chương 8: lạc mất nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: lạc mất nhau

Tiểu Du cầm tấm vé trong lòng không khỏi sung sướng. Cậu rốt cuộc sau một giờ cũng từ nhà tắm chui ra, bé nhỏ trong chiếc áo rộng màu lam nhạt dài tới ngang đùi.

Vũ Vương Hùng ở ngoài nhà tắm, đứng chờ tới muốn gãy chân mới thấy tiếng cạch cửa mở ra. Du thấy anh hai tay bưng chiếc bánh sinh nhật. Gió đêm thổi vào, rung rinh ánh nến, Du với tay tắt điện trong nhà tắm, trong bong tối, ánh nến như rực sáng hơn, khuôn mặt cả hai chiếu lên thật đẹp.

“Ước đi. Hôm nay là ngày của em.”

Tiểu Du thu hai tay nắm gọn lên cằm, nhắm mắt lại, có người trong ngày sinh nhật đã ước duy nhất một điều, ước bền lâu mãi mãi, hôm nay cậu cũng chính là muốn ước bền lâu mãi mãi.

Thời điểm ngập tràn hạnh phúc cúi xuống thổi nến cũng là bị Vương Hùng đem cả chiếc bánh lớn như vậy ốp thẳng vào mặt cậu. tình huống gì đây? Thiết nghĩ chỉ bạn bè mới đùa nhau như vậy, không ngờ lần này lại dính chưởng của nhân tình.

“Oa…oa… anh có biết em mất cả giờ trang điểm mới dám đi ra ngoài không?”

Vương Hùng hơi giật mình, cậu ta có thể trang điểm lại, nhưng anh không thể như thế mà đợi thêm một giờ, vội vàng dùng khăn trong nhà tắm giúp cậu lau mặt. Lúc đưa khăn tới, liền bị bàn tay Du chặn lại:

“Khoan!” rồi cậu mau lẹ dùng tay quết hết kem trên mặt đưa lên miệng, như thế này là đnag tiết kiệm cho bản thân a, tiết kiệm cho tổ quốc a, làm ra một cái bánh cũng là bao công lao của người làm, cả công người làm nguyên liệu… vả lại mua một cái bánh không đơn giản là bao nhiêu tiền a mà là từ đâu có tiền, chả phải cũng là vất vả mới có.

Ngoài trời, bóng đêm cô tịch, ngồi trong xe, trong lòng Vũ Vương Hùng vô cùng ân hận. Lúc trong rạp chiếu phim khó khổ mang hộ Tử Du một đống đồ ăn vặt, lại là cùng nhau xem boy love, kết quả bị hủ trong đó, từ đầu tới chân một loạt đem ra đánh giá cả đôi. Vốn nghĩ đưa tiểu tử này đi xem để tăng thêm tình thú, thôi thì vào rạp người ta coi mình không coi phim thì cho qua, ai dè, đã lỗ như vậy mà tên tiểu tử này còn ngủ giữa chừng, thật đáng trách. Cũng là trách đạo diễn a, sao làm phim dở vậy, làm người ta mất tiền mua vé chứ.

Nhũng ngày sau đó, cả hai dùng nửa tháng cùng nhau đi khắp châu Âu, ăn hết những món ăn ngon lạ, ngủ trong những nhà nghỉ sang trọng.

Vương Hùng choàng khăn tắm ra ngoài, Du đang nằm dài ra xem ti vi cũng không quan tâm tới bàn tay Hùng đang luồn sâu trong áo. Anh sấp người dùng thân thể mình bao trùm lên thân thể cậu, cắn vành tai cậu, đôi tay không ngừng cuồng loạn bên trong. Tiểu Du rốt cuộc cũng không chịu được nữa, xoay người đối mặt Vương Hùng:

“Ta là ta không chấp thuận việc này.”

“Em chấp thuận hay không có gì khác nhau sao?”

Liến sau đó là một loạt âm thanh:

“A…rách rồi..mai mặc cái gì chứ…”

“…a…..đau a..”

…em không chịu được a…

…nhẹ thôi được không…

…dừng lại mà.. dừng lại…

Tiếng thét của Tử Du càng làm Vương Hùng thêm kích thích, không những không thể nhẹ mà kìm nén lắm vẫn là càng mạnh hơn. Nhìn thân thể dưới mình không ngừng giãy giụa, trong lòng cũng bấn loạn không kém, anh thì thào:

“Một chút thôi, nhịn đi, nhịn đi..”

Hơi thở cả hai dồn dập, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, anh cuối cùng cũng chịu dừng lại một chút:

“Yên nào, đừng động.”

Tiểu Du nằm im ra phía dưới để anh từ từ thấp người nằm xuống, cũng không hiểu sao, không kìm được mà lại thượng.

“AAaaaaaaa… đã nằm yên rồi mà.”

“Xin lỗi, là tại hạ thất hứa các vi.”

“Anh rốt cuộc cũng chỉ cưỡng cầu nhục dục….a…..aaaaaaaaa….”

Cũng không ngờ dồn hết sức trách móc được một câu liền bị kịch liệt cắn xé như vậy toàn thân đau muốn nghẹt thở.

Cuối cùng cũng trở về nước, Vương Hùng dẫn cậu tới một công viên nhỏ, nhìn ngắm đàn bồ câu nhặt vụn bánh mì, Du là rất thích ăn kem, liền như vậy, vương Hùng vì cậu mà đi mua.

Cũng không ngờ tới lúc quay lại, một chút cũng không thấy cậu đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro