Chương 6: được rồi, cứ để anh chăm sóc em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Được rồi, cứ để anh chăm sóc em

Ngoài trời mưa phùn lấm tấm thành từng hạt trên khung kính, Tiểu Du đưa mắt nhìn ra ngoài, xe cộ ngược xuôi trong màn mưa hư hư ảo ảo. Du chỉ là mong cuộc sống bình yên, ngày ngày đi qua đây một chút, qua kia một chút, rồi yên lặng viết bài, khi về còn có thể chờ quá giờ tan tầm, nhìn mọi người ngược xuôi vãn bóng mới lười nhác xuống sảnh, nói chuyện vài câu với bác bảo vệ trông khuya sau đó mới về nhà, nấu một bát mì gói, không bận thì có thể nướng bánh, vừa ăn vừa xem ti vi, không quan tâm tới bon chen bên ngoài, về già sẽ vào viện dưỡng lão, rồi đem tất thảy kết thúc ở đó, bao gồm cả giấc mơ hai mươi mấy năm.

Bên ngoài, mưa mau hơn, Du bước tới cổng công ty, một chiếc BMW màu lam sẫm dừng lại ngay trước mặt, cậu cũng dừng chân lại xoay người né sang một bên, người trong xe mở cửa bước xuống, một tay năm tay Du một tay mở cửa, cứ như vậy đẩy cậu vào bên trong. Du yên vị ngồi bên trong xe, nghĩ tới ngày nào cũng có người đón thật thích thú, đương nhiên không mất tiền xe buýt, mà nếu, thêm sáng đưa đi làm thì tốt biết mấy.

“Aaaa…anh nhẹ tay một chút không được à?”

Tiểu Du thất thanh, Vũ Vương Hùng nắm cổ chân Du đặt lên đùi mình:

“Nếu sau này em có thể tự tay thoa thuốc, anh sẽ không giúp.”

“Tôi từng nói là không biết thoa thuốc?”

“Từ tối qua tới giờ em có thoa đâu?.”

“Cứ cho là tôi không cãi nổi anh, nhưng chung quy, anh chỉ thắng tôi lời nói.”

“Sau này trên giường em cũng sẽ thua thôi.”

Vũ Vương Hùng nhếch khóe môi, Du xoay người hướng ra bên ngoài cửa xe, dãy nhà cao tầng hai bên đường lãnh đạm.

Ngày hôm sau,  Vũ Vương Hùng tới đón cậu đi làm, cậu cũng là không từ chối, chiều ngồi xe hắn đưa về, chỉ là trưa ở căng-tin hắn không xuất hiện nữa nhưng không hiểu sao, phần cơm trưa lại nhiều thứ hơn trước, chắc do giờ giá thành mọi thứ hạ.

Những ngày hôm sau đều đều đặn như thế, Tiểu Du khi ở trên xe vương Hùng thường xuyên  nhìn ra bên ngoài, huyên thuyên đủ thứ chuyện, khi ấm ức liền xị mặt ra, một ngữ không nói, về gần tới nhà thì không hỏi cũng xả ra một loạt, Vũ Vương Hùng hết thảy từ đầu tới cuối đều nghe không thiếu, Tiểu Du rất phấn khích, coi Vương Hùng như cái thùng rác. Không ngờ sau này phát hiện, Vương Hùng ngày nào trên xe cũng đeo tai nghe, ấm ức không chịu nổi, y định giận hắn vài ngày cho hắn sợ cũng không nghĩ tới ngay hôm sau đã ngủ dậy muộn không kịptuyến xe buýt đành phải ngồi xe hắn. Tiểu Du kiểm ta trước sau không thấy dấu hiệu gì là trên xe có tai nghe thì mới yên vị, Vương Hùng lại là khẽ cười:

“Được rồi, thế nào, anh đã giải thích rõ nhé, hôm đó là anh vô tình nghe điện thoại rồi quên không tháo.”

Hôm đó, Hoàng Gia Long tới tìm cậu, hắn nói rất nhiều, câu duy nhất Tử Du nghe rõ là: Tránh xa Vũ Vương Hùng ra. Thật ra mà nói, Tiểu Du cũng là chẳng tham lam gì Vũ Vương Hùng nhưng lại không hiểu vì cái gì mà ngày ngày mong tới sáng, tới chiều để ngồi xe cùng hắn. Hoàng Gia Long một mực ở bên cạnh nói một tràng, Tiểu Du một mực một chữ cũng không để lọt tai, quanh quẩn lại nghĩ tới có ngày chung nhà với Vũ Vương Hùng, cùng nhau trông nom một nãi oa nhi.

Gia long rốt cuộc cũng phát cáu bàn tay bên hông siết chặt, chỉ hận nếu không phải ta muốn tu luyện cùng Vương Hùng lên trời nhất định đã cho ngươi hộc máu mà chết.

Ngồi trên xe,Du ho khẽ, hôm qua mê man quá đã đạp chăn rơi xuống đất, cả đêm co ro, kết quả giờ họng đau rát. Lúc ngang qua hiệu thuốc Hùng xuống mua cho hắn:

“Uống.”

Đương nhiên thuốc là để uống rồi, xí! Cậu trều môi cầm thuốc nhét vào trong túi áo.

Lúc đi vệ sinh, Du vô tình làm rơi tất cả thuốc vào trong bồn cầu, cậu tiu ngỉu ra ngoài. Thực ra, thuốc có thể mua lại, nhưng nếu bồn cầu bị tắc thì có khi nào cậu bị truy tố trách nhiệm?

Chiều nay lĩnh lương, Du cầm thẻ ngân hàng hơn hở chạy ra ngoài:

“”Vương Hùng, đi ăn nhé, tôi lấy lương tháng này rồi!”

Người trên xe có vẻ hơi ngạc nhiên:

“Cậu là An Tử Du.”

Du nghệt mặt, gật gật. Người kia lại tiếp:

“Cải tà quy chính à?”

Lúc này mới thấy hàm ý trong câu nói của đối phương, cậu nhăn mặt, đối gương chiếu hậu lừ hắn. Vương Hùng cười thầm, anh không quan tâm món gà rán đắt tiền, nhưng tên ki bo này mời đi ăn cũng là hạnh phúc.Rốt cuộc, được cậu mời đi ăn cũng là…ghé quán vỉa hè ăn hai bát phở. Thành thật mà nói, dạo này đều là đi nhờ xe, không tiện ghé siêu thị mua đồ nên trong nhà không còn đồ ăn, sẵn tiện rủ VŨ Vương Hùng đi ăn phở cũng là coi như mình ăn hai bát mà lại có người dưa về tận cổng. Suy đi tính lại vẫn là tiết kiệm.

“Chúng ta tới đây làm gì?”

Vương Hùng nắm tay Tiểu Du trước cửa nhà hàng lớn, ôn nhu cười:

“Chả phải vẫn đói sao?”

“Nói trước nhé, nếu muốn ăn, nhất định là anh mời tôi.”

Vương Hùng như trước một mặt ôn nhu:

“Chỉ là một bữa thôi mà.”

“Vương Hùng, nếu ăn một bữa mà no cả đời, nhất nhất sẽ mời anh.”

Một bữa cũng là cả một vấn đề suy tính qua loa cũng thấy, cái nhà hàng to này không cần vé vào nhưng đồ ở đây nhất định không rẻ, ăn một bữa cũng bằng mấy ngày dài đi làm.

Một mặt cau có khó chịu cũng vô tâm không biết khi nào Vương Hùng đã kéo hắn vào trong….má ơi…

Nhà hàng này hảo hảo sang trọng, không khí dịu ngọt. Tiểu Du vô lực vùng vẫy trong tay Vương Hùng mếu máo.

“Yên nào.”

Du xị mặt ra, Vương Hùng dùng khăn giấy giúp cậu lau nước mắt…có nhất thiết tiếc tiền như vậy?

…trước đây Cố Dạ Hàn cũng là không có tiền, mỗi ngày đều chôn chân trên núi ăn thịt thú rừng, Vô Thương hỏi hắn vì sao không xuống phố chơi, hắn chỉ nói vài câu không hứng thú, kì thực lần đưa hắn xuống phố chơi nhìn bản mặt hào hứng của hắn cũng dư biết hắn thich phố thế nào chỉ là trong người một cắc không có nếu một mình xuống đó chỉ e không kìm nổi mà cướp đồ ăn của người ta.

Vương Hùng khẽ lắc đầu, anh cũng là đơn giản gọi món thịt thỏ nướng cùng màn thầu.

Trước kia, thỏ trên núi đều là bị cáo sớm chân ăn trước, Dạ Hàn lần nào bắt được thỏ cũng ngàn vạn sung sướng. Còn màn thầu chính là món đầu tiên Dạ Hàn ăn khi cùng Vô Thương xuống núi, sau này, ngày nào Thương cũng xuống núi đem về cho hắn, mỗi lần công lao như vậy là một cái thơm. Trước đây đã có lúc gọi, bà xã đại nhân…. Giờ này cũng là một tâm muốn gọi bà xã đại nhân…

Cậu bồi mang ra một con thỏ béo, một đĩa màn thầu cùng một chai rượu ngoại. Vương Hùng đặt ra hai chiếc ly trước mặt, rót rượu:

“Anh có khi nào nói bữa này em trả?”

Tiểu Du ngơ ngẩn ngước mắt, ánh mắt Vương Hùng kiên định đối mắt cậu không chớp, cũng là không nghĩ Tiểu Du hai tay tóm lên con thỏ xé toạc cái đùi, một tay cầm màn thầu ăn lấy ăn để, xém chút nghẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro