Chương 9: Ma giáo đều một bụng đen như nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Thiên hừ lạnh, hành động hạ mình của Diệp Vũ, y chính là khinh thường. Hơn nữa ánh mắt nóng rực của hắn nhìn vào Kim Uyên càng khiến y tức giận hơn. Mặc dù gương mặt băng sương chính là vô cùng nhạt nhẽo ngàn năm không đổi nhưng y cũng là con người đương nhiên cảm xúc chỉ biểu đạt ở trong lòng thôi a. Trên giang hồ ai cũng biết y đang theo đuổi Tuyết Liên Tiên Tử, tự nhiên có kính ngưỡng, ngưỡng mộ, ghen tỵ nhưng không hề có ý định không an phận. Diệp Vũ này là người duy nhất! Y cảm thấy mình đang bị khiêu khích trắng trợn.

Hiểu được ánh mắt của Lãnh Thiên, Diệp Thanh Thanh không tiếng động kéo hắn ra phía sau mình. Sáu người lại tiếp tục đi tiếp, bọn họ không thể để lỡ bất kì chút thời gian nào, bằng không rất dễ bị bại lộ. Lần này hoàn toàn là vừa đi vừa nấp, không còn chút phong thái đại hiệp nữa rồi. Rốt cuộc cũng đến được nơi, dù ở bên ngoài nhưng hương của Nhu Nhiên Thảo rất nồng, cơ bản đã có thể ngửi thấy. Nhưng vấn đề hiện tại chính là họ đang bị vây công bởi một đám người ma giáo canh gác, trong đó có hai cao thủ khá được. Dù không thể so sánh với Lãnh Thiên và Diệp Hải Ân nhưng vẫn ngang tầm với Kim Uyên. Chính là bọn hắn phải tốc chiến tốc thắng, lần này không thể kinh động quá lớn, dù cao thủ cỡ nào cũng không thoát khỏi thế vây công của cả ma giáo, huống chi còn có tên Minh tôn kiến thủ bất kiến vĩ.

Rốt cuộc lại bị lạc nhau, số lượng người ma giáo quá đông, bảo bọn hắn có thể duy trì khoảng cách không bị tách ra là chuyện không thể nào. Diệp Hải Ân cùng Tống Phù bị dồn đến đường cùng đành bước vào một căn phòng xa lạ, tạm thời trốn lũ người dai dẳng hơn cả đỉa đói kia, Diệp Thanh Thanh cùng Kim Uyên lại đi với nhau cùng tạm chặn lại người ma giáo vừa tìm xem có nơi nào có thể tạm ẩn nấp đi hoặc trốn tránh một phen, tình huống đặc biệt hơn chính là bên Lãnh Thiên và Diệp Vũ liền đi cùng nhau, cùng bất ngờ rơi vào một gian mật thất tối tăm. Lãnh Thiên nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ y và hắn lại đi cùng nhau, rõ ràng rất không ưa công tử bột này. Huống chi vừa rồi hết thảy đều do y xử lí, Diệp Vũ lại dựa vào vận may cùng thân thủ ít nhất bị ép luyện tập từ hồi nhỏ mà tránh thoát vài đạo công kích, nhưng cũng không thể đánh lại được lâu, hắn bị thương tay phải, máu chảy đầm đìa. Là một người hiện đại, lần đầu tiên nhìn đến tàn sát không nương tay, máu me loang lổ khắp nơi khiến hắn cũng bị dọa đến mức mặt trắng bệch, cung chủ nào đó đương nhiên càng thêm chán ghét hắn. 

Lãnh Thiên không để ý tới hắn, một mình đứng dậy, cầm lấy kiếm liền đi sâu vào trong mật thất. Không còn cách nào khác, Diệp Vũ đành phải đứng lên đi theo sau, dù sao đơn độc trong ma giáo hắn nhất định sẽ chết không nghi ngờ. Cho dù nói y không thích hắn nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chết, ít nhất vẫn nể mặt mặt mũi của ca và tỷ a.

Thế nhưng rất nhanh hắn biết mình sai rồi, đặc biệt là ánh đèn le lói và hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm trước mắt, bóng dáng Lãnh Thiên không biết đi theo đường nào. Dù sao mật thất rất tối, lạc nhau là chuyện thường thế nhưng dù vào một bẫy rập cũng hơn là nơi này a. Đặc biệt là khi nhìn thấy một nam tử khoác nội y mỏng đứng trước mặt hắn nhìn hắn với ánh mắt không rõ vui hay buồn, không phân ra địch ý cùng bất kì cái gì hết. Diệp Vũ thực hoài nghi có phải hắn gặp một bức tượng hay không?

Ngay sau đó, Diệp vũ rất muốn đào một cái hố chui vào, trước khi hắn suy tính có nên vẫy tay chào đối phương một tiếng hay không đã bị nam tử không nói hai lời nhấc bổng hắn lên hướng bên trong mà đi.

Cuộc đời thật lắm điều trớ trêu, đặc biệt khi mà ước mơ của hắn vẫn luôn hướng tới các em gái mềm mềm đáng yêu thì hết lần này đến lần khác bị nam tử xách tới xách lui, tỷ như đại ca hắn, tỷ như Ám Minh Cung cung chủ vừa nắm cổ áo xách hắn qua thoát khỏi một kích trí mạng của ma giáo, tỷ như nam tử lạ mặt này đang đem hắn... Ta dựa vào! Thật con mẹ nó quá vi diệu rồi!

Hỏi hắn vì sao chửi bậy? Hanh, nếu ngươi bị một nam tử xách lên giường, sau đó lột y phục sau đó... Chính là không có sau đó! Vì ngay khi chuẩn bị có sau đó, Diệp Vũ đã một hơi chửi ầm lên.

“Kháo, con mẹ nó ngươi làm cái gì?” Diệp Vũ một cước đạp nam tử kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

“Thao ngươi.” Nam tử diện vô biểu tình nói.

“...”

“Thao cái đầu nhà ngươi, ta là nam nhân! Biết nam nhân là sao không? Là có JJ! JJ đó!!! Kháo, lão tử không phải nữ nhân!” Vẫn như cũ, hắn không dám vọng động. Đặc biệt khi thấy xung quanh đều những đồ vật có giá trị, nam tử này rất có địa vị trong ma giáo.

“Nga, ta thấy ngươi thập phần đáng yêu? JJ là gì?” Nam tử khẽ cười, hiện giờ có đủ ánh sáng, Diệp Vũ mới có dịp nhìn đến gương mặt của nam tử. Thực anh tuấn a, hơn nữa khi nam tử cười nhìn có chút tà mị lại rất thu hút tiếc rằng lại là một tên lưu manh phúc hắc, một bụng dạ đen tối khó lường. Quả nhiên người trong ma giáo đều đen y chang cái tên của chúng.

Lần đầu tiên kể từ hai mươi năm sống làm trai tân, hắn bị người khác nói là đáng yêu, dù gương mặt này vốn không phải của hắn nhưng hắn cũng đã chấp nhận sự thật rất là nhanh chóng. Hiển nhiên nam tử không nói đáng yêu vì gương mặt này, mà là cái giọng điệu mắng người của hắn. Khiêu khích? Có! Tức giận? Có! Bất lực? Cũng có... Nhìn người ta cao hơn ngươi cả cái đầu kìa, chỉ số vũ lực hoàn toàn bị KO nghiêm trọng. Nhưng bị một nam tử có cấu trúc bộ phận thân thể y hệt mình nói ra một câu như đang tán tỉnh... Diệp Vũ rùng mình ớn lạnh, vậy nên mới bắt đầu xù lông.

“Đáng yêu? Ngươi mới đáng yêu! Cả nhà ngươi đáng yêu!”

“Ta sẽ coi đây là một lời khen, hiện tại có thể bắt đầu?” Nam tử gật đầu, vẻ mặt thản nhiên tiến tới.

Diệp Vũ cũng từ từ lui về phía sau: “Ta nói cho ngươi biết cha ta nương ta ca ca tỷ tỷ ta đều là cao thủ, vậy nên ta không hề kém bọn họ. Ngươi lại tới một bước ta liền chém bay JJ ngươi.”

“Ta không biết JJ là gì vậy nên ta không quan tâm. Huống chi ngươi ở đây, có kêu đến khản cổ cũng không có người đến, nói gì là cha nương ca và tỷ ngươi.” Nam tử đã đến trước mép giường, vươn hai tay bắt lấy cổ chân hắn một đường lôi lại.

Diệp Vũ rất muốn ném vào mặt nam tử cuốn từ điển bách khoa. Ngươi còn không cần JJ chẳng lẽ ước mơ của ngươi là thái giám thẳng tiến? Còn câu “Kêu khản cô cũng không có người đến.” Có giống như lưu manh trêu chọc gái nhà lành không hả? Hơn nữa ngươi có phải S không a, lôi cũng nhẹ nhàng thôi, cái ván giường này thật cứng, đau lưng lắm đó.

Tiếc là nam tử không nghe được tiếng lòng của hắn, dù trong tình huống không biết người ra sao hắn vẫn có thể nghĩ miên man, kì thực những người trước kia từng gặp tình huống này có thể quỳ gối bái hắn làm sư phó được rồi.

Một tay nam tử nắm chặt bao cả tay Diệp Vũ lại đặt trên đỉnh đầu, hai chân đè lại chân hắn đang không ngừng ngọ nguậy tìm cơ hội thoát thân, tay còn lại bắt đầu mơn trớn trên cơ thể của hắn. Hắn rùng mình, hô hấp nóng ẩm như có như không bắt đầu khiến hắn lo lắng. Thực sự bị thượng? Có chết lão tử cũng không muốn!!! Trong lòng Diệp Vũ sớm đã có hàng ngàn con thảo nê mã chạy qua, trời muốn diệt ta a.

Tiểu Ngữ lảm nhảm: Truyện hình như vứt xó rồi, có ai đọc không cho xin nhận xét đi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro