Chương 26: Hiểu lầm lớn như vậy không tốt đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tà Xứ Giáo mặc dù có hành động tà ác, bất quá lại không phải người của ma giáo, hoàn toàn là một giáo phái riêng biệt. Kết quả rõ ràng nhất chính là ngay cả ma giáo cũng bị tấn công, hơn nữa tổn có thể thấy trên cả bạch đạo võ lâm.

Không khí một lần nữa trở nên trầm lặng, tâm tình mọi người đều nặng nề, ai cũng nghĩ đến những sự việc lần trước, độc dược có lẽ không phải ma giáo hoàn toàn nhúng tay, cũng có thể là Tà Xử Giáo làm bậy, nhưng chuyện này không thể phủ nhận chuyện võ lâm chính đạo đã nổi điên với những việc làm tà ác của chúng. Cho dù những năm gần đây ma giáo rất an phận, nhưng không đồng nghĩa là sẽ cải tà quy chính, ít nhiều cũng phải có liên quan.

"Tạm thời cần cố gắng hạn chế hành động của chúng, các môn phái nên chú tâm hơn những vụ việc trong phạm vi môn phái, biết đâu chừng sẽ tìm ra manh mối. Xưa nay tà chưa bao giờ thắng chính, chỉ cần tìm ra nơi ẩn nấp của bọn chúng, chúng ta liền tấn công diệt gọn hang ổ. Hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, chỉ có thể án binh bất động." Tống Phù vẻ mặt ngưng trọng nói. Nay Lãnh Thiên và Diệp Vũ đều không rõ sinh tử, An Tâm Cốc còn dễ nói, vẫn còn Diệp Hải Ân ở đây, về phía cốc còn có cóc chủ Diệp Khải. Còn phía Lãnh Thiên, cho dù Ám Minh Cung không thiếu người tài, tả hữu hộ pháp có thể đảm đương trách nhiệm trong Ám Minh Cung, nhưng nếu tin cung chủ bọn họ mất tích không rõ sống chết, đám người đó không nổi điên nhảy hết xuống vực Vô Đáy mới lạ.

Nhìn thấy mọi người bỏ đi dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, có lại hình tượng võ lâm chính phái cũng để Kim Uyên âm thầm gật đầu. Tiễn tất cả mọi người, Tống Phù hết sức tự giác đưa Diệp Hải Ân trở lại phòng, Diệp Thanh Thanh không muốn làm bóng đèn siêu cấp bự liền ngồi lại tại chỗ. Vẫn còn thấy Kim Uyên đứng cách đó không xa, vẻ mặt đạm nhiên không rõ cảm xúc.

"Không lo lắng cho Lãnh cung chủ?"

Kim Uyên đưa mắt nhìn rồi khẽ cười: "Đương nhiên lo lắng, bất quá có thể làm gì?"

"Ngươi cũng thích Lãnh cung chủ?" Vậy Tiểu Vũ phải làm sao a?

Khoan đã, Diệp nhị tiểu thư, ngươi không cảm thấy mình bị đại ca ảnh hưởng quá nhiều sao?

"Chuyện này... Cũng có." Hai má Kim Uyên ửng hồng, sau đó luống cuống chạy đi, phút trước là nữ thần phút sau lại là thiếu nữ mới biết yêu. Diệp Thanh Thanh nhìn theo bóng dáng Kim Uyên chạy đi mà âm thầm lo lắng. Không biết có nên phối một chút xuân dược hay không? Lãnh cung chủ là người có chính nghĩa, gạo nấu thành cơm hẳn phải chịu trách nhiệm đúng không?

Vậy nên, khi có một tỷ tỷ suy nghĩ chu toàn như vậy, tương lai phía trước của Tiểu Vũ thân ái là một bông cúc xinh đẹp run rẩy trước... Khụ, hình tượng Lãnh đại hiệp rất cao quý, thỉnh tự tưởng tượng.

===

"Diệp đại ca, ngươi đang làm gì vậy?" Một tiểu cô nương chừng mười lăm tuổi vận hồng y cánh sen uyển chuyển đi đến cạnh Diệp Vũ. Còn hắn lại đang giặt đồ cạnh suối.

"Y phục của ta và y cũng đã bẩn hết, đương nhiên là giặt đồ." Vị tiểu cô nương này mặc dù xinh đẹp nhưng đầu óc có vẻ không được nhanh nhạy cho lắm, chẳng lẽ hành động chưa đủ nói lên hắn đang làm gì hay sao? Diệp Vũ cảm quấy vô cùng phiền muộn: "Ngươi không phải thổ dân ở đây?" Hắn nói.

"Ta không phải, nếu không sao có thể nói chuyện với ngươi. Ta chính là con nuôi của bộ tộc, trước đó cũng được người nơi này cứu giúp." Tiểu cô nương ngồi xuống phiến đá cách đó không xa, bắt đầu nói chuyện phiếm: "Nơi này hiện tại chỉ có ta, ngươi và Lãnh đại ca có thể nói chuyện, người nơi này không cùng ngôn ngữ vói chúng ta."

"Vậy ngươi sao có thể giao tiếp với bọn họ?" Diệp Vũ nhíu mày, cảm thấy thật kì quái.

"Ta biết viết chữ cổ." Tiểu cô nương có vẻ tự hào cười thật tươi: "Ta cảm thấy Lãnh đại ca gương mặt thật soái, nhưng vẫn luôn làm vẻ mặt lạnh, khiến y có vẻ khó gần."

Diệp Vũ trở lại với bộ y phục chưa vắt khô nước: "Y vốn là như vậy, mặt ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm lại rất ấm áp nha, trước đó ta còn được y cảm ơn đó." Dường như coi đó là một loại vinh dự, Diệp Vũ tủm tỉm cười, tâm trạng hàng ngày của hắn vẫn luôn vô tư tự tại như vậy.

"Vậy y đã có ái nhân?" Không khỏi nghĩ đến khả năng này, tiểu cô nương đứng dậy khỏi tảng đá, chạy theo Diệp Vũ. Dù sao gương mặt thực hảo, nội tâm lại ấm áp, hơn nữa khí thế không tồi, nhất định là đại cao thủ, sao có thể không có ái nhân.

Bước chân Diệp Vũ dừng một chút, ngọn lửa nhỏ trong lòng liền bùng lên: "Ái nhân của y chính là đệ nhất mỹ nhân Tuyết Liên Tiên Tử, tiên nữ giáng trần cũng không ngoa. Cùng là người, vì sao lại không công bằng như vậy a? Trước đó ta cũng theo đuổi nàng, vậy mà còn bị đánh đến sống dở chết dở, y vừa theo đuổi lại là bộ dáng e thẹn, thiếu nữ mới yêu. Không công bằng a!" Cảm thán một câu liền tiếp tục phơi đồ.

Tiểu cô nương nghe xong liền gật gù, xét theo tình hình hiện tại, Diệp đại ca chính là đang ghen nha. Cho dù có chiều hướng nghiêng về phía tình địch hơn, nhưng trông quan hệ giữa hai người, tình địch có thể giúp đỡ chăm sóc nhau như vậy sao? Hiển nhiên không thể, vậy có nghĩa là... Vị cô nương xinh đẹp kia mới là bóng đèn sao? Nga, ta vừa phát hiện một bí mật động trời. Tiểu cô nương chợt cười khúc khích, biểu cảm thực đáng yêu. Còn suy nghĩ? Hai nhân vật chính mà biết được, chắc chắn một người sẽ đen mặt rút kiếm, một người sẽ khóc ròng a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro