Chương 5: anh rốt cuộc chưa thấy kẻ nào được trả ân mà không nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu du ngáp ngắn ngáp dài, mới sáng sớm đã có người gọi cửa ầm ĩ bên ngoài, cậu vội vội chạy ra …quên cả mặc quần, từ trên xuống dưới, thân người nguyên lai chỉ có một chiếc sịp hồng hello kitty cũng không mấy là quan tâm, tới khi cửa mở... Bên ngoài, Hoàng Gia Long phải đợi lâu như vậy mà lại không hề bực tức chỉ che miệng cười rồi đưa cậu một sấp ảnh:

“Tôi biết, cậu là phóng viên, thứ này cho cậu.”

Tất cả là ảnh Hoàng Gia Long chụp chung với Vũ Vương Hùng. Chuyện này đem ra mà nói rất đơn giản, Hoàng Gia Long là một lòng lo sợ mất Vũ Vương Hùng, chỉ cần công khai tình cảm, mọi việc sau này sẽ dễ dàng. Tiểu tử trước mặt xem ra ngốc nghếch, không giống Cố Dạ Hàn mi quang tụ liễm,ngạo khí trương cuồng, hẳn là trong tâm Dạ Hàn cũng không muốn nhớ lại đau khổ khi trước, kiếp này nguyện quên. Nếu như hắn muốn nhớ lại, Hoàng Gia Long cũng chỉ phẩy tay một cái cũng khiến y vĩnh viễn không thể đầu thai.

Không đợi cho tới lúc Hoàng Gia Long đi, Tiểu Du đã quay người bước vào trong, ở nơi này, người người qua lại, bản thân cũng không là người mẫu, sịp trên người do mẹ mua, không thể tùy tiện giúp người ta cười mình.

Hôm nay nhất định quên xem hoàng lịch, vừa tới cổng công ty đã gặp ngay Vũ Vương Hùng, Tiểu Du tiện tay đưa hắn sấp ảnh Hoàng Gia Long đưa cậu khi sáng, Vũ Vương Hùng lại không màng tới, mỉm cười ôn nhu, Du vẫn là sắc mê tâm khiếu, vài lần muốn ngất vì ý cười trên môi Vương Hùng, một lòng cố gắng trấn tĩnh.

“Tôi tới mua cậu.”

Tiểu Du thoáng chút giật mình, cướp lại ảnh trên tay Vũ Vương Hùng, khẽ nhếch khóe môi, đi vào tòa soạn.

Vũ Vương Hùng ở đằng sau gọi Cố Dạ Hàn, thanh âm đều đều, rốt cuộc, Tiểu Du một chút cũng không quay người lại.

Cậu đén thẳng phòng sếp, gửi sếp xấp ảnh vừa rồi:

“Vụ này em không theo nữa.”

Như vậy là xong, mỗi lần nghe tới Vũ Vương Hùng, Hoàng Gia Long là tâm can lại truyền đến một trận đau đớn khôn nguôi, lồng ngực như ngộp thở chẳng rõ là vì sao.

Lần này, sếp cũng mắt nhắm mắt mở chuyển cậu sang bên du lịch,khiến Tiểu Du cả ngày cứ nhăn răng ra cười, thiếu chút đồng nghiệp ném cậu vào bệnh viện tâm thần.

  

“Sao anh lại ở đây.” Tiểu Du đặt suất cơm của mình lên bàn, kéo ghế nhìn Vũ Vương Hùng.

“Anh tới mời em đi ăn.”Vương Hùng khẽ nhếch khóe môi.

 Du cúi người ngồi xuống. VƯơng Hùng cũng kéo ghế ngồi mỉm cười ôn nhu, từ đầu tới cuối chỉ nhìn An Tử Du ăn.

Mọi người khi dùng cơm trưa đều chằm chằm nhìn vào chiếc bàn nhỏ trong góc căng-tin. Cái gì mà…quan hệ mờ ám, Vương Hùng muốn trả thù chuyện lộ thông tin yêu đương với Gia Long…..Du đều nghe thấy rõ cậu gác đũa:

“Anh à, phiền anh có thể ra chỗ khác được không, anh xem, cả tòa soạn nhìn tôi…”

Còn chưa kịp nói xong, Vương Hùng đã nhét vào miệng Tiểu Du chiếc ống hút cắm ở hộp sữa:

“Em cứ ăn đi.”

Tiểu Du vươn cổ hít một hơi cạn sữa trong hộp:

“Anh có bao giờ nghĩ rằng như vậy là không tôn trọng tôi? Bản thân tôi không cao sang như anh, nhưng không có nghĩa là tôi không có lập trường.”

Nụ cười trên mặt Vương Hùng hơi khựng lại, anh nhướn mày:

“Chỉ tại, căng-tin này vẻn vẹn còn một ghế.”

“Anh vốn không phải người của công ty.”

“Anh cũng không nói anh là người của công ty, nhưng nếu vào ăn một căng-tin mà cần thẻ nhân viên, anh sẽ ra ngoài.”

“Ý tôi là anh không nên ăn ở nơi bé nhỏ thế này”

“Chứ cứ là anh sẽ ăn ở nơi to hơn thế này?.”

Mỗi câu mỗi chữ Vũ Vương Hùng đều thản nhiên trả lời.Tiểu Du chỉ đành bất lực cúi đầu xuống ăn tiếp.

Cố Dạ Hàn, là Vô Thương tôi mang nợ em, từ bây giờ trả em toàn bộ, dù em có muốn hay không, nhất định phải nhận, món nợ em, ngàn vạn lần bốn trăm năm nữa, đời đời kiếp kiếp về sau, tôi ngày nào cũng trả.

Vương Hùng nhìn Tiểu Du, khẽ mỉm cười. Anh rốt cuộc chưa từng thấy qua kẻ nào được trả ân mà lại ương bướng không nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro