Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Còn đau?” Tiêu Cù Lâm xoa thuốc cho Khâu Lịch hỏi.

Khâu Lịch lắc lắc đầu: “Không đau, chủ nhân.”

Mặc dù là đau, nhưng có chủ nhân tự tay bôi thuốc cho, cũng không đau nữa.

Tiêu Cù Lâm xoa đầu Khâu Lịch. Lần này đánh tàn nhẫn, còn sợ đánh hỏng cậu ta luôn rồi.

Dù sao cũng không chịu đau tốt được như những người khác, tuổi cũng nhỏ hơn, Tiêu Cù Lâm vẫn là đau lòng, cho nên cũng riêng lại đây xem thế nào.

Trấn an một hồi, Tiêu Cù Lâm mới đi ra ngoài.

Người của nhà chính chờ ở đại sảnh đã lâu.

“Thiếu chủ.” Người đó nâng mấy bản vẽ. “Đây là bản vẽ tín vật xác định cận hầu, mời thiếu chủ xem qua, nếu cảm thấy thích hợp thì chọn một cái để bắt đầu chế tác.”

Tiêu Cù Lâm cầm lên, tùy tay lật xem, hình vẽ có đơn giản có phức tạp, thoạt nhìn đều khá là đẹp.

“Làm hoa hồng.” Tiêu Cù Lâm lấy một tờ giấy mới, vẽ lên.

Hình vẽ rất giống với nô ấn của Mục Tê.

“Vâng, vậy người được chọn làm cận hầu, thiếu chủ đã xác định được chưa?” Hai tay tiếp nhận bản vẽ của thiếu chủ, dò hỏi.

“Mục Tê đi.” Nhớ tới người nọ, Tiêu Cù Lâm cười cười. Ngoài việc rất được lòng mình ra, còn hy vọng hắn dần buông khúc mắc.

“Vâng, nô cáo lui.” Nếu thiếu chủ đã chọn được rồi, bọn họ liền có thể bắt đầu chế tác.

Từ trước tín vật của cận hầu bên người thiếu chủ đều là ngọc bội, để biểu hiện khác biệt với các nô lệ khác.

Dù sao cận hầu cũng chỉ có một người, hơn nữa từ trước đến nay đã chọn thì rất hiếm khi vứt bỏ.

Tuy nói bản thân cũng không cảm thấy cận hầu quá quan trọng, anh cũng không có ý định vứt bỏ bốn người bọn họ hay là nhận thêm mấy người nữa, nhưng đối với Mục Tê, có thể trở thành cận hầu có lẽ cũng rất vui vẻ.

Nghĩ đến bộ dáng vui mừng kích động của Mục Tê, Tiêu Cù Lâm bật cười thành tiếng.

“Chủ nhân có chuyện gì vui vẻ như vậy?” Mục Tê bưng chút trái cây tiến vào, vừa rồi người của nhà chính đến tìm chủ nhân hẳn là có chuyện gì đó, làm nô nếu không có chủ nhân dặn dò, bọn họ nên lảng tránh.

“Không có việc gì.” Tiêu Cù Lâm lấy một quả nho ăn thử. “Hương vị không tệ.”

Nói xong cầm lấy một quả đút vào miệng hắn, Mục Tê há miệng ngậm lấy quả nho, vừa định nhai lại nghe thấy chủ nhân nói không được.

“Cứ ngậm như vậy đi, cắn vỡ hay làm rớt xem tôi phạt anh như thế nào.”

Mục Tê vội vàng ngừng lại, giảm nhẹ lực độ, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn quả nho.

Nhìn Mục Tê dần chảy nước miếng, Tiêu Cù Lâm rất vừa lòng, ăn từng quả nho ngon lành, ừm, có vẻ càng thêm mỹ vị.

Mục Tê ở bên cạnh khẽ cắn quả nho, giữ một động tác trong thời gian dài làm cơ mặt cứng đờ, nhưng không thể hoạt động được.

Biết chủ nhân muốn chơi đùa mình, dù mình có thật sự cắn vỡ, chủ nhân cũng sẽ không phạt nặng. Nhưng mãi chủ nhân mới không còn âm trầm như mấy ngày trước, có hứng thú trêu đùa, nên hắn không muốn làm hỏng tâm trạng của chủ nhân.

Trên mặt đất đã có một vũng nước miếng nhỏ, Tiêu Cù Lâm nhìn Mục Tê đang cứng đờ. “Nuốt vào đi, tự liếm sạch sẽ.”

Mục Tê vội vàng nuốt quả nho xuống. “Cảm ơn chủ nhân.”

Cảm ơn xong, vươn đầu lưỡi nhỏ mềm mại bắt đầu liếm nước trên mặt đất.

Tiêu Cù Lâm duỗi chân đến bên miệng Mục Tê, hắn hiểu ý, cởi giày của chủ nhân. Từng chút từng chút liếm chân chủ nhân, thỉnh thoảng ngậm lấy ngón chân mút vào.

Tiêu Cù Lâm dùng ngón chân kẹp lấy đầu lưỡi linh hoạt, kéo kéo ra bên ngoài, nhìn nước miếng chảy càng nhiều, còn dính vào chân anh không ít.

Tiêu Cù Lâm không để ý, mỹ nhân trước mặt, anh cũng không đành lòng trách móc.

Chơi một hồi, liền buông tha Mục Tê, xem hắn liếm nước trên mặt đất, đầu lưỡi nhẹ nhàng hoạt động, tràn ngập sức quyến rũ.

Tiêu Cù Lâm nuốt nước miếng, quá là đẹp rồi, sự thu hút toát ra từ trong xương cốt, làm người ta không hề có khả năng chống cự.

Liếm xong, Mục Tê lui về phía sau một bước, để chủ nhân kiểm tra.

Nhìn một mảng sàn nhà sáng bóng lên vì vệt nước. “Thật đúng là rất sạch sẽ, hay là liếm một lần toàn bộ đại sảnh nhỉ.”

“Chủ nhân sai bảo, nô không dám không theo.” Mục Tê cười đồng ý, hắn đương nhiên phân rõ chủ nhân đang nghiêm túc hay là đùa mình.

“Đầu lưỡi xinh đẹp như vậy, tôi thật đúng là có chút không nỡ.”

Tiêu Cù Lâm cho Mục Tê lui ra.

Đã nhiều ngày bởi vì Nghiêm Chấn và Khâu Lịch bị thương, nên anh mấy ngày nay đều chưa từng đi ra ngoài.

Đi đến phòng Nghiêm Chấn, chuẩn bị xem hắn thế nào.

Vốn định nếu Nghiêm Chấn đang ngủ, sẽ không đánh thức hắn, cho nên bước chân cực nhẹ mà đi vào.

Nghiêm Chấn đang nhìn kim cài áo cũng không để ý chủ nhân đã đến.

“Đang xem cái gì?” Thấy Nghiêm Chấn nghiêng người, Tiêu Cù Lâm đột nhiên nói.

Nghiêm Chấn giật mình co người lại, theo bản năng giấu kim cài áo trong tay, bò dậy quỳ ngay ngắn.

Hắn vậy mà không có nhận thấy được chủ nhân đã tới, thật là đáng chết.

“Giấu cái gì?” Tiêu Cù Lâm nhìn hắn nắm chặt lòng bàn tay. “Mở ra cho tôi xem.”

“Dạ vâng.” Nghiêm Chấn lập tức vươn tay, mở lòng bàn tay ra, có thể là bởi vì vừa rồi quá vội vàng, kim phía sau kim cài áo đâm vào lòng bàn tay.

Nhìn tay Nghiêm Chấn đổ máu, Tiêu Cù Lâm lạnh mặt, người này, không biết đau sao.

“Xin chủ nhân trách phạt.”

“Lại phạt cái gì?” Tiêu Cù Lâm đỡ trán, có chút bất đắc dĩ, người này ngày nào cũng xin phạt.

“Nô, không có nhận thấy được chủ nhân đã đến, còn để đồ vật chủ nhân ban thưởng bị máu của nô làm bẩn, xin chủ nhân trách phạt thật nặng.” Hắn quả nhiên là vô dụng.

Tiêu Cù Lâm biết không thể nói đạo lý với Nghiêm Chấn, chỉ có thể kéo hắn tới, lấy thuốc, bôi vào lòng bàn tay cho hắn.

Lòng bàn tay vốn dĩ đã yếu ớt, nếu bị thương thì phiền phức lắm.

“Chủ nhân, nô, nô tự làm là được, không dám phiền chủ nhân động tay.” Nghiêm Chấn không biết làm sao, bản thân phạm sai lầm làm sao dám để chủ nhân phải mệt.

“Câm miệng.” Tiêu độc bôi thuốc cho miệng vết thương xong, Tiêu Cù Lâm nhẹ nhàng vỗ một cái vào đầu hắn. “Lên giường nằm bò đi, để tôi xem vết thương thế nào rồi.”

Nghe chủ nhân nói vậy, mặc dù là trong lòng không muốn, nhưng vẫn lập tức bò lên giường, cởi quần áo.

“Sao vẫn nghiêm trọng như vậy?” Miệng vết thương đã hơi kết vảy, nhưng nhìn vẫn có vẻ cực nghiêm trọng, cứ như động vào một chút là có thể lại chảy máu một lần nữa.

Rõ ràng đã bôi thuốc rồi, miệng vết thương của Khâu Lịch đã mọc ra rất nhiều thịt non, trên cơ bản không có cảm giác dữ tợn.

Chẳng lẽ là do cái dây mây kia sao.

“Bôi thuốc chưa?”

“Nô, nô bôi rồi.” Nghiêm Chấn sợ hãi trả lời, miệng vết thương của mình khó coi, lại làm chủ nhân không vui.

“Bôi thuốc gì?” Mấy ngày rồi mà miệng vết thương vẫn là như vậy, xem ra dây mây này về sau không thể dùng nhiều.

Nghiêm Chấn nói ra tên của hai loại thuốc, sắc mặt của Tiêu Cù Lâm càng thêm âm trầm vài phần.

Thuốc này chỉ là loại cầm máu giảm nhiệt bên ngoài cực bình thường, đương nhiên không thể so với thuốc của Tiêu gia. Chẳng trách miệng vết thương vẫn nghiêm trọng như vậy.

“Bôi mấy lần rồi?” Người này đúng là không sợ đau, hành hạ đủ kiểu.

“Nô, nô, chịu phạt xong có bôi một lần.” Nghiêm Chấn sắc mặt trắng bệch, là chủ nhân cho phép bôi thuốc mà, chẳng lẽ là chủ nhân ghét bỏ mình dùng nhiều sao.

Tiêu Cù Lâm giơ tay lên, nhìn tất cả mông hắn toàn miệng vết thương, cuối cùng là không có đánh xuống.

Người này, thật là quá cẩn thận rồi.

Tiêu Cù Lâm cầm thuốc, nhẫn nại bôi lên cho hắn.

“Lần sau dùng loại tốt, bôi thuốc đúng giờ.” Nếu không dặn dò rõ ràng, sợ là hắn ta sẽ không hiểu được đâu.

“Dạ, nô cảm ơn chủ nhân.” Thuốc kích thích miệng vết thương có chút đau, nhưng trong lòng lại rất ấm áp. Chủ nhân vẫn là nguyện ý quan tâm hắn.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro