Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn tâm trạng của chủ nhân tốt lên không ít, Mục Tê yên lòng.

“Chủ nhân, nô có thể vượt rào hỏi một chút chủ nhân hôm nay làm sao vậy?” Mục Tê đánh bạo cọ cọ tay Tiêu Cù Lâm, thấy chủ nhân không giận, yên tâm.

Ở bên chủ nhân một thời gian không lâu, chủ nhân lại khó có thể nắm bắt, chỉ có thể từ từ thử thăm dò tính tình của chủ nhân.

Tuy làm như vậy ở gia tộc là tối kỵ. Nhưng hắn biết, chủ nhân cũng không thích bộ quy củ gia nô kia, mặc kệ như thế nào, lấy lòng chủ nhân mới là quan trọng nhất.

Nhìn Mục Tê, Tiêu Cù Lâm nói ra chuyện ngày hôm nay.

Nghe xong, Mục Tê lui về phía sau một bước, quỳ lạy thỉnh tội. Chủ nhân thế nhưng đã chịu đối đãi như vậy ở bên ngoài, mà bọn họ lại không biết.

Không được chủ nhân cho phép thì đương nhiên là bọn họ không thể có được phương thức liên hệ với chủ nhân, mà họ lúc ấy đã đưa phương thức liên hệ của mình cùng tư liệu cho chủ nhân. Sợ là chủ nhân không có để ý, cũng không lưu lại.

Nhưng chủ nhân không bao giờ sai.

“Lại đây đi, việc này không liên quan đến anh.” Tiêu Cù Lâm vẫy vẫy tay, làm Mục Tê quỳ gối bên chân mình.

Vuốt ve mái tóc mềm mại của Mục Tê, tâm trạng của Tiêu Cù Lâm rất tốt.

Mục Tê hôm nay mặc một chiếc sơ mi trắng, cúc áo đã cởi mấy viên. Góc độ của Tiêu Cù Lâm vừa lúc nhìn đến làm da trắng nõn của hắn, còn cả nô ấn trên xương quai xanh.

Tiêu Cù Lâm vuốt ve nô ấn, tay dần dịch xuống, cởi cúc áo của Mục Tê ra.

Mục Tê thả lỏng thân mình, trong lòng vô cùng lo lắng. Chủ nhân đang muốn mình sao?

Tùy ý chủ nhân cởi quần áo của mình. Toàn bộ phần thân trên lộ ra.

Tiêu Cù Lâm duỗi tay niết hai điểm trước ngực Mục Tê.

“Ưm ~” Mục Tê sắc mặt ửng đỏ. Đối với sự đụng chạm của chủ nhân, thân mình của hắn thật sự là mẫn cảm đến đáng sợ.

“Cởi.” Tiêu Cù Lâm đá đá quần của Mục Tê.

Mục Tê không dám trì hoãn, nhanh chóng cởi quần ra, đặt ở một bên.

Dưới ánh nhìn chăm chú của chủ nhân, Tiểu Mục Tê đã có dấu hiệu hơi hơi ngẩng đầu.

Tiêu Cù Lâm ôm Mục Tê lên trên giường, nhưng lại không làm gì cả.

“Ngủ đi.” Tiêu Cù Lâm ôm Mục Tê đi ngủ.

Mục Tê chịu đựng dục vọng dâng lên, không dám động đậy, càng không dám ôm chủ nhân, cứng đờ mà ngủ.

Buổi sáng tỉnh lại, Tiêu Cù Lâm nhìn Mục Tê hai mắt thâm quầng.

Sờ sờ đầu Mục Tê, bắt đầu rửa mặt.

Đến khi ăn cơm sáng xong, Nghiêm Chấn thấy chủ nhân còn muốn ra ngoài, tuy không biết hôm qua chủ nhân sao lại tức giận, nhưng phỏng đoán có liên quan đến việc chủ nhân muốn đi làm.

“Nếu chủ nhân muốn đi làm, hay là để nô sắp xếp đi.” Nghiêm Chấn cẩn thận nói. Có thể tìm việc nhẹ nhàng một chút, cũng không đến mức mệt chủ nhân.

Tiêu Cù Lâm vẫy vẫy tay, hôm nay anh ra ngoài là muốn đi thăm bọn trẻ ở cô nhi viện, thuận tiện tìm trường học luôn.

Nghiêm Chấn hẳn là rất hiểu biết về cơ cấu của các loại trường học ở đây.

“Hôm nay anh đi theo đi.” Tiêu Cù Lâm chỉ chỉ Nghiêm Chấn.

“Vâng, chủ nhân.” Nghiêm Chấn nói xong liền lui ra ngoài lấy xe.

Tiêu Cù Lâm lúc gần đi nhìn mặt Nghiêm Chấn còn sưng. “Đi bôi thuốc đi, ra cửa nhớ đeo khẩu trang.”

“Nô cảm ơn chủ nhân thương tiếc.”

Nghiêm Chấn cố ý gọi tài xế lái xe,  còn bản thân ở phía sau hầu hạ chủ nhân.

“Biết trường học ở đâu tốt không?”

“Nô biết.” Nghiêm Chấn nghĩ nghĩ, trả lời mấy tên trường học, cũng giải thích về từng trường.

Tiêu Cù Lâm gật gật đầu. Vừa nghe vừa nhắm mắt tự hỏi.

Bỗng nhiên phanh gấp, ngắt dòng suy nghĩ của Tiêu Cù Lâm.

Nghiêm Chấn cũng không cẩn thận bị đụng một chút.

“Sh!” Đụng vào miệng vết thương, Nghiêm Chấn hít mạnh một hơi, lại nhớ tới chủ nhân ở trong xe, vội vàng ngậm miệng.

Tài xế vội vàng xin lỗi, Tiêu Cù Lâm cũng không trách hắn, bảo hắn an tâm lái xe.

“Bị thương?” Vừa rồi anh rõ ràng thấy Nghiêm Chấn lộ ra vẻ mặt đau khổ. Hẳn là không đến mức bị đâm một chút đã đến mức đó chứ.

“Nô không sao, cảm ơn chủ nhân quan tâm.”

“Cởi ra tôi xem.”

Nghiêm Chấn không dám trái lệnh, chậm rãi cởi áo trên, chuẩn bị cởi quần thì bị Tiêu Cù Lâm cản lại.

“Đây mà là không sao hả?” Nhìn khắp lưng toàn là vết roi, Tiêu Cù Lâm có chút đau lòng. Miệng vết thương còn chưa khỏi, mới kết vảy, chắc là bị thương mấy ngày gần đây.

Chẳng lẽ là ông Tiêu phạt? Tiêu Cù Lâm nghĩ.

“Sao lại thế này?” Tay nhẹ nhàng chạm vào lưng Nghiêm Chấn.

“Nô phạm lỗi, đi hình đường lãnh phạt.” Nghiêm Chấn hơi sợ, có phải chủ nhân ngại mình phạt nhẹ không.

“Tự đi?” Ngữ khí của Tiêu Cù Lâm dần trở nên lạnh lẽo.

“Dạ, nô tự đi.” Nghe ngữ khí lạnh lùng của chủ nhân, Nghiêm Chấn hận không thể lại đánh chính mình một trận. Nhất định là mình phạt nhẹ, chủ nhân không vui.

Liệu chủ nhân có cho rằng mình không quy củ không? Có ý đồ trốn tránh hình phạt. Nghĩ vậy, Nghiêm Chấn muốn giải thích.

Lúc này tới cô nhi viện rồi, Tiêu Cù Lâm làm Nghiêm Chấn mặc quần áo vào, xuống xe.

Tiêu Cù Lâm ở trong phòng cùng viện trưởng Từ nói chuyện đưa bọn nhỏ đi học.

Nghiêm Chấn còn sợ hãi, quy củ ở ngoài cửa chờ chủ nhân.

Hai người thương lượng xong đã là giữa trưa, viện trưởng Từ tự tay làm một bàn đồ ăn.

“Lại đây ngồi xuống.” Tiêu Cù Lâm nhìn Nghiêm Chấn, mệnh lệnh.

“Vâng.” Nghiêm Chấn biết chủ nhân không muốn để cho người khác biết thân phận, đành phải ngồi xuống.

Nhìn đồ ăn đầy bàn, Nghiêm Chấn không dám hạ đũa.

Chủ nhân còn chưa ăn, hắn đương nhiên không dám động, chủ nhân ăn rồi, hắn cũng không dám lấy của chủ nhân. Chỉ có thể ăn cơm trắng.

Nếu là trước kia, Tiêu Cù Lâm có lẽ sẽ đau lòng một chút, gắp đồ ăn cho Nghiêm Chấn, nhưng hôm nay Tiêu Cù Lâm không có cái tâm trạng này.

Cơm nước xong hai người liền rời khỏi cô nhi viện.

Tiêu Cù Lâm lên xe, nhìn Nghiêm Chấn chuẩn bị lên xe hầu hạ.

“Tự chạy về đi.” Nói xong liền đóng cửa xe, bảo tài xế lái xe.

Nghiêm Chấn cúi đầu đáp câu: “Vâng”, đợi xe của chủ nhân đi xa mới bắt đầu chạy theo.

Nơi này cách biệt thự có chút xa, lái xe không thành vấn đề, nhưng nếu chỉ dựa vào hai chân, sợ là phải chạy hơn một ngày.

Nghiêm Chấn không dám lề mề, nhanh chóng chạy. Cũng may ngày thường có rèn luyện, không đến mức bắt đầu liền mệt ngã xuống.

Nhưng dù sao cũng là con người, làm sao so với ô tô được. Chạy được ba giờ đồng hồ, Nghiêm Chấn liền giảm tốc độ, thở hổn hển.

Tiêu Cù Lâm trở lại biệt thự là có chút hối hận. Cũng không biết hắn phải chạy bao lâu, mang về phạt là được rồi, cần gì phải hành hạ hắn như vậy.

Nghiêm Chấn càng ngày càng cố hết sức, lại không dám dừng lại nghỉ ngơi. Chủ nhân phạt hắn, hắn liền không có quyền nghỉ ngơi.

Ánh nắng mặt trời chiếu lên người, mồ hôi đã sớm ướt nhẹp quần áo. Hai chân càng ngày càng vô lực, nặng như bị rót chì.

Ngày khi Nghiêm Chấn cho rằng bản thân sắp ngất xỉu đi, lại thấy tài xế lái xe quay lại.

“Thiếu chủ bảo tôi mang anh trở về.” Tài xế hạ cửa kính xe xuống nói với Nghiêm Chấn.

“Cảm ơn chủ nhân.” Nghiêm Chấn cố bước lên xe, quỳ gối trong xe.

Trở lại biệt thự, Tiêu Cù Lâm làm Nghiêm Chấn đi tắm rửa thay quần áo, sau đó đi phòng trừng phạt quỳ.

Nhìn dòng nước xối trên người mình, Nghiêm Chấn nuốt nuốt nước miếng. Vừa rồi chạy lâu quá, miệng đã sớm khô, khát muốn chết, lại không dám uống nước.

Nhanh chóng tắm xong, Nghiêm Chấn không mặc quần áo, quỳ gối trong phòng trừng phạt, chờ chủ nhân tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro