Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải quỳ rất lâu. Chọc chủ nhân không vui, hôm nay sợ là không xong rồi, cũng không biết có thể chịu nổi cơn thịnh nộ của chủ nhân hay không.

Quỳ hơn một giờ, Tiêu Cù Lâm đẩy cửa đi đến.

“Nô bái kiến chủ nhân.” Nghiêm Chấn ngoan ngoãn thỉnh an.

Tiêu Cù Lâm đi đến sau lưng, nhìn vết thương của Nghiêm Chấn. Lúc ở trên xe chỉ cởi áo, Không ngờ chỗ mông với chân cũng toàn là vết roi.

Nhìn vết thương đầy người, sự lạnh lẽo trong mắt Tiêu Cù Lâm dần dần tăng lên.

Có một loại cảm giác như đồ vật của mình bị người khác đánh dấu vết.

Không biết từ khi nào, bốn người này đã được Tiêu Cù Lâm nạp vào phạm vi vật sở hữu riêng.

“Biết tại sao bị phạt không?” Tiêu Cù Lâm vừa hỏi, vừa dùng tay nhéo miệng vết thương.

“Nô, phạt nhẹ.” Nghiêm Chấn nhịn xuống cảm giác đau đớn truyền đến từ phía sau. Chủ nhân muốn phạt hắn chính là vẫn còn cần hắn, hắn không thể làm chủ nhân cảm thấy mình là một kẻ vô dụng.

Bản thân vốn không được chủ nhân thích, nếu một chút hình phạt nhỏ mà cũng không chịu được, thì căn bản là không có tư cách ở lại bên cạnh chủ nhân.

Phạt nhẹ? Nhiều roi như vậy, hoá ra cũng được coi như là phạt nhẹ sao.

Lực độ dưới tay gia tăng một chút. Nghiêm Chấn vẫn không hề động đậy, ngày cả biểu cảm cũng không hề biến đổi.

Tiêu Cù Lâm cười cười, cạy một miệng vết thương kết vảy, dùng sức xé ra.

“Ưm!” Nghiêm Chấn nhịn không được mà kêu lên, lại nghĩ đến chủ nhân còn ở phía sau, vội vàng ngậm miệng.

Không thể làm chủ nhân cảm thấy mình vô dụng, càng không thể để chủ nhân cảm thấy mình không phục quản giáo kháng hình.

Nhìn Nghiêm Chấn cố chống đỡ. Tiêu Cù Lâm cạy một vết thương khác, lại xé ra.

Bởi vì dưỡng mấy ngày, miệng vết thương bị cạy ra cũng không có máu chảy đầm đìa, chỉ là ở giữa ra chút máu. Ngược lại có một loại mỹ cảm.

Lần này có chuẩn bị tâm lý, Nghiêm Chấn không phát ra âm thanh, cứ như người bị phạt không phải là hắn.

Tiêu Cù Lâm liên tục cạy vết thương ra, vết sẹo kết vảy trên toàn bộ phần lưng đều bị xé xuống.

Nghiêm Chấn đau đến có chút phát run, vẫn duy trì tư thế quỳ, không bắt được chút khuyết điểm nào.

Chỉ có mồ hôi lạnh đầy mặt, biểu hiện ra hắn cũng không phải là bình tĩnh như bề ngoài. Loại cảm giác da lành cũng bị xé rách xuống theo thật không dễ chịu chút nào.

“Quả nhiên chịu hình rất tốt.” Nếu không có nhớ lầm, hình như Nghiêm Chấn là người chịu hình tốt nhất trong bốn người họ.

“Cảm ơn chủ nhân khích lệ.” Ít ra cũng có một hạng nhất làm chủ nhân vừa lòng, thật tốt.

“Nhìn anh như vậy, còn có thể chịu được bao nhiêu roi.” Vết thương đầy người, Tiêu Cù Lâm sợ là lại đánh nữa liền đánh chết.

“Nô không sao, chủ nhân có thể trách đánh nô nguôi giận, nô chịu được.”

Tiêu Cù Lâm đi đến ngăn tủ để thuốc, lấy ra một cái chai màu đỏ.

Bên trong chính là một loại thuốc viên đặc chế, sau khi ăn vào sẽ cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài như bị vô số kim đâm, đau đến tận xương. Dược hiệu là 3 tiếng đồng hồ, theo thời gian tích lũy đau đớn chồng lên, làm người sống không bằng chết.

Nhìn thứ mà chủ nhân lấy ra. Nghiêm Chấn sợ phát run. Hắn cực sợ hãi loại thuốc này. Từ nhỏ chỉ từng bị phạt một lần, chỉ một lần liền khắc sâu trong ký ức.

“Sợ?” Tiêu Cù Lâm đương nhiên là biết hắn sợ cái gì, tư liệu đã viết rất kỹ càng tỉ mỉ.

“Nô, cảm ơn... Chủ nhân... Phạt.” Nghiêm Chấn đứt quãng đáp lời.

“Ăn đi.” Vứt thuốc ở trước mặt Nghiêm Chấn, thực ra, nếu vừa rồi Nghiêm Chấn xin tha, có lẽ anh sẽ đổi một cách phạt khác. Anh cũng không thích nô lệ cậy mạnh.

“Vâng, chủ nhân.” Nghiêm Chấn nhặt viên thuốc lên, chậm rãi cho vào miệng, chờ tác dụng của thuốc.

Mười mấy giây sau, dược hiệu đã bắt đầu.

Nghiêm Chấn đã quỳ không nổi, hai tay chống đất, làm bản thân không đến mức nằm trên mặt đất. Chủ nhân còn ở đây, hắn, không thể làm hỏng quy củ.

Hơn mười phút sau liền chịu đựng không nổi, toàn bộ đầu óc bị đau đớn chiếm cứ, hắn ngã gục nằm rạp xuống, cắn môi.

“Không được cắn môi.” Giọng nói của Tiêu Cù Lâm truyền vào tai Nghiêm Chấn.

Nghiêm Chấn theo bản năng nghe lời chủ nhân. Ngón tay bấu chặt sàn nhà, giảm bớt một chút đau đớn.

“Chủ nhân, chủ nhân...” Ý thức dần dần mơ hồ, Nghiêm Chấn không ngừng gọi chủ nhân, giống như đây là động lực để bản thân hắn tiếp tục kiên trì.

Không thể ngất đi, ngất khi đang chịu phạt là bất kính với chủ nhân. Hắn không thể làm chủ nhân chán ghét.

“Tôi đây.” Tiêu Cù Lâm ngồi xổm xuống xoa đầu Nghiêm Chấn, hơi trấn an một chút.

“Chủ nhân, chủ nhân.” Cảm nhận được chủ nhân, Nghiêm Chấn hơi tỉnh táo lại, nhưng lập tức lại bị đau đớn mãnh liệt chiếm đầy.

Trên người Nghiêm Chấn và cả trên mặt đất toàn là mồ hôi, tóc ướt dầm dề. Ánh mắt càng ngày càng tan rã.

“Không được ngất đi.”

Nghiêm Chấn không thể trả lời, chỉ có thể cố gồng gật gật đầu. Chủ nhân nói, không thể vi phạm.

Trong ba giờ, Nghiêm Chấn vô số lần muốn ngất xỉu đi, rồi lại nhớ tới mệnh lệnh của chủ nhân, cố gắng chống đỡ.

Đau đớn hơi giảm, Nghiêm Chấn biết đã hết ba giờ rồi. Nhưng vẫn không có sức lực bò dậy.

“Ngủ đi.” Đã phạt rồi, Tiêu Cù Lâm cũng không định tra tấn hắn nữa.

Nghe được lời chủ nhân nói, Nghiêm Chấn thả lỏng thần kinh, hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Cù Lâm bế Nghiêm Chấn lên, dược hiệu vẫn chưa hoàn toàn qua đi, hiện tại chạm vào một chút đều đau.

Nghiêm Chấn không còn ý thức vẫn là bị đụng chạm làm cho thân thể gồng lên.

Tốn sức đặt Nghiêm Chấn vào bồn tắm, tắm xong liền đưa hắn lên giường.

Nghiêm Chấn ngủ cực không tốt, đau đớn ngẫu nhiên ập đến, hắn lại không có sức mở mắt ra.

Nhìn Nghiêm Chấn ngủ rồi còn cau mày, từ khi nào anh cũng đã trở nên tàn bạo như vậy.

Nghiêm chấn mở to mắt, nhìn thấy bản thân nằm trên giường, trên người rất sạch sẽ, rõ ràng đã được tắm rửa.

Biệt thự cũng không có nô bộc khác, đó là do chủ nhân làm sao.

Nghiêm Chấn bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, nếu đúng là chủ nhân, vậy mình chết một vạn lần cũng không đủ để đền tội.

Tiêu Cù Lâm đi vào đã thấy Nghiêm Chấn quỳ.

“Làm sao? Còn ngại chưa phạt đủ?”

“Nô, nô xin chủ nhân phạt.”

Tiêu Cù Lâm kéo Nghiêm Chấn lên, ấn ở trên đùi mình.

“Bốp!” Dùng tay vỗ vào mông Nghiêm Chấn, cũng không mạnh lắm, Nghiêm Chấn đỏ bừng mặt.

Chưa từng bị ai dùng tay đét mông như vậy, như một đứa trẻ con.

“Không ngoan ngoãn ngủ, dậy làm gì?” Bốp! Lại bị đánh một cái.

“Nô, không dám, nô làm chủ nhân mệt nhọc, nô có tội.”

Bốp! Bàn tay lại đánh xuống. “Là có sai, thân thể anh là của tôi, chưa có lệnh mà dám tự làm tổn thương.”

Nghiêm Chấn kinh ngạc, thì ra, thì ra chủ nhân là bởi vì như vậy mới phạt mình sao? Thân thể đê tiện này của mình cũng có thể được chủ nhân quan tâm.

Bốp! Liên tục đánh mấy phát. “Còn thất thần?”

“Nô biết sai.” Nghiêm Chấn bị hoảng sợ, hắn vậy mà dám thất thần ở trước mặt chủ nhân.

“Lại có lần sau thì ngẫm lại hình phạt hôm nay.” vỗ vỗ mông Nghiêm Chấn làm hắn đứng lên.

Nghiêm Chấn vội vàng quỳ xuống.

“Nghỉ ngơi mấy ngày đi, đừng đi ra ngoài.” Tiêu Cù Lâm cũng không giận nữa, anh xưa nay đã như vậy, phạt xong thì thôi.

“Nô cảm ơn chủ nhân thương tiếc.” Chờ chủ nhân rời đi, Nghiêm Chấn duỗi tay sờ sờ mông vừa mới bị đánh, có chút nóng, cũng không phải rất đau, chỉ hơi tê. Biết là chủ nhân thương tiếc mình. Trong lòng Nghiêm Chấn tràn đầy cảm động, chưa từng có ai thương tiếc một gia nô như thế.

Hắn vốn chỉ là một kẻ đê tiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro