Chương 38: Rừng Rậm(Nhị Hợp Nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cục Quản Lý Yêu Quái điều động khẩn cấp. Chẳng mấy chốc đã thông báo đến các ngành liên quan, dùng hàng rào phong tỏa tất cả đường vào núi Túc Linh từ các thôn trấn. Ngay sau đó, giải tán đám người ở lân cận. Nhưng đúng lúc bây giờ là cuối tuần, sự cố ở các thôn xóm phụ cận còn dễ nói. Nghe nói dưới chân núi Túc Linh còn có một khu thắng cảnh, bây giờ lượng người đến đó rất lớn, cũng có rất nhiều du khách bị kẹt lại trong núi.

Khi Bạch Nhất Niệm đi mua đồ uống, anh đã chú ý đến nhân viên làm việc mặc đồng phục của Cục Quản Lý Yêu Quái qua lại. Anh thoáng dừng lại, tưởng rằng do nhà họ Túc nên mới có người của Cục Quản Lý Yêu Quái đến. Song anh chưa đứng lâu thì bất ngờ thấy đội trưởng của đội hiện trường của Cục Quản Lý Yêu Quái cũng đến. Bạch Nhất Niệm không khỏi sửng sốt. Chẳng lẽ bên này đã xảy ra chuyện gì rồi?

Đội hiện trường của Cục Quản Lý Yêu Quái được chia thành đội một và đội hai. Đội ngũ thường xuyên gặp vào ngày thường là đội hai, hầu hết bọn họ đều giải quyết những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Nhưng đội một của Cục Quản Lý Yêu Quái thì khác, những việc họ xử lý đều là những việc lớn có thể nguy hiểm đến an ninh xã hội. Nơi này lại nằm ngay núi Túc Linh, nghe nói có rất nhiều yêu sống trong núi. Chẳng lẽ bên này xảy ra chuyện rồi à? Anh ta vội vàng chạy về muốn thông báo chuyện này cho Bạch Vương Chân Nhân. Vừa mới chạy đến nơi, đã thấy Bạch Vương Chân Nhân đi về phía trong núi.

"Chân nhân, chân nhân, hình như có người của Cục Quản Lý Yêu Quái đến. Chẳng lẽ lân cận nơi này đã xảy ra chuyện gì sao?" Bạch Nhất Niệm dừng lại bên cạnh ông ấy.

Bạch Dương Chân Nhân nhìn chằm chằm vào lối vào ngọn núi, nơi đã dựng lên hàng rào: ''Tôi có dự cảm chẳng lành.''

--------

muốn dựng trại thì phải hoàn thành nhiệm vụ trò chơi trước mới có thể lấy được dụng cụ tương ứng. Túc Lê nhìn cái vỏ nhỏ đặt trước mặt cậu và ba mẹ đã bị sắp xếp đi làm nhiệm vụ ở phía xa. Làm nhiệm vụ là việc của người lớn, nhiệm vụ của bọn họ hình như chỉ là nhặt đồ trên bãi cỏ gần đây. Đồ vật được làm giống như đồ chơi, bên trong đều có tờ giấy viết các gia vị tương ứng. Nguyên liệu nấu ăn cho bữa cơm trưa sẽ do bọn trẻ tự đi nhặt.

Trong chương trình này, trừ cặp sinh đôi nhà họ Túc ra, ba gia đình còn lại đều chỉ có một đứa nhỏ, nhưng tuổi tác đều nằm vào khoảng ba đến bốn tuổi.

Đứa nhỏ tuổi nhất là hai đứa bé của nhà thầy Túc. Sau khi đạo diễn giải thích quy tắc cho phụ huynh và bọn nhỏ, ông còn hơi lo lắng trẻ con nghe không hiểu nên đặc biệt cử trợ lý đi theo bên cạnh. Kết quả, hai đứa nhỏ nhà họ Túc nghe xong, anh trai Túc Lê gật gật đầu trong chớp mắt đã đi theo đám trẻ của gia đình khác đi nhặt đồ. Em trai đeo cải sọt nhỏ, bước chân ngắn đi theo sau lưng anh, hoàn toàn không cần phải dặn dò gì thêm nữa.

Đạo diễn Từ nghe nhân viên làm việc báo cáo tình hình xong thì dừng lại: ''Thầy Túc chỉ là quá lo lắng cho bọn nhỏ.''

Lúc trước ông còn đặc biệt căn dặn rằng khả năng hiểu của bọn trẻ hơi chậm, bảo bọn họ hãy kiên nhẫn giải thích với tụi nhỏ. Bây giờ xem ra, chẳng phải đứa trẻ rất thông minh sao?

Mặc dù ba mẹ nhà họ Túc cách tương đối xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bọn nhỏ đi lại trên bãi cỏ như cũ. Túc Lê đi ở đằng trước nhặt đồ, Túc Minh đi theo sau lưng. Hai bé đeo cải sọt nhỏ đáng yêu, trên đó còn cố ý vẽ búp bê nhỏ, vừa đi vừa lắc lư, giống như hai tiểu tinh linh trong rừng rậm cổ tích.

Nhìn từ phía xa, con non đeo cải sọt nhỏ vô cùng dễ thương. Ba Túc không nhịn được dừng lại, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, ngồi xổm ở phía xa len lén quay mấy video ngắn. "Đợi hai đứa nhỏ lên mẫu giáo rồi, chúng ta mua thêm mấy cái cặp sách, mỗi ngày thay đổi một cái.''

''Trước tiên, em cầm cái này, ngồi xuống trước đi." Túc Lê thấy Túc Minh ngồi xổm xuống, mới đặt đồ chơi nhỏ vừa nhặt được trong tay vào cải sọt của cậu nhóc.

Tuy rằng cái sọt này nhỏ, nhưng đeo trên lưng phải tự mình bỏ vào có chút khó khăn. Vì thế, Túc Lê đành phải nhét vào cái sọt của Túc Minh lại, âm thầm dùng linh lực giảm bớt sức nặng cho cậu nhóc. Hai người chưa nhặt được bao lâu, Túc Minh đã chạy đi đuổi bắt hoa bướm trên bãi cỏ. Cậu nhóc nhảy lên nhảy xuống khiến đồ trong cải sọt rơi ra ngoài. Túc Lê đi theo phía sau, không thể làm gì khác hơn là đặt cải sọt của mình xuống, nhặt lại từng thứ một rồi đeo lên lưng.

Anh trai đi theo quay phim sau lưng không khỏi tức cười khi thấy cảnh tượng em trai nhảy lên nhảy xuống, anh trai ở đằng sau nhặt đồ. Cũng muốn đi qua đó giúp đỡ.

Nhưng hoa bướm bay đi rồi biến mất. Túc Minh quay đầu ra đằng sau, thấy anh trai mình đã rẽ sang bên kia bãi cỏ nhặt đồ lại. Dưới chân mình, cậu thấy rơi một thứ, vội vàng cầm nó lên rồi cực kỳ hào hứng chạy tới. "Anh ơi! em có..."

Túc Lê nghe thấy âm thanh, lại linh cảm không ổn, vừa muốn tránh đi nhưng lại vô tình đi trên con đường mà Túc Minh đang chạy băng băng đến. Cậu đành phải vận dụng linh lực đứng ở đó. Kết quả, lực đẩy của Túc Minh quá lớn, cậu không chống đỡ được mà ngược lại ôm lấy em trai, ngã ngồi dưới đất. Ông anh quay phim thấy vậy lập tức sải bước đi nhanh về phía trước, đỡ hai đứa nhỏ dậy, đồng thời cũng nhìn thấy đồ chơi rơi xuống đất. Sau cú ngã, lúc trước anh ta bận quay phim nên không để ý, bây giờ mới phát hiện hai đứa bé này đã nhặt được nhiều đồ chơi như vậy rồi.

''Cảm ơn em.'' Anh trai lên tiếng.

Em trai nghiêng đầu nhìn anh cũng nói theo: "Cảm ơn chú."

Ông anh quay phim đỡ hai đứa trẻ xong thì không can thiệp vào những đoạn quay phim khác, trở lại vị trí ban đầu tiếp tục quay.

"Lần sau em có chạy, đừng chạy quá nhanh," Túc Lê dạy dỗ. "Chạy chậm một chút là có thể dừng lại."

Túc Minh gật đầu.

Túc Lê không biết cậu nhóc có hiểu hay không. Con non yêu tộc vốn có sức lực lớn hơn trẻ con của loài người. Trước kia cậu tưởng rằng em trai muốn chơi với mình, nhưng lúc ở nhà, Túc Minh cũng từng chạy quá nhanh và đâm phải ghế sofa nhiều lần. Sau đó cậu mới hiểu được Túc Minh không phải cố ý mà là khi cậu nhóc chạy thật sự không kiểm soát được tốc độ của bản thân.

Hai người đi một hồi gặp phải một đứa nhỏ khác.

Đứa nhỏ kia đeo cải sọt trên lưng đứng yên, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khu rừng ở bên kia bãi cỏ. Đó là đứa trẻ không nói lời nào lúc trước, hình như tên là Nhắni Khắc.

Túc Lê có ấn tượng khá sâu với cậu bé. Trẻ con của những gia đình khác vô cùng hoạt bát, chỉ có đứa nhỏ này vẫn luôn không lên tiếng. Ngay cả ba cậu bé dỗ dành, cậu bé cũng không phản ứng quá nhiều, rất nghe lời nhưng cũng rất trầm lặng.

Cậu bé phát hiện bọn họ tới gần, bèn nghiêng đầu nhìn về phía hai người, ánh mắt dừng lại trên đồ chơi mà Túc Lê đang cầm trong tay.

Túc Minh nói: "Anh ơi, cậu ấy không nhặt đồ chơi."

Túc Lê thấy thế thì dừng lại, chú ý đến ánh mắt của đứa nhỏ kia nhìn chăm chú vào đồ chơi trên tay mình. Vì thế cậu đã đưa đồ vừa mới nhặt được cho cậu bé.

Nhắni Khắc trông thấy đồ bọn họ cầm trong tay, ánh mắt hơi dao động. Một lát sau, cậu mới nhận lấy đồ chơi.

Túc Minh thò đầu nhìn xuống cải sọt của cậu bé: "Bạn phải nhặt đồ chơi, nếu không có đồ chơi thì buổi trưa sẽ không có cơm trưa, đúng không anh!"

Túc Lê gật đầu. Bỗng nhiên, cậu cảm nhận được một tia khác biệt nhỏ nhoi. Ngay sau đó, kiếm ảnh Huyền thính trên thần hồn khẽ nhúc nhích.

Ánh mắt của cậu bất chợt nhìn về phía núi Túc Linh. Chỉ thấy chim chóc sợ hãi bay trên khu rừng. Dự cảm chẳng lành trong lòng lại nặng hơn một chút.

"Thanh Phong, anh có cảm thấy có chút kỳ lạ không?" mẹ Túc chuyển thiết bị dựng trại về nơi tập trung, bỗng nhiên nhìn về phía lối vào núi Túc Linh.

Ba Túc cũng ngẩng đầu lên: ''Linh khí ở lối vào núi bên kia rất kỳ lạ, hình như ứ động không nhúc nhích.'' Ánh mắt của ông dò xét tình hình xung quanh: "Anh sẽ gọi điện thoại cho Cục Quản lý yêu quái. Em đi nói một tiếng với đạo diễn, bảo những nhân viên làm việc khác đừng đến gần núi Túc Linh quá."

Linh mạch của núi Túc Linh phong phú, trong núi cũng có rất nhiều yêu tộc sinh sống. Bình thường yêu tộc độ kiếp hoặc đánh nhau sẽ gây ra dao động linh khí. Có chút ít dị biến là chuyện bình thường. Ban đầu, Túc Thanh Phong không để ý. Mãi cho đến khi chút dị biến nhỏ bé kia bất chợt biến mất, thay vào đó là linh khí chậm rãi lưu chuyển. Điều này đối với núi Túc Linh có linh khí dồi dào mà nói là hết sức khác thường.

Túc Dư Đường vừa mới đến gần chỗ dựng trại của nhân viên làm việc đã thấy người của Cục Quản lý yêu quái đang nói chuyện với đạo diễn. Bách Linh Điểu đã bảo những nhân viên công tác khác thu dọn thiết bị. Thấy Túc Dư Đường tới đây, bèn nhỏ giọng mở miệng: "Túc đại nhân, người của Cục Quản lý yêu quái đến. Bây giờ bọn họ đã chuẩn bị cô lập núi và giải tán du khách. Chúng ta phải tạm dừng việc ghi hình."

Đạo diễn Từ vẫn luôn nhắc đi nhắc lại: ''Sao đột nhiên lại phong tỏa núi chứ?"

Bách Linh Điểu trả lời bằng lý do của Cục Quản lý yêu quái: "Hazz chỉ là trong núi xảy ra chút chuyện. Một tội phạm trốn trại cực kỳ hung ác đã tiến vào. Nghe nói sau lưng người này còn có cả một băng nhóm. Lúc lúc này bọn họ mới khẩn cấp phong tỏa núi. Đạo diễn Từ trong đài cũng đã nói việc này rồi. Việc ghi hình này cũng không vội, trrước tiên chúng ta lùi lại đã."

Đạo diễn Từ không thể làm gì khác hơn là bảo những người khác nhanh chóng dọn dẹp lại và thông báo cho các vị khách quý đang chơi đùa trên bãi cỏ tạm thời kết thúc công việc: ''Vậy thì chỉ có thể vào trong thành phố tìm những nơi khác để tiếp tục quay, xong xuôi lại quay bổ sung thêm hai cảnh nữa.''

Khi mẹ Túc chạy vội trở về, ba Túc đã mang Túc Lê và Túc Minh đứng ở bên cạnh. Bà thấy thế bèn dừng lại, nói với ba Túc: "Việc ghi hình hẳn là đến buổi chiều mới tiếp tục. Em định vào trong núi xem tình hình một chút.'' Dù sao cũng là ở lối vào của núi Túc Linh, trong núi có việc gì thì người nguy hiểm là cư dân ở lân cận. Lỡ như Linh Mạch của núi Túc Linh xảy ra chuyện, không chỉ có yêu tộc mất đi nơi ở mà loài người ở xung quanh đây cũng sẽ gặp họa.

Ba Túc đáp: "Vừa rồi anh trông thấy có hai người vào núi, để anh đi xem xét tình huống.''

''Bé con ở đây chờ ba, đừng đi đâu xa nhé." Ba Túc đưa hai đứa bé đến nơi an toàn, đầu ngón tay khẽ động thiết lập một vòng linh lực. "Một lát nữa ba sẽ quay lại."

''Có ai thấy Nhắni Khắc không? Trong đám người, một vị khách nam lo lắng lên tiếng: "Con trai tôi Nhắni Khắc không thấy đâu nữa."

''Nhờ nhân viên công tác tìm xem, có lẽ cậu bé vẫn còn ở bãi cỏ. Người đi theo quay phim của Nhắni Khắc đang ở đâu?''

''Người vẫn còn ở bãi cỏ bên kia.''

Túc Lê khép hờ mắt cảm nhận tình hình xung quanh. Khi mở mắt ra, ánh mắt cậu rơi vào Nhắni Khắc ở cách đó không xa, đang càng đi càng tiến gần về phía ngọn núi. Cậu bé dường như không nghe những người khác gọi mà hết sức kiên quyết đi một mạch về phía trước. Người quay phim ở đằng sau hình như muốn xông tới bế đứa trẻ về nhiều lần, nhưng kỳ lạ là chân không nhúc nhích được, chỉ có thể cao giọng gọi đứa nhỏ quay về.

Có gì đó không đúng.

Đứa nhỏ kia giống như đã bị yểm bùa, còn có cả người quay phim sau lưng cậu bé.

Túc Lê ngẩng đầu quan sát tình hình ở bên phía núi Túc Linh. Cậu vừa mới bước lên trước hai bước, bất chợt chú ý đến vòng linh lực mà ba Túc bày ra dưới chân. Cái vòng này là để bảo vệ sự an toàn của cậu và em trai. Túc Lê chần chừ một lúc, sau đó không chút nghĩ ngợi, đi ra ngoài. Trước khi đi, cậu niệm chú trói chân để Túc Minh ở nguyên tại chỗ.

"Minh Minh, ở đây chờ anh trai, lát nữa anh sẽ trở lại.'' Túc Lê dặn dò một câu.

Ngay khi cậu bước ra khỏi vòng linh lực của ba Túc, cảm giác dính dính dày đặc và khô nóng bao trùm xung quanh. Túc Lê nhìn thấy người quay phim của Nhắni Khắc bỗng nhiên mềm nhũng quỳ xuống đất, giống như bị rút hết sức lực vậy.

"Chuyện gì xảy ra thế? Đột nhiên tôi cảm thấy rất mệt mỏi.''

''Thân thể thật nặng nề."

Những nhân viên công tác ở gần chỗ tập trung đều nằm ngửa trên đất khắp nơi. Mấy người trong đội hiện trường của Cục Quản lý yêu quái không khỏi sử dụng yêu lực ác tải bọn họ đến vị trí an toàn. Những người khác vội vàng chạy đến nhanh chóng bày trận ở bên ngoài núi Túc Linh.

"Không ổn, có lẽ là bí cảnh thật sự xuất hiện.''

''Tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện bí cảnh chứ? Dấu hiệu này cũng ngắn quá rồi. Phải đưa mọi người đến chỗ an toàn, những người khác bày trận phòng ngự, đừng để phạm vi lan rộng."

Khi ba Túc dẫn hai người đi vào núi, nhìn thấy trong vòng linh lực tạm thời thiết lập chỉ còn lại một mình Túc Minh mà Túc Lê đang ở bên kia của bãi cỏ, bên cạnh còn có một đứa trẻ khác. Ông vội vàng đi tới. Thế nhưng, vừa mới bước được hai bước thì đột nhiên phát hiện linh khí bao phủ phía trên. Sau đó, một tiếng nổ đùng đoàng vang lên bên tai. Trước mặt ông bất ngờ có một cái tấm trắng khổng lồ lấp lóe kim quang, hoàn toàn bao bọc lấy toàn bộ núi Túc Linh trong những cơn gió mạnh.

"Chuyện gì xảy ra đây? Đây là trận pháp từ đâu đến thế?''

''Chưa từng thấy."

Những nhân viên công tác ở xung quanh không chống đỡ được sức ảnh hưởng to lớn từ trận pháp hùng mạnh mà đồng loạt ngất xỉu. Nhân viên làm việc trấn giữ ở lối vào núi Túc Linh thấy vậy vội vàng chuyển người đến nơi an toàn, đồng thời cũng thông báo cho các bộ phận khác của Cục Quản lý yêu quái đến giải quyết.

Khi Túc Như Đường đi ra, anh thấy Túc Thanh Phong đứng ở phạm vi bên ngoài trận pháp. Bên cạnh chỉ có Túc Minh, hoàn toàn không nhìn thấy Túc Lê. Anh hơi ngẩn ra, sau đó bước tới: "Thanh Phong, sao thế? Nhóc Lê đâu rồi?"

"Tại trận pháp bao phủ, bé con vẫn đang ở bãi cỏ bên kia....," Túc Thanh Phong nhìn từ trên xuống dưới "Anh sẽ phá trận. Em dẫn những người khác ra xa một chút."

Túc Dư Đường nhíu mày: ''Tình hình của trận pháp này đặc biệt, xem chừng không phải do người khác bày ra, có lẽ nó liên quan đến bí cảnh của núi Túc Linh.''

''Anh cũng chẳng có thời gian để quan tâm nhiều, trước tiên.....''Túc Thanh Phong thấy phù văn trên tấm trắng vàng bao bọc lấy núi Túc Linh khẽ động đậy, biến thành một phù văn tối nghĩa khác. Kim quang cũng trở nên ngưng kết lại, như thể thành lũy mạnh mẽ, vững chắc không thể phá hủy. Ông nhìn chăm chú, ngạc nhiên lên tiếng, "Trận pháp này sẽ không phải là trận Kim Linh đấy chứ?"

-----

Trong nháy mắt, kim quang rọi xuống. Túc Lê vốn đã định rút lui ra khỏi phạm vi của nó, không ngờ lại bị chiếu vào, rơi thẳng vào phạm vi của kim quang. Tình cảnh trước mặt bỗng nhiên thay đổi, xung quanh đều là rừng rậm, không thấy y xa ắc cũng chẳng thấy những người khác.

"Trận pháp sao?" Túc Lê hơi ngẩng đầu lên thăm dò tình hình xung quanh. Có điều, rừng rậm quá cao, ngăn chặn hơn một nửa tầm mắt của cậu. Cậu đang muốn đi về phía trước xem xét tình huống thì chợt nghe thấy tiếng vang nhỏ xíu. Ngay sau đó, mấy con yêu thú đi từ trong rừng rậm ra, toàn thân chúng đẫm máu.

Tầm mắt của chúng đồng loạt nhìn về phía Túc Lê. Tuy rằng ánh mắt hung ác tàn nhẫn, nhưng chúng lại chậm chạp không dám tiến lên.

Thậm chí chân của chúng còn run rẩy, tựa như rất sợ người trước mặt, nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể đi về phía trước.

Không phải yêu, hình như là yêu thú.

Túc Lê dừng bước nhận thấy trong con ngươi của yêu thú có một đường vân kỳ quái. Cậu lập tức chắc chắn chúng là yêu thú đã bị điều khiển. Dù yêu thú bị người khác khống chế có sợ hãi huyết mạch, nhưng từ đầu đến cuối bọn chúng vẫn bị người khác điều khiển. Tay trái của cậu tụ linh lực, định thả chút Lửa Phượng Hoàng để đe dọa chúng____

''Aa...Húuu____''

Một tiếng gào thét bén nhọn vang lên, yêu thú bị điều khiển xung quanh cậu đều choáng váng. Trong dây lát, Túc Lê thu lửa thần lại, kinh ngạc nhìn về phía tiếng sói tru phát ra. Bỗng nhiên, một bóng dáng màu vàng quen thuộc xuất hiện bên cạnh cậu, nằm sắp xuống trắng nhẹ quần của cậu.

Cậu quay đầu lại, trông thấy con chó lớn màu vàng mà cậu đã cứu ở công viên trước đó.

Có lẽ là nó sợ uy áp của huyết mạch nên không dám đến gần Túc Lê, nhưng vẫn bất chấp mâu thuẫn, tiến lên cắn lấy ống quần cậu, như thể muốn kéo cậu đi về đằng trước.

''Aa...Húuu____'' Tiếng sói tru vẫn tiếp tục vang lên. Yêu thú trước mặt giống như đã bị âm thanh này dọa cho sợ hãi.

Chó vàng lớn vẫn đang kêu ư ử, dường như nó đang thúc dục Túc Lê rời đi cùng nó.

Túc Lê thoáng dừng lại một lúc, vẫy tay thả một tia lửa Phượng Hoàng ra, làm đám yêu thú nổi điên ở sau lưng cả kinh, lùi về sau mấy bước. Kế đó, cậu mới đi theo chó vàng lớn vào sâu trong rừng rậm.

Đường đi trong khu rừng hết sức phức tạp, nhưng chó vàng lớn lại hết sức quen thuộc, dẫn Túc Lê xuyên qua nơi này.

"Gâu gâu," chó vàng lớn dừng bước, nhìn đứa trẻ đang chầm chậm đi theo đằng sau.

Túc Lê gạt bụi cỏ còn cao hơn người mình ra, hơi cúi người xuống xoa xoa đầu gối. "Đi chậm một chút,"

Chó vàng lớn vội vàng sủa hai tiếng, tiếng sói tru ở phía xa vẫn đang tiếp tục.

Túc Lê không nhanh không chậm xoa đầu gối đau nhứ vì đi nhanh lại, phụ phủi lá cây dính vào trên người non nớt, lên tiếng, "Đừng sợ, chúng nó không dám tiến lên đâu."

Tình trạng trong núi Túc Linh đặc biệt. Để tiết kiệm linh lực, Túc Lê luôn đi bộ theo chó vàng lớn. Tiếng sói tru giống như đang hộ tống bảo vệ bọn họ. Túc Lê còn nhỏ nên đi rất chậm, chó vàng lớn chạy được mấy bước thì dừng lại chờ cậu. Một người và một chó nhanh chóng đi vào một hang động khác. Yêu thú nổi điên cũng không theo kịp.

Tại sao chúng ta phải đến nơi này?" Túc Lê dừng lại trong hang động, bất chợt bắt gặp một đôi mắt xanh biếc lóe lên trong hoàn cảnh tối tăm. Cậu vung tay lên, lửa thần Phượng Hoàng hiện ra trước mắt, lập tức chiếu sáng toàn bộ hang động. Bấy giờ, cậu mới phát hiện có khoảng mấy con yêu thú tập trung lại ở đây. Trên người con nào cũng có vết thương.

Chó vàng lớn thấp giọng rên ư ử mấy tiếng, Túc Lê mới hiểu chuyện đã xảy ra.

Lúc trước, Túc Lê từng để lại linh khí trên người chó vàng lớn, cho nên khi cậu xuất hiện gần nó, chó vàng lớn nhanh chóng phát hiện và chạy đến muốn trả ơn vì đã cứu mình. Yêu thú trong hang động này đều gặp phải cảnh ngộ giống như chó vàng lớn trước đây. Hang động là chỗ ẩn núp của chúng. Sói yêu ở đây trời sinh có khả năng đặc biệt, tiếng gào thét của nó có thể khiến kẻ địch bị mất phương hướng. Cũng nhờ điều này mà bọn chúng mới có thể trốn ở đây mà không bị phát hiện.

Túc Lê nhớ ba mình từng nhắc đến chó vàng lớn được cứu chữa xong xuôi đã được thả về núi Túc Linh. Sau đó, Cục Quản lý yêu quái cũng có điều tra về chuyện của nó, hóa ra vẫn chưa xử lý xong. Trên người chó vàng lớn không có thương tích, nhưng cậu nhìn về phía yêu thú bẩn thỉu xung quanh, ánh mắt vừa lướt qua đã biết tình trạng vết thương của chúng không thể kéo dài quá lâu.

Tiếng kêu "grrr grrr" của chó vàng lớn tạm thời xoa dịu yêu thú trong hang động. Nhưng khi chúng thấy chó vàng lớn dẫn theo một yêu tộc xa lạ tiến vào, chúng hết sức sợ hãi. Bọn chúng ngửi mùi, tưởng rằng là đại yêu quái tàn ác. Kết quả, người bước vào chỉ là một đứa trẻ con trông hết sức nhỏ bé, nhưng không hiểu sao lại toát ra uy áp đáng sợ khiến đám yêu thú hoàn toàn không dám đến gần.

Nhất là ngọn lửa mà nhóc con giơ tay lên thả ra, ẩn chứa linh khí bá đạo.

Túc Lê vung tay lên, lửa thần Phượng Hoàng lập tức bay ra ngoài. "Hang động bây giờ ta không cứu được bọn mày, nhưng lửa thần có thể bảo vệ cho bọn mi khỏi mọi tà ác xâm nhập. Sau này sẽ có những người khác đến cứu tụi mày.

Chữa trị cho từng con, trong nhiều yêu thú như vậy, cần phải tiêu hao quá nhiều linh lực. Hơn nữa, nơi này đặc thù, bên ngoài lại bị trận pháp không biết tên bao phủ. Nếu muốn cứu chúng nó, thì phải phá trận trước.

Túc Lê cẩn thận xem xét vết thương của yêu thú trong hang động, truyền một vài tia linh lực cho những con yêu thú bị thương nặng để chống đỡ. Chẳng bao lâu sau, cậu rời khỏi hang động. Ngoài hang vẫn là trời xanh và rừng rậm, còn có thể trông thấy dãy núi Túc Linh bị mây mù bao phủ ở phía xa. Cậu tìm một nơi có đủ ánh sáng để quan sát phù văn trên bầu trời, đi một vòng theo linh lộ của phù văn: ''Hình như là trận Kim Linh, lại tựa như là trận trong trận.''

Trận Kim Linh là trận pháp cấp cao thường thấy ở thời kỳ thượng cổ, có thể ngăn cản vạn vật xâm phạm. Người ở bên trong tấm trắng giống như được bảo vệ trong một pháo đài, trái lại, người ở bên ngoài muốn vào cũng không thể vào được. Trận pháp này là trận pháp phòng ngự, nhưng hiện giờ lại ngăn cách trong ngoài của núi Túc Linh. Trận pháp này yêu cầu người thi triển phải có tu vi thâm hậu. Xét từ trận pháp có thể bao trùm quá nửa núi Túc Linh, ngay cả Trần Kinh Hạc cũng chưa chắc có thể bày ra trận pháp lớn như vậy.....

Trận Kim Linh không có năng lực thay đổi trời đất, bên trong núi Túc Linh này không chỉ có một trận pháp.

Nếu chỉ dựa vào một mình cậu, muốn phá trận là việc khó khăn. Trong núi Túc Linh.....

Ánh mắt của Túc Lê khẽ nhúc nhích. Tiện tay nhặt một cành cây, cậu viết vẽ vẽ trên mặt đất trống không. Chó vàng lớn ở bên cạnh thấy chỗ bị vẽ loạn xạ trên đất kia bỗng nhiên toát ra hồng quang. Ngay sau đó, hiện ra dấu hiệu chỉ dẫn màu đỏ ở bên kia.

''Ở bên kia sao?''Túc Lê vẫn cầm cành cây như cũ, đang định đi theo hướng chỉ dẫn, lại thấy chó vàng lớn nằm sấp xuống, cắn lấy ống quần của mình. Dường như nó đang ngăn cản cậu đi qua đó.

Túc Lê dừng lại "Tao không sao đâu. Mày muốn đi theo tao không?"

------

Bên ngoài núi Túc Linh, tình hình hỗn loạn. Người quản lý cấp cao của Cục Quản lý yêu quái đã đến. Phạm vi ảnh hưởng của trận pháp quá rộng, đến nỗi mọi người xung quanh ngọn núi này đều rơi vào hôn mê. Các bộ phận của Cục Quản lý yêu quái và cả loài người phối hợp ngăn chặn không để tin tức lộ ra, nhưng trên mạng đã có những lời đồn đại phát sinh với quy mô lớn. May mà không có chứng cứ cụ thể, sau này sự việc có thể xử lý thông qua đính chính tin đồn.

Trận pháp này không ảnh hưởng gì đến tu sĩ, nhưng người bình thường đến quá gần nơi này đều sẽ rơi vào hôn mê. Cục Quản lý yêu quái đã đưa những người bất tỉnh đến nơi an toàn. Vấn đề hiện tại nằm ở trận pháp này. Họ đã thông báo cho các tu sĩ giỏi về trận pháp để được hỗ trợ. Trận pháp quy mô lớn như vậy xuất hiện thật sự là một điều bất ngờ.

"Ban đầu chúng tôi điều tra ra các điểm Linh Mạch có động tĩnh khác thường. Sau khi đến, 88 điểm Linh Mạch đã hoàn toàn không dò được nữa, tất cả các thiết bị điện tử đều bị hỏng.'' Đội hiện trường đánh dấu vị trí của những điểm Linh Mạch cho Túc Thanh Phong: ''Đây là điểm Linh Mạch mới được phát hiện từ lần điều tra việc giết hại yêu thú trước đó. Vị trí nằm trong khu rừng phía Bắc của núi Túc Linh. Sâu trong núi thường xuyên có chuyện kỳ lạ xuất hiện. Lần trước chúng tôi đến đó thăm dò đã từng xuất hiện tình trạng máy móc không hoạt động, mới suy đoán có thể là bí cảnh mới.''

''Trận pháp này rất giống trận Kim Linh trong truyền thuyết thượng cổ. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trận Kim Linh có quy mô lớn như vậy.'' Anh ta tiếp tục nói: "Chúng tôi đã thông báo cho ngài Kinh Hạc đến rồi. Ngài ấy đã nghiên cứu thời kỳ thượng cổ khá lâu, có lẽ sẽ có cách đối phó khác với trận Kim Linh."

Đội trưởng của đội hiện trường đang giải thích tình hình cho quản lý cấp cao tạm thời đến đây. Vừa mới nói được một nửa thì đột nhiên nhìn thấy một con thần Loan điểu đáp xuống ở phía xa xa. Đằng sau còn có mấy nhân viên công tác của Cục Quản lý yêu quái đi theo. Muốn ngăn cản người nọ xông vào Cục Quản Lý Yêu Quái.

"Ơ kìa, cháu bay nhầm chỗ rồi à?" Túc Úc vừa đáp xuống đất đã bị đám người vây, bèn ló đầu nhìn tình huống xung quanh hỏi: "Xin lỗi, cháu là người thân của khách quý trong chương trình<Em bé đang yêu> Cháu nghe nói nơi này xảy ra chuyện, mọi người có gặp ông Túc Thanh Phong và bà Túc Dư Đường không? Cứ nói là con trai cả đang tìm bọn họ, rất rất gấp."

Nhân viên công tác nơi: ''Này không cho phép tiến vào, yêu tộc cũng không được vào.''

"À cái này, cháu không phải người thân gây chuyện đâu. Cháu chỉ đến tìm người thôi." Túc Úc lùi về phía sau mấy bước. Đột nhiên trông thấy ba mẹ nhà họ Túc ở phía xa, liền vội vàng chạy tới: "Ba, con làm bài tập được một nửa thì nhà bỗng nhiên bị cúp điện. Hơn nữa, trận pháp ở trong sân cũng bị hỏng rồi. Ba mẹ ra ngoài cũng không thể cắt nước, cúp điện chứ? Còn nửa nơi này xảy ra chuyện gì thế ạ? Không phải hai người đang quay chương trình giải trí sao? Sao lại giống như phim khoa học viễn tưởng thế? Còn quay phim tận thế nữa à? Có nhiều yêu tộc ở đây như vậy.''

Người của đội hiện trường thấy thế, sôi nổi nhìn sang đội trưởng ở bên cạnh, muốn hỏi xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Đội trưởng nhìn lướt qua thấy là con trai của ngài TC bèn phất tay, lại tiếp tục giải thích với cấp trên. "Dù sao thì trận pháp thượng cổ cũng hiếm thấy. Vì lý do an toàn, chúng ta nên thông báo cho những đại sư giỏi trận pháp khác quyết định. Đợi bọn họ đến rồi bắt tay vào phá trận...."

Lời của anh ta còn chưa nói xong.

Túc Úc con tới đúng lúc lắm. Cách đó không xa, ba Túc thấy Túc Úc, bèn vội vàng vẫy tay: "Con trông chừng Minh Minh. Ba và mẹ con định phá ra một lỗ hổng ở bên này để vào trong."

-------------------

"Tác giả có lời muốn nói: Cấp trên:?

Tổ trưởng tổ ngoại cần:!!! Dừng tay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro