chương 7. nhớ ra rồi? Ngoan ngoãn một chút, có anh rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Nhớ ra rồi? Ngoan ngoãn một chút, có anh rồi.

“Tiểu Du?”

Vương Hùng  đỡ cậu lên giường, cả thân cậu mềm oặt say mèm, khua tay múa chân lầm bầm:

“Vương Hùng, anh quá đáng lắm, hảo, hảo, anh nói với tôi rượu rất nhẹ, anh xem, mới có hai ly mà anh nói tôi say. Tôi nói cho anh biết, tôi không say.”

“Này nhé, anh đừng ở đây bày đặt lên đời tôi, cái thứ nước ngọt này mà làm tôi say ư, đồ bệnh hoạn.”

Vương Hùng một mực không so đo với tên tiểu tử này làm gì, lại chỉ mỉm cười:

“ Cái gì mà hai ly, em đã uống tới hai chai rồi, nếu không dọa bắt em trả tiền chắc em vẫn uống tiếp.”

“Đúng. Tôi sẽ uống tiếp, cũng là tôi không  kiếm ra tiền nhiều như anh nên lo lắng.”

Vũ Vương Hùng kéo chăn lên, ôm Du vào lòng. Tiểu Du cũng co người lại, hơi thở cậu đều đều…

….

“Vô Thương… Vô Thương…ngươi ngày nào cũng trong giấc mơ của ta, ta trước đây đêm nào cũng phiền toái…à không.. cho tới giờ vẫn là thấy ngươi phiền toái…ta nhớ ra ngươi thì sao.. không nhớ ra thì sao.. ta sợ không tìm được ngươi…ta không tin vào cái gì mà tình yêu đơn thuần đâu, ngươi xem, tình yêu đơn thuần mà ngươi cũng xuống tay với ta…”

Cả người Tiểu Du nóng ran, mồ hôi đổ đầm đìa. Vương Hùng cố lay hắn tỉnh, hắn lại chỉ một mực vùng vẫy:

“Ta ở đây, ta không đi tìm ngươi là vì ngươi mắc nợ ta, ngươi phải tìm ta mà trả…”

Hùng khẽ cười, siết Du chặt hơn:

“Là ta, ta đã tìm ngươi, Cố Dạ Hàn, ta ở đây.”

An Tử Du cũng thôi nói mơ, ngoan lệ trong lòng Vũ Vương Hùng

“Thương…”

“Dạ Hàn, ngoan nào.”

“Em phải đi làm.”

Tiểu Du nhắm nghiền mắt, miệng lại không ngừng lẩm bẩm em phải đi làm, phải đi làm, hơi thở vẫn đều đều như trước, hương rượu tây vương vấn. Vũ Vương Hùng thu những lời nói của Tử Du trong miệng mình, ôn nhu như nước. Tử Du khẽ cựa mình, cánh môi Vương Hùng mơn trớn vành tai cậu, cắn nhẹ:

“Hảo đi làm?”

Tử Du cho tới giờ vẫn chưa mở mắt, gật gật. Vương Hùng đỡ lưng cậu ngồi dậy, dìu cậu vào trong nhà tắm, giúp cậu cởi khuy áo. Tiểu Du khi này mới giật mình mở mắt,  hét toáng lên:

“Aaaaaaa… cái tên lưu manh nhà anh, tên gia khỏa, tên vương bát đản,,….anh tính làm cái gì ở đây,… tôi nói cho anh biết, tôi không phải cứ là anh dùng vài chiêu câu dẫn là liền như vậy đi theo đâu a….không phải anh muốn gì là được đâu a…”

Vương Hùng điềm nhiên nhìn cậu, vô tâm vô tình bước ra ngoài, chỉ là anh muốn giúp cậu thay áo. Nếu trong tâm mang sắc dục, ngay hôm qua đã rat ay, hà cớ đợi cho tới giờ.

Vương Hùng thức từ rất sớm chuẩn bị bữa sáng, Tử Du lại vô cùng muộn màng. Nắm  chặt hai cái bánh mì cùng hộp sữa, ngồi trên xe không ngừng nguyền rủa:

“Sao anh không gọi tôi, tên vương bát đản…”

Vương Hùng đối hắn vẫn là im lặng, hắn lại lẩm bẩm, xu nịnh:

“Anh thực hảo, có thể dậy sơm nấu cơm, nếu là anh chịu gọi tôi dậy sớm một chút, không phải đồ anh nấu rất uổng a..”

“Em có thể dùng làm bữa trưa.”

“A, tôi ngốc nghếch thật a..”

Vương Hùng khẽ nhếch môi, dừng xe trước cổng tòa soạn:

“Em cho tới giờ mới biết mình ngốc nghếch.?”

“A Vương Hùng đại nhân, anh có ý gì a… đồ xấu xa, anh cạch mặt tôi đi a… tối nay không cần đón tôi làm gì.”

Tử Du bĩu môi đóng sập cửa xe, vẫn là không bõ tức, dùng chân cho mấy đạp vào bánh xe tới khi chiếc xe xấu số lăn bánh. Người trong xe kéo cửa kính xuống nhếch môi nham hiểm, Du trừng mắt nhìn hắn hồi lâu.

“A con muỗi đáng ghét, ngươi dám cả gan đốt An Tử Du ta a.”

Tiểu Du tát mạnh một cái vào má mình, rốt cuộc, chú muỗi nhỏ thoát chết, chỉ có má Du là đau nhức khó chịu.

Đèn đường đã sáng, xe trên đường càng lúc càng thưa dần, Tiểu Du ngồi xuống thu gối tựa mình vào cảnh cổng sắt, sau lưng truyền đến một trận lạnh lạnh. Tên vương Hùng thối thây, hôm nay hắn bận cái khỉ gì mà tới đón muộn vậy, sớm biết thế này đã bắt xe buýt mà về nhà hic hic… Cậu sụt sịt mếu máo, tiu ngỉu đứng dậy, gió thổi mạnh trên phố, bong dáng nhỏ gầy của cậu méo mó in trên nền đường vẽ ra một vùng tối, Tiểu Du nhặt viên gạch dưới đất, ngồi xuống vẽ theo chiếc bóng của mình…từ từ..khoan đã…bóng ai đắng sau thế này. Cậu xoay người, ngước đầu lên nhìn, dưới ánh đèn đường, ánh mắt anh nhu nhuyễn, ôn tuyền, anh lại mỉm cười:

“ Sinh nhật hảo vui vẻ.”

Du từ từ đứng dậy, vẫn là ngơ ngác, sao anh ta biết sinh nhật mình? Cậu gườm anh:

“Không vui vẻ.”

Anh lại chỉ cười kéo tay cậu lên xe, đưa cậu hai tấm vé.

“Cái gì đây?”

“Xem đi.”

Tiểu Du đưa hai tấm vé lên cao, nheo nheo mắt, một tấm là vé xem phim, một tấm là vé máy bay tới Châu Âu. Cậu cắn chặt môi dưới, mừng thầm, chỉ là muốn nhảy dựng lên mà hò hét.

Cố Dạ Hàn hay cả An Tử Du đều rất thích du lịch, qua gương chiếu hậu Vương Hùng ân cười:

“Không phải che dấu cảm xúc đâu?”

“Hứ, tôi việc gì phải che dấu, chỉ là hai tấm vé thôi, có gì đáng che chứ.”

….

“Bỏ anh ra nào, anh đang lái xe.”

Tiểu Du siết chặt hai cánh tay ôm trên người Vũ Vương Hùng, nhăn nhăn nhở nhở:

“Anh chả phải đã nói không phải che dấu cảm xúc sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro