàn không có ý xấu, Thư Cẩm Thiên trong đầu đột nhiên có ý nghĩ như vậy. Con trăn này có lẽ đơn thuần chỉ muốn đưa y một ít thức ăn. Thư cẩm thiên thanh thanh yết hầu, đè nén sợ hãi trong lòng ngực, mở miệng hỏi:
"Ha ~ Xà huynh, cái này là cho ta sao?"

Chỉ là âm điệu có chút run rẩy, muốn lừa hắn chỉ sợ là không lừa được nữa.
Linh xà hơi khó hiểu nghiêng nghiêng đầu , đây là ngôn ngữ gì ? Tại sao hắn lại chưa từng nghe qua? Lục lọi trong trí nhớ hồi lâu, cũng không có âm thanh đặc biệt nào như âm thanh này.
Linh xà dùng chính đầu nó, huýnh nhẹ con mồi trên mặt đất đẩy về phía giống cái, dùng ánh mắt của hắn ý bảo Thư Cẩm Thiên ăn nó.

Ra là thế !

Nó nghĩ mình săn được rất nhiều mồi, một lần lại ăn không hết. Sợ rằng nếu cắn chết con mồi thì miếng thịt sẽ không còn tươi mới nữa, thành ra muốn hắn tiếp tục sống để duy trì thức ăn sống cho nó sao ?

Đợi đến khi linh xà đói bụng, chính là lúc sinh mệnh hắn cũng chấm dứt tại đây.
Nhận thức được ý định này của linh xà, Thư Cẩm Thiên hướng linh xà liên tục từ chối đẩy ra thi thể dã thú, lắc đầu tỏ ý rằng mình không đói bụng.

"Ha ha, cám ơn, ta không ăn thịt. Ngươi đối chính mình ăn nhiều một chút đi" Chỉ cầu hắn có thể ăn nhiều một chút, cho y một ít thời gian để có thể chạy trốn.

Đây là không hợp khẩu vị của giống cái sao?
Trong trí nhớ mặc dù có rất nhiều điều hữu dụng, nhưng cũng không phải cái gì hắn cũng ghi nhớ rõ ràng. Đối với khẩu vị của giống cái, linh xà hắn quả thật không hiểu biết nhiều cho lắm.

Cao thấp đánh giá dáng người của giống cái nọ, mặc dù cơ thể có chút cân xứng cường tráng, nhưng cái đầu nhỏ tinh xảo kia, so với hắn từng thấy qua đều thập phần tinh xảo hơn giống cái khác.
Bất quá, thân thể nhỏ bé như vậy, có thể chấp nhận được hắn sao ?
Đôi mắt xanh biếc khẽ lưu chuyển, thân rắn đảo qua đảo lại yên tĩnh đánh giá thân thể của Thư Cẩm một phen.

Nếu hắn có thể cho ăn nhiều thêm một chút, không biết có thể lớn hơn một chút nữa hay không ?
Thư cẩm thiên cả người toàn thân sợ hãi, cảm giác bản thân như khối thịt ngon bị treo lủng lẳng trên móc, mặc cho dã thú ăn thịt.

Thư Cẩm Thiên cảnh giác nhìn về phía linh xà, mặc dù chờ đợi là thượng sách tốt nhất, nhưng đâu có ai tình nguyện chuẩn bị tâm tình tốt để chờ đợi bị ăn thịt.

Nhưng không ngờ, linh xà này hướng hắn mở miệng thật lâu vẫn không có ý định đớp hắn một phát, mà lại hướng dã thú chết trên mặt đất cạp một cái rõ to rồi chậm rãi gọn gàng nuốt vào bụng.

Thi thể của dã thú ở trong bụng linh xà, có thể mơ hồ nhìn thấy được hình dáng bên trong. Nhìn cách linh xà nuốt chửng con mồi, một bụng chứa gọn thân hình dã thú, dần dần di dời xuống, cho đến phần thân bên dưới.
Thư cẩm thiên lặng người nhìn cảnh tượng thực tế trước mắt, kìm lòng không đậu mà tưởng tượng chính mình cũng sẽ có kết cục như dã thú đó, sẽ bị cả nuốt gọn vào bụng linh xà rồi chậm rãi đi xuống. Hắn liều mạng suy tính có thể lợi dụng thời cơ ở trong bụng nó, chọc bụng xà một cái rồi trốn thoát ra ngoài...

Thư cẩm thiên vì suy nghĩ quá mức nhập tâm, đến khi bị con trăn lấy đuôi quấn y cắp lên cao, mới đột nhiên bừng tỉnh lại.
"A! Ngươi tính làm gì ?"
Hắn vẫn chưa có ăn no sao ?
Thư cẩm Thiên thâm tâm vô cùng hoảng sợ, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh chân thật trước mắt. Thư cẩm thiên sợ hãi mà không ngừng giãy dụa !

Linh xà thú có chút khó chịu nhíu mày một cái. Tại sao giống cái lại không ngoan ngoãn nghe lời, hắn đáng lẽ nên trừng phạt giống cái mới phải !

Nghĩ vậy liền lập tức quấn lấy thân thể giống cái, lực đuôi quấn càng chặt. Cho đến y không còn có sức lực cựa quậy hồ nháo nữa, liền hướng về phía trước rồi leo ra khỏi xà hang.

Có lẽ hắn nên tìm cho giống cái một ít thức ăn làm no bụng nó, có như vậy giống cái có thể sẽ ngoan ngoãn trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro