Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

》 Chương 3。Hái quả 《

Thư Cẩm Thiên lúc này mới có cơ hội đánh giá hang ổ của linh xà, đây chính là một huyệt động ngầm mà có thể dẫn ra nguồn nước nhỏ bên dưới. Miệng hang động này thật sự cao đến ba bốn thước, hơn nữa còn vô cùng dốc.

Ngẫm hồi lâu, trong hang động này đúng là không có gì để y mượn lực mà trèo ra, y căn bản không thể nào trèo ra một mình được.
Thời điểm bị cắp vào hang động, mới phát hiện bây giờ đã là hoàng hôn. Bản thân y lại có thể ngủ mê cả một ngày trời mà không hay biết gì.

Thư Cẩm Thiên không biết rằng, thời gian nơi đây không giống như ở Địa Cầu, ban ngày ở nơi đây tương đương với một ngày tại Địa Cầu.
Thân thể bị linh xà gắt gao quấn chặt cả một ngày, Thư Cẩm Thiên cũng lười biếng làm động tới thính giác của linh xà, vì thế cũng không tiếp tục phản kháng để tiết kiệm chút thể lực còn lại.
Y chỉ thắc mắc rằng con trăn này rốt cuộc có ý gì? Mang theo lương thực là y đem tới Hoa Viên để làm gì ?

Giống cái nhu thuận khiến linh xà rất hài lòng, đối đãi giống cái vô cùng tốt. Hắn muốn chiếm hữu giống cái, nội tâm đã quyết sẽ không cho y có cơ hội chạy trốn, thậm chí cả tâm tư để chạy cũng không nghĩ ra được.

Linh xà mang Thư Cẩm Thiên đi được một đoạn ngắn, phát hiện y luôn luôn rúc mình vào thân thể của hắn, một chút cũng không nhúc nhích, đưa thịt tươi của thú vật cho y, y cũng không có phản ứng gì. Linh xà nhất thời cũng không đoán ra y rốt cuộc thích ăn cái gì.
Linh xà khó chịu quay đầu, rít lưỡi kêu hai tiếng. Thư Cẩm Thiên lập tức cẩn thận ngẩng đầu nhìn linh xà, tim y đập nhanh hơn. Linh xà vui mừng nhận ra thái độ e ngại của giống cái đối với hắn, tâm tình vô cùng tốt mà buông lỏng đuôi xà, để cho giống cái được tự do một lát.

Vừa bị buông ra, Thư Cẩm Thiên có chút kinh ngạc, tim y không khỏi một trận kinh hoàng, cảm giác được không khí nặng nề kịch liệt hơn lúc bị linh xà đột nhiên nhìn.

Thư Cẩm Thiên rất muốn chạy trốn, y muốn tự do! Chính là không thể được, chỉ sợ y vừa bước ra một ... không ..., chỉ cần một giây sau là được nằm gọn trong miệng rắn rồi. Thể lực cả hai quá khác xa nhau, đây cũng là nguyên nhân mà linh xà có thể tuỳ ý thả y tự do như vậy.

Đè nén xuống cảm xúc muốn chạy như điên khỏi đây, đắm mình trong suy tư tiêu cực hồi lâu khiến thân thể có chút run rẩy, làm bộ cử động tay chân một cách tự nhiên nhất, nhưng vẫn chọn ngoan ngoãn đứng bên cạnh linh xà, không dám bước đi nửa bước.
Linh xà càng thêm vừa lòng, lấy đuôi nhẹ nhàng lướt qua Thư Cẩm Thiên, ý bảo y muốn ăn gì cứ đi tìm, hắn sẽ đi theo giúp y hái xuống.
Thư Cẩm Thiên đột ngột bị linh xà 'ôn nhu' tóm một cái, thân thể hơi lảo đảo về phía trước, cả người hư thoát thiếu chút nữa là mặt trực tiếp đáp đất.
Rõ ràng là hắn không có ý định thả y đi, mà vẫn thả y tự do, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây ?
Đem ánh mắt không chút ác ý nhìn chằm chằm đại linh xà, Thư Cẩm Thiên ở bên cạnh đoán bừa.
Tên đại linh xà này thực sự muốn y làm sủng vật nuôi của hắn sao? Nguyên nhân là vì hắn thấy hắn có cơ thể giống y ? Hay là hắn cảm nhận được sự thân thiết đối với y ?
Vậy ra hiện tại, hắn hẳn là muốn thả cho y đi tìm đồ ăn. Vừa mới ở trong động, hắn cũng ném cho y thịt dã thú, đây cũng có nghĩa là cũng là muốn nuôi y a !!
Mẹ nó! Mình cư nhiên bị một đại linh xà nuôi nhốt a !
Nhận thức được điều này, Thư Cẩm cả người đều muốn uể oải. Bất quá hiện tại không có bất cứ mối nguy nào xảy ra với y, tốn ít thời gian phối hợp với đại linh xà cũng không tổn thất gì mấy.
Thư Cẩm Thiên vô cùng cẩn thận bước lên trước một bước nhỏ, chỉ thấy ánh mắt đại linh xà cũng chuyển động một chút.

Không dám càn rỡ hành động mà bước nhiều bước, Thư Cẩm Thiên ngượng ngùng bứt xuống một cái lá mỏng, nhìn đại linh xà một cái, chậm rãi bỏ vô miệng nhai.
Ách ~ thật khổ!

"Ân, mùi vị không tệ, ăn rất được a."

Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của đại linh xà. Là y bị hoa mắt rồi ? Thư cẩm thiên thầm nghĩ.
Giống cái lại có thể ăn thứ này sao? Chẳng trách cơ thể lại nhỏ đến như vậy. Giống cái này muốn đợi hắn đến nuôi, dưỡng cho phì lên mới chịu sao ?

Đuôi xà mạnh mẽ đẩy giống cái đang đứng ngây tại chỗ, đuổi y lên phía trước mặt mình.

Thư Cẩm Thiên bị huých mạnh liền lảo đảo một cái, đành phải nghe theo đại linh xà đi lên phía trước.
Thẳng đến khi đụng phải vài cọng cây hoang dã, ánh mắt Thư Cẩm mới dời đi. Chính là không có can đảm chạy tới đó.

Đại linh xà ở mọi thời khắc đều chú ý đến giống cái, thấy vậy, đuôi xà thay đổi phương hướng, đem y đến chỗ cây hoa quả kia.
Thư Cẩm Thiên mừng rỡ khôn siết, không khỏi bước nhanh hơn đi đến chỗ cây ăn quả phía trước.
Cành lá rậm rạp, trên mỗi nhánh lộ ra từng khỏa trái tròn ươm. Cây quả mọc ở chỗ tương đối thấp bé, nếu không chú ý có thể sẽ bị cây đại thụ che mất. Kỳ thật cây ăn quả không tính là quá lùn, Thư Cẩm Thiên phải nhướng chân lên mới với tới một quả nằm ở phía dưới cùng.
Loại quả này có vùng đầu to nhỏ vàng vàng lộn xộn, cắn vào miệng lại vô cùng thô sáp, không có hương vị đặc biệt gì, còn có chút cứng, hẳn là do chưa trổ quả ra hết.
Thư cẩm thiên ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây, trên cao lộ ra tán cây mọc trái đỏ bừng, có lẽ là trái cây vừa chín, có thể khẳng định so với trái trên tay y ăn vẫn ngon hơn nhiều.
Mơ hồ đoán được ý tứ của y, linh xà linh hoạt lủi mình lên cây, hái xuống một trái đỏ mọng.
Sau đó linh xà cố định quấn chặt trên cây, chỉ gục đầu xuống, đem trái cây đưa cho giống cái.
Thân cây nho nhỏ bị đại xà ép chặt, phát ra âm thanh cành lá "xoạt xoạt", phảng phất như cây ăn quả đang than khóc.
Thư cẩm thiên nhìn thấy đầu xà lại gần trước mặt mình, trong miệng là một trái cây, run rẩy tiếp nhận.
Trên trái còn lưu lại một ít nước bọt của đại linh xà, thư cẩm thiên một tay tiếp nhận, không biết như thế nào cho phải.

Cuối cùng cũng không chống cự nổi ánh mắt uy hiếp của đại xà, kiên trì cắn một cái.
Trái cây vừa trong vắt vừa ngọt ngào, tràn đầy mọng nước, hương vị ngọt vô cùng. Thư Cẩm Thiên ăn vào lại chẳng cảm nhận được vị gì, kia tràn ngập chậm khoang miệng nước trái cây, giống như đều là nướt bọt của đại linh xà, có thể còn mang theo kịch độc.
Nhưng đại linh xà đã muốn nuôi nhốt y, tất nhiên cũng sẽ không ngu ngốc đi hạ độc chết mình.
Linh xà phi thường hài lòng, lại luồn lách lên cây cao giúp giống cái hái thêm một ít trái cây. Bất quá giống cái giống như đã ăn no, bởi vì trái cây mà hắn đưa cho, giống cái đều đem nhét vào y phục.
Giống cái ăn uống thật kiệm lực như vậy? Đúng là không giống với lượng ăn của hắn mà.
Thẳng đến khi túi áo của giống cái rốt cuộc chứa không được bao nhiêu nữa, linh xà mới trèo xuống, lại cuốn giống cái lên, trườn về hang ổ.

Trên đường trải qua một mùi hổn độn địa phương, có mùi của giống đực thú nhân, có giống cái thú nhân, còn có mùi của dã thú.Vốn không muốn dính mùi vị tanh bẩn, linh xà chuẩn bị lội đường vòng mà đi.

"Dừng lại, mau dừng lại" Thư Cẩm Thiên sợ hãi kêu lên một tiếng.

Giống cái bình thường rất ít lớn tiếng nói chuyện với hắn như vậy, hắn mặc dù nghe không rõ, nhưng cũng chậm rãi dừng di chuyển, hào phóng buông y xuống đất.
Một khối chăn bông trắng tinh rớt ở dưới đất hầu như còn dính một ít bụi, rất đáng chú ý.
Thư Cẩm Thiên hiện tại bị khối vải bông hấp dẫn đến quên luôn tình cảnh của chính mình.
Bị đại xà buông ra, Thư Cẩm Thiên cũng bước qua, kiểm tra cục bông màu trắng bạc.
Mền thuần trắng vô hoa, bề mặt khối bông có thể ngửi ra được mùi bột giặt Molly thơm ngát quen thuộc. Bị chủ nhân xếp thành nếp vô cùng chỉnh tề, có thể nhìn ra được chủ của cục bông này là một người ưu sạch sẽ.

Chính là, không phải y đã bị xuyên qua một thế giới khác rồi sao? Tại sao lại có thứ này tồn tại ở đây? Chẳng lẽ, còn có người theo hắn xuyên qua ?
Xuyên qua đã là một chuyện quỷ dị lắm rồi, lúc hắn cảm giác tựa hồ xuyên thấu cái gì, chờ y tỉnh táo lại, liền phát hiện mình đã xuyên qua.

Thời điểm bị rượt đuổi như điên, theo sau y còn có một đám người lực lưỡng, vậy mà  lại không thấy xuyên qua cùng. Giả thuyết này, thời điểm xuyên qua nhất định là bị hạn chế, có lẽ cái người xuyên không cùng kia cũng vừa vặn nhảy vào cùng một khoảng thời gian, cùng y xuyên qua.

Y biết nơi đây đối với y chỉ là một thế giới xa lạ, hiện tại đã không chỉ có một mình y nữa rồi. Thư Cẩm Thiên thâm tâm không khỏi kích động một trận. Tay gắt gao nắm chặt lấy chăn bông run nhẹ.
Linh xà không hờn giận nhíu mày, con ngươi xanh biếc nhan sắc làm như đã cảm nhận được điều gì, lưỡi xà chìa ra cảm thụ không khí của khí trời.
Giống cái trong tay là cầm gì đó. Có vẻ như, kia giống cái còn đang... ?

Thú vị!
Hắn đột ngột nghĩ ra một ý tưởng !
Đuôi rắn đảo qua, cuốn lấy giống cái đang còn ngồi chồm hổm trên mặt đất kia, dọc theo đường rừng, trườn đi bằng một tốc độ cực nhanh.
Thư Cẩm Thiên bỗng trở tay không kịp, gắt gao nắm chặt chăn bông, ghé vào tấm lưng trắng mịn của đại linh xà, cố gắng bảo trì cân bằng.
Linh xà bộc phát iq vô cực, chuyện giống cái muốn đi qua đường, rồi lại đột ngột muốn tìm gì đó —— dựng quả!
Ai? Nguyên lai là muốn nghĩ cho hắn? Ý tốt như vậy? Như thế nào không trực tiếp tốt bụng thả hắn ra !

Nơi này toàn thân cây lùn tịt, Thư Cẩm Thiên không muốn nhiều lời với đại linh xà, chính mình tự đến hái trái cây.
Cả nhánh cây cả đều là quả tươi đỏ rực, nhìn thấy là muốn ăn rồi, trên quả còn có lỗ sâu ăn, chứng tỏ cây này không có độc.
Thư cẩm thiên hái được một ít trái bị sâu đục, đề phòng nếu có đói, có thể lưu trữ lần sau ăn.

Linh xà kinh ngạc nhìn giống cái, không phải trước đó còn trốn tránh không ăn quả sao? Trong trí nhớ giống cái đối với hắn là như thế a! Chỉ biết rằng, giống cái chỉ có ăn hoa quả, mới có thể có được năng lực mang thai.
Chủ động như vậy, chẳng lẽ hắn đã muốn khuất phục thực lực của ta rồi ? Ân, quả thật rất có thể.

Tâm tình linh xà thực tốt lắm, đối Thư Cẩm cũng ôn nhu không ít. Trực tiếp hạ thấp cơ thể của hắn, ý bảo giống cái tự mình bò lên người mình.
Thư Cẩm Thiên chính là không hiểu được ý tứ của đại linh xà, đứng ngây tại chỗ chờ hắn.
Linh xà cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, vẫn là dùng cái đuôi xà cuốn lấy eo giống cái tha đi, chính là lần này hắn tự biết điều chỉnh sức mạnh của mình, không nỡ quấn chặt giống cái cũng không có quấn lỏng quá mức.

Trở lại miệng động linh xà, linh xà liền buông Thư Cẩm Thiên ra, trườn đến hang động cách đó không xa để uống nước.

Thư Cẩm cũng bị đặt ở bờ sông, hắn chỉ tùy tiện rửa sạch thân thể một chút, liền đứng lên. Rối rắm cân nhắc tình cảnh của chính mình hiện tại.
Đại linh xà còn đang uống nước, không hề chú ý tới y, y muốn thừa cơ hội này để chạy trốn. Nếu lại tiếp tục bị bắt vào huyệt động, lỡ như hối hận muốn đi ra, liền khó khăn.

Thư cẩm nổi lên ý xấu, thân thể mơ hồ có chút suy tính muốn lui về phía sau.
Linh xà hình như nhận thấy được, mạnh mẽ quay đầu, cảnh cáo nhìn Thư Cẩm Thiên liếc mắt một cái.
Thư cẩm thiên giây tiếp theo như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, cả người lạnh như băng.
Linh xà thô bạo cuộn lấy giống cái, rất nhanh bơi về huyệt động. Trở về huyệt động, linh xà nóng nảy vung mạnh, đem thư cẩm thiên ném lên ổ nệm của hắn.
Thư Cẩm Thiên kêu lên một tiếng đau đớn. Xoa nhẹ cái mông bị đối xử thô bạo, hướng một góc rụt mình lại.
Đại linh xà cũng bò tới bên cạnh, cuốn lấy Thư Cẩm Thiên.
Thư Cẩm Thiên co rụt lại, không dám nhúc nhích.
Đại xà nhưng không có ý định làm gì, chính là cuộn chặt trên thân thể Thư Cẩm Thiên, chậm rãi tự do, thẳng đến tìm được một chỗ thoải mái ngay tại hông y, mới an tâm gối đầu lên, yên tâm đánh một giấc.

Thư cẩm thiên cứng người đợi một lúc lâu, thấy đại xà không nhúc nhích gì, liền thử rút cánh tay bị linh xà đè dưới bụng ra, đại linh xà quả nhiên tỉnh táo ngẩng đầu nhìn hắn.
Y miễn cưỡng nở ra nụ cười ung dung, thấp giọng nói ra một lý do đã nghĩ kỹ từ sớm: "Ta đói bụng, muốn ăn một chút gì đó"

Linh xà lười nhác nhắm lại mí mắt trong suốt, có vẻ như không hề hiểu Thư Cẩm Thiên nói gì.
Thư Cẩm cả một ngày không có đồ ăn lót dạ, hành hạ cái bụng đói meo như vậy không ăn không uống gì cũng không phải là ý hay, từ trong túi hành lý nhỏ lấy ra một trái cây, cắn nhẹ một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro