chương 9. rốt cuộc em ở đâu, anh ở đâu? ở đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9. Rốt cuộc em ở đâu, anh ở đâu? ở đây.

Anh chạy khắp công viên, gặp ai cũng hỏi, hỏi một thanh niên nhỏ gầy da trắng rốt cuộc đi đâu, rốt cuộc anh vẫn là không thấy. Gọi điện tới điên loạn vẫn là không có người nhấc. Anh chạy tới công ty, không có. Về nhà cậu, không có. Cố Dạ Hàn, rốt cuộc em đi đâu? Trước kia, em có thể dùng ba mươi năm đợi anh dưới hoàng tuyền, dùng mấy trăm năm hóa kiếp cùng nhau, tại sao bây giờ chỉ vài phút lại không đợi được?

Hòang Gia Long sắp xếp lại đồ ăn trên bàn, khuôn mặt cậu xanh trắng, nhìn một lượt thức ăn rồi nhìn về phía cửa, nếu anh đi mãi không trở về thì thế nào? Đêm qua cũng đã bị biến lại bộ dạng là một con cáo, sau một giờ khó nhọc lắm mới hồi lại hình người. Rốt cuộc sau những ngày dài, khả hiện tại, cậu cũng nghĩ tới những thứ không là của mình cũng không nên một lòng cưỡng cầu, những thứ là của mình, sớm muộn cũng tới. Hoàng Gia Long ảm đạm cười.  Đồ ăn trên bàn nghi ngút khói, ngày nào cũng như vậy làm ra rồi như vậy đổ đi, Vũ Vương Hùng không về, Hoàng Gia Long một đũa cũng không động.

Bên ngoài có tiếng đạp cửa, hai cánh cửa cư nhiên mở toang ra, lung lay như sắp đổ. Hoàng Gia Long từ lúc nào ngủ gật trên bàn, cậu hé hé mắt, ánh sáng ở cửa bị một bóng người cao lớn che khuất, rốt cuộc người này cũng chịu tới… Hoàng Gia long không che nổi vui mừng nhưng nhìn tới biếu tình bực tức của hắn, liền có chút sợ hãi. Cậu đứng bật dậy chạy tới, vòng tay ôm người trước cửa dịu dịu đầu vào khuôn ngực hắn:

“Hùng, cuối cùng anh cũng chịu về.”

Sắc mặt Vũ Vương Hùng rất xấu đem vai Hoàng Gia Long siết chặt đẩy hắn ra, một mực tra hỏi:

“Nói! An Tử Du ở đâu?”

Hoàng Gia Long trên mặt đem một mạt cười thê lương, khinh ngữ nói:

“An Tử Du, chả phải cùng anh sao? Hoàng Gia Long tôi, cái gì là bảo mẫu hắn ư.”

Vũ Vương Hùng một chút cũng không khách khí, dùng tay siết chặt cổ Hoàng Gia Long;

“Không sớm nói, ta đem ngươi bóp chết!”

Long giương mắt nhìn anh, con người này, một chút ôn nhu không có, trước kia là khi An Tử Du chưa xuất hiện tại sao đối y nhu nhã như vậy, giờ có kẻ khác trong lòng lại đem y ra hành hạ không thương tiếc.

“hắn cũng không phải què cụt gì, có chân tự đi, mắc mớ gì tôi.”

Bàn tay trên có siết chặt hơn, mặt Hoàng Gia Long tím lại, cố gắng mở miệng:

“Có… chết …. cũng … không nói!”

Vương Hùng xô hắn ngã trên salon mặc hắn sặc sụa ho, anh châm thuốc rít sâu, ánh mắt u tối cùng căm hận, đem Hoàng Gia Long trói lại, mang điện thoại của Long rồi bỏ ra ngoài.

Gia Long tựa đầu vào tường, nước mắt không ngừng tuôn, thì ra, yêu thương một người thống khổ như vậy.

Nhũng ngày sau đó Vũ Vương Hùng vung tiền như muốn đập nát sở cảnh sát bắt họ tìm cho ra An Tử Du.

Trên đường, người người ngược xuôi qua lại, Vương Hùng nhất tâm lo lắng cho An Tử Du. Anh lấy điện thoại của Hoàng Gia Long ra kiểm tra một lượt, vài ngày gần đây đều thấy Long lien lạc với một số máy lạ. Anh nhấn gọi, đầu dây bên kia lại chỉ là thanh âm đều đều quen thuộc “thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được…” Anh tắt phụt máy, trong đầu không ngừng nghĩ tới những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, ném chiếc điện thoại ra ghế sau, đột nhiên thấy điên thoại của chính mình đổ chuông, là phía cảnh sát goi.

“Alo, tôi Vũ Vương Hùng!”

“Vâng, chào anh Hùng…”

Đầu dây bên kia ngập ngừng ngắt ngứ, Vương Hùng rốt cuộc không thể bình tĩnh hơn, anh cuống loạn quát:

“Tìm thấy chưa?”

Người cảnh sát run run:

“Rồi … nhưng……….”

“Nhưng nhị gì? Anh làm cảnh sát kiểu gì vậy, có một câu nói cũng là nói không xong! Tôi sẽ nói với sếp các anh, cắt chức anh!”

“Anh Hùng, xin anh bình tĩnh, lúc chúng tôi đến, anh ta chết rồi!” Đầu dây bên kia không còn là người cảnh sát trẻ nữa mà là một người trung niên, qua thanh âm cũng thấy không ít già đời.

“Nói cái gì? Có đúng hắn không? Không thế thế! Đang ở đâu?”

“Bệnh viện X”

“Tôi nói các người nghe, nếu hắn đã chết các người cũng đừng hi vọng gì sống!”

Vũ Vương Hùng tâm thần rối loạn, bẻ lái hướng bệnh viện X mà đi, cũng không để ý tới chiếc xe tải đang sang đường .

…Rầm…

Thời gian như ngưng đọng lại Vũ Vương Hùng buông lái, ngả người ra sau, mùi máu tanh nồng như hương rượu khiến anh chếnh choáng say. Trước mắt anh, lá trúc phiêu linh bay ngợp trời, Cố Dạ Hàn xoay người hạ tiêu, nhu nhã cười:

“Thương, theo ta.”

Anh đưa tay ra, An Tử Du nắm chặt tay anh trách móc:

“Em cũng là hai mươi tư năm, đem nào cũng bị anh làm phiền, chi bằng nhốt anh trong một góc, cho anh hết quấy.”

Lúc này mới thấy, khuôn miệng xinh xắn kia có chiếc răng khểnh khiến cậu rất đáng yêu như một tiểu hài tử. Vũ Vương Hùng trong lòng cảm thấy hảo hảo bình yên, không bận xung quanh mọi người hò hét toán loạn.

“Xe cấp cứu tới chưa?”

“Anh ta không còn thở nữa rồi.”

“Mau tìm điện thoại liên lạc người nhà!”

“Anh gì à, anh ráng một chút, xe cứu thương cũng sắp tới rồi…”

……………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro