Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

》 Chương 5。Lần đầu phản kháng 《

Đại linh xà vui mừng nhìn giống cái ngoan ngoãn ở bên cạnh, khó kìm được nhu tình mà đem y trói vào lòng ngực của mình, mở miệng nói.
"... Ăn ?"

Nam nhân không thuần thục phun ra một chữ Hán cứng nhắc, âm điệu quái dị vòng vo mấy vòng, lại thần kỳ nói đúng vào trọng tâm.

Đây là do đại linh xà học được từ miệng của giống cái, có thể học được bao nhiêu liền đem sử dụng cũng là điều thích hợp.

Bọn hắn ngôn ngữ không thông, tính ra chỉ có một người trên mười người mới có khả năng tiếp thu học ngôn ngữ nhanh đến như vậy. Một phần do hắn chăm chỉ học tập, lại có thể phòng ngừa trường hợp giống cái học được ngôn ngữ nơi này liền có cơ hội đi tìm thú nhân khác cầu cứu.

Sau đó lại cẩn thận suy nghĩ, mới phát giác giống cái hoàn toàn không phải là người của Thiên Lang Bộ Lạc. Dù sao ngôn ngữ đối với nơi này cũng khá khác biệt.

Có thể đoán được giống cái đối với Thiên Lang Bộ Lạc chính là có một chút... Ân, là quan hệ đi! Có lẽ chính là một cái máy sinh đẻ đi ?
Bất quá mặc kệ như thế nào, để giống cái của hắn rời xa đám người là một hành động đúng đắn !

Thư cẩm thiên kinh ngạc ngẩn đầu, chăm chăm nhìn nam nhân cường ngạnh. Một lần nữa xác định rằng điều y vừa mới nghe được hoàn toàn không phải là ảo giác.

"Ăn ?" Linh xà lại một lần nữa mở miệng. Kỳ thật hắn chỉ muốn biểu đạt là "Ngươi có ăn hay không?" nhưng lực bất tòng tâm, hắn hiện tại chỉ có thể nhớ được mấy từ đơn giản.
Nam nhân lần này đã có thể phát âm rõ ràng hơn trước. Thư cẩm thiên không khỏi có chút buồn cười, nhưng không khí bây giờ, lại khiến cho hắn cười không nổi. Hắn đây là... đang học tập ngôn ngữ của mình sao ?

Nếu như vậy, có phải hay không cũng chứng tỏ rằng hắn đối với chính mình, không có ác ý. Chính là xem mình như đồng loại để đối đãi ?

"Ăn cái gì?" Dù có là độc dược đi nữa, không lẽ y có quyền từ chối hay sao. Tuy rằng ở chung không lâu sau, nhưng y có thể khẳng định như vậy. Nam nhân bá đạo này, à không là đại linh xà, sẽ không cho phép hắn nói không.

Đại linh xà xinh đẹp nhướng mày, mở ra một bàn tay, ở trên người Thư Cẩm Thiên mà sờ sờ.

Thư cẩm thiên lập tức rút trong lòng ngực của hắn mà trốn, bị hắn dùng đôi mắt xanh quỷ dị trừng lớn, liền biết thức thời mà không cử động nữa. Linh xà lúc này mới tiếp tục sờ soạng, Thư Cẩm Thiên không khỏi cả người đều nổi da gà.
Quái nhân này là muốn làm gì?

Rốt cục, đại linh xà lần mò theo y phục Thư Cẩm Thiên rút ra được mấy quả cây. Giây tiếp theo một quả trám căng mộng bị đại xà cắn xuống. Thư cẩm thiên thở phào một cái, tên này căn bản không biết uy hiếp là gì. Hiện tại y đã biết nam nhân muốn tìm cái gì, sợ hãi cũng không còn.

"Ngươi là muốn tìm chúng cho ta sao?" Thư Cẩm Thiên một tay lôi kéo cổ nam nhân, muốn giữ cân bằng cho chính mình. Nhìn thoáng qua quả trám trong tay hắn, đối diện với đôi mắt màu xanh lục trong suốt kia, thản nhiên hỏi han.

Linh xà đem trái cây đặt ở trên bụng hắn, lại tiếp tục lần mò trong quần áo y, xác nhận không còn cái gì nữa, mới đem quả trám chìa ra cho Thư Cẩm Thiên ăn.

"Ăn!"

Lần này phát âm đã chuẩn xác với ngôn ngữ loài người. Thư Cẩm Thiên trong lòng có chút bội phục. Quả nhiên là một con xà thiên tài.

Thư cẩm thiên cầm quả trám, rối rắm một hồi, cuối cùng chịu không nổi cặp mắt quỷ dị lục nhãn rất nhiệt tình 'Chiêu đãi' mà cắn xuống một ngụm.

Đã hái xuống một ngày một đêm, trái cây thế nhưng so với mới vừa hái xuống cũng không khác nhau một chút nào. Lại nói đến cảnh tượng trái cây kia mới bị nướt bọt của đại linh xà dính qua, y có chút nuốt không trôi.

Mỗi một miếng, y đều không dám cắn nhiều, bị nghẹn ở yết hầu khó khăn lắm mới có thể nuốt vào, mới có thể tiêu hoá được một cái, miệng liên tục nói mình no rồi. Tuy rằng, lúc này hắn đói bụng đến thoát lực.

Linh xà cũng không làm khó giống cái, cứ như vậy ôm hắn, mặt không chút thay đổi nắm lấy lọn tóc ngắn ngủn của y chơi đùa.

Thư Cẩm Thiên mơ hồ đoán ra được tâm tư đại linh xà, bất đắc dĩ vì cuộc sống sinh hoạt sau này dễ chịu hơn, y đành phải chủ động lấy lòng hắn. Liền cất lời
"Ai, ta gọi là Thư Cẩm Thiên, ngươi tên gì?"

Linh xà nghe thấy thanh âm trong trẻo phát lên, nghiêng đầu ngây dại nhìn Thư Cẩm Thiên, ánh mắt chuyên chú đồng thời theo dõi khẩu hình miệng của y.

Thư cẩm thiên khẩn trương liếm liếm cái môi khô, lặp lại nói : "Ta gọi là Thư Cẩm Thiên, còn ngươi ?"
"Thư... Cẩm Thiên?" Âm thanh dễ nghe theo miệng nam nhân phát ra, hoàn toàn bất đồng với âm thanh của hắn, thanh âm của y lọt vào tai hắn lại biến thành ôn nhu, làm cho người ta liên tưởng đến hình ảnh một con người khiêm tốn, dịu dàng như ngọc.
"Được rồi, ta gọi là Thư Cẩm Thiên, tên của ngươi đây?" Thư Cẩm Thiên kinh hỉ, kiên nhẫn chậm rãi lặp lại một lần nữa, lđại biểu cho việc y rất coi trọng sự tồn tại của đại linh xà này, ít nhất cũng không phải coi mình là lương thực cho hắn.

Linh xà lắc đầu, bích nhãn trong suốt lộ ra biểu cảm tội nghiệp.
Thư Cẩm Thiên có chút kinh ngạc, trong nháy mắt y liền tỉnh táo lại.
Đây chỉ là ảo giác của hắn, bởi vì hắn biết, nam nhân này là một đại linh xà mạnh mẽ. 

"Ngươi không có tên sao? Không bằng... ta cho ngươi một cái tên đi ?"
Cơ hội tốt để lấy lòng đối phương, y muốn tranh thủ cơ hội được chừng nào hay chừng đó.

Linh xà nghiêng đầu yên lặng nhìn thấy giống cái. Giống cái có mùi thật dễ ngửi, nhưng mà mùi hương này cũng đặc biệt hảo mê người!
"Ân... Trên người ngươi toả ra khí lạnh, nhưng tiếp xúc lâu lại lộ ra một chút dịu dàng, khiến cho người ta nghĩ tới một cái xúc tu ấm áp. Không bằng, kêu ngươi... Hàn ngọc đi!"

Nói xong, Thư Cẩm Thiên dừng lại nhìn nam nhân một chút, thấy hắn không phản đối, tiếp tục nói: "Nếu ngươi nguyện ý, ngươi cũng có thể theo họ của ta, kêu là Thư Hàn Ngọc đi!"

Thư Hàn Ngọc híp mắt, không biểu đạt gì thêm.

"Cứ quyết định như vậy đi, sau khi ngươi đổi tên là Thư Hàn Ngọc, thì cũng là huynh đệ của ta." Cho nên sau này, không được làm gì khiến cho ta sợ , tốt nhất là thả ta ra.

Hàn Ngọc nhìn đôi môi đỏ mọng khôi phục huyết sắc, không ngừng phun ra hơi thở ấm áp, khiến tâm tình hắn thực dễ chịu.

Chìa đầu lưỡi thật dài, liếm liếm khóe miệng của giống cái một hồi. Ân, thực ấm áp cũng thực thoải mái! Khiến hắn càng  muốn xâm nhập tiến vào.

Thư Cẩm Thiên không kịp đề phòng liền bị liếm lấy liếm để. Nam nhân chìa đầu lưỡi, ở đỉnh là lưỡi xà phân làm hai, nhân lúc y còn chưa kịp phản ứng, liền len lỏi vào trong.

Hơi lạnh từ đầu lưỡi toả ra, Thư Hàn Ngọc mỗi miếng thịt trên lưỡi xà đều lộ ra cỗ hàn khí. Lưỡi xà quang minh chính đại liếm bên ngoài còn chưa đủ, còn vói vào môi của y, đang muốn hướng bên trong mà xâm lấn triệt để.

"A!" Thư Cẩm Thiên một phen hoảng sợ  đẩy ra Hàn Ngọc, mông ngã một phát mạnh trên mặt đất. Cũng bởi vì nam nhân không ngờ rằng y sẽ phản kháng, nên mới để để cho y thành công đào thoát khỏi cái ôm của mình.

Thư Hàn Ngọc nhãn tình nhất mị, một cước nhắm ngay bụng Thư Cẩm Thiên mà đá. Thư cẩm thiên bị đá bay lên, đụng vào vách tường của sơn động, lại nặng nề rớt xuống. Âm thanh va chạm vọng lên trong huyệt động vắng vẻ, thật lâu cũng không tiêu tan.

"Ngô " Thư Cẩm Thiên quỳ rạp trên mặt đất, đau đến không thể nhúc nhích.
Xương sống có cảm giác như vừa bị chặt đứt, đau đớn kịch liệt dọc theo xương sống, kéo dài lan ra tận đầu ngón tay lẫn ngón chân không chừa chỗ nào m, cuối cùng lại tập trung tới não bộ. Thư Cẩm Thiên trước mắt tối sầm, cái gì cũng đều không nhìn được nữa.

Một lát sau, hai mắt mới có lại ánh sáng. Chính là còn lốm đốm ngôi sao ứa ra.
Thư Hàn Ngọc nhìn thấy giống cái đột ngột bị chính mình đánh bay, hình như không còn một tý sức lực nào.

Không khỏi có chút tức giận chính mình không khống chế tốt lực đạo. Thư Hàn Ngọc trầm tư nhìn Thư Cẩm Thiên nằm xổm trên mặt đất một hồi, mới từ từ ngồi xổm người xuống, chìa bàn tay bạch ngọc ra, lau khoé miệng rướm máu cho Thư Cẩm Thiên.

"Phi!"
Thư cẩm thiên phun ra một búng máu, oán hận trừng to đôi mắt lên người nam nhân.

"Con mẹ nó ngươi rốt cuộc có ý tứ gì ? Ngươi đánh lão tử để làm gì hả ?"

Cho dù là tượng đất, cũng có ba phần tính tình. Huống chi Thư Cẩm Thiên vẫn là đại công tử phú quý gia tộc, tuy rằng chỉ là tấm bình phong trong gia phả. Nhưng từ nhỏ đến lớn đều quen với sự tôn trọng cùng sự lấy lòng từ người hầu, từ khi nào lại biến thành một kẻ chật vật đến bây giờ. Dù cho có rơi vào tình huống bị bắt cóc, cũng chưa từng khiến y khó chịu đến như vậy.

Thư Hàn Ngọc hiện tại có chút hối hận chính mình bạo lực quá mức, cho nên đối với vẻ mặt giận dữ của giống cái cũng không một chút giận dữ hay khó chịu.

Nam nhân đứng dậy, mắt nhìn giống cái trên mặt đất, Thư Hàn Ngọc liền hóa thành hình xà. Một âm thanh quỷ dị chói tai bật ra, Thư Cẩm Thiên khó chịu híp mắt lại, ngay sau đó, đứng ở trước mặt hắn, không còn nhân loại trần truồng trắng trợn, mà là con trăn to lớn khiến người ta không khỏi e ngại.

Thư Cẩm Thiên căng thẳng hít một ngụm hơi lạnh, thân thể kìm không được gian nan muốn xê dịch về phía sau.

Hắn muốn làm gì ? Bởi vì cử động của mình khi nãy đã làm hắn hắn thay đổi suy nghĩ, hiện tại muốn ăn thịt mình ngay tại đây rồi sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro