Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người này, thật là, mới đối xử tốt một chút đã thỏa mãn.

Bôi thuốc xong, Tiêu Cù Lâm nhét kim cài áo vào trong tay Nghiêm Chấn. "Cầm lấy, nếu lần sau còn để đâm vào tay nữa, tôi ném đi luôn đấy."

Nghe thấy muốn vứt bỏ, Nghiêm Chấn quýnh lên, nắm chặt kim cài áo trong tay. "Chủ nhân, đừng, nô, nô lần sau không dám nữa."

Đây là chủ nhân cho mình, làm sao có thể vứt bỏ, nhưng nếu là chủ nhân ném, mình chỉ sợ cũng không dám nhặt về.

Mấy ngày kế tiếp, Nghiêm Chấn đương nhiên không dám không bôi thuốc, dưỡng cẩn thận nên cũng khỏi tương đối rồi.

Lăng Dư mang ngọc bội của cận hầu và một cây roi tới.

Ngọc bội là tượng trưng cho cận hầu, hoa hồng làm bằng ngọc, bớt một phần cảm giác yêu dã mị hoặc, thêm một phần thanh lệ cao khiết.

Còn có khắc một chữ Mục, rất hợp với Mục Tê.

Roi cũng là đặc chế, đánh người cực đau nhưng vết thương lại rất nhạt, dùng để chủ nhân khiển trách cận hầu. Làm cận hầu là nô lệ ở gần chủ nhân nhất, cận hầu phải luôn mang roi theo bên mình, một là vì tiện cho chủ nhân phạt bất cứ lúc nào, hai cũng là vì cảnh cáo cận hầu giữ quy củ, không thể vì chủ nhân yêu thích mà dám cậy sủng mà kiêu.

Lăng Dư đưa đồ đến xong liền rời đi.

Tiêu Cù Lâm ngắm nghía ngọc bội, gọi bốn người tới.

Bốn người quỳ gối trong đại sảnh, nhìn đồ vật bày biện trên bàn.

Đây là những thứ mà chỉ cận hầu mới có thể có được!

Chủ nhân muốn nhận cận hầu sao!?

Trong lòng bốn người không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

Trong lòng ẩn ẩn có chờ mong. Cận hầu đại diện cho việc trở thành nô lệ mà chủ nhân tín nhiệm nhất, tất cả những gì một gia nô theo đuổi cũng chỉ có như vậy thôi.

Tiêu Cù Lâm không úp úp mở mở, trực tiếp đưa ngọc bội tới trước mặt Mục Tê.

Mục Tê sửng sốt, đây là, cho mình!?

"Làm sao? Không muốn?" Tiêu Cù Lâm giả vờ định thu hồi. "Không muốn thì thôi."

"Không, nô muốn!" Mục Tê duỗi tay đi lấy, có chút sốt ruột, hiếm khi thấy được vẻ mặt sốt ruột như vậy trên mặt Mục Tê.

"A? Định cướp?" Tiêu Cù Lâm cầm ngọc bội trong tay, nhìn ánh mắt nôn nóng của Mục Tê, cảm thấy thật là thú vị.

"Nô không dám." Hắn nào dám cướp đồ từ trong tay chủ nhân.

Tiêu Cù Lâm cười cười, đưa ngọc bội cho hắn. "Cầm lấy, về sau anh chính là cận hầu của tôi."

"Nô, cảm ơn chủ nhân." Mục Tê nhận lấy ngọc bội, dập đầu, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Mang theo roi đến phòng trừng phạt chờ tôi." Nhận cận hầu theo lý sẽ thưởng một trận roi, làm cận hầu biết sự lợi hại của nó, về sau mới có thể càng thêm cẩn thận hầu hạ chủ nhân.

Mục Tê nâng roi, dùng đầu gối đi vào phòng trừng phạt, 23 năm lần đầu tiên kích động như thế.

Tiêu Cù Lâm nhìn ba người còn lại, trấn an một chút. Chỉ có thể chọn một cận hầu, luôn là sợ thiệt thòi ba người kia, cũng sợ bọn họ suy nghĩ lung tung.

Ba người đương nhiên không dám có bất mãn gì cả, chủ nhân vốn không cần nhiều lời với họ, những vẫn chịu ở lại để ý đến cảm xúc của họ, đây đã là chủ nhân ban ân rồi.

Trong lòng tuy có mất mát, nhưng cũng hiểu rõ, mình đúng là không biết lấy lòng chủ nhân bằng Mục Tê.

Khi Tiêu Cù Lâm đi vào phòng trừng phạt, là một giờ sau.

Mục Tê nâng roi, tay hơi hơi run lên.

Tiêu Cù Lâm lấy roi, điểm điểm lên mông Mục Tê.

Mục Tê vội vàng quỳ sát, nhếch mông lên cao, để chủ nhân tiện trách đánh.

Tiêu Cù Lâm có tâm kiến thức một chút sự lợi hại của cái roi này, đánh một roi xong cách một lúc lâu mới đánh tiếp một roi nữa.

Vết thương rất nhạt, chỉ hơi hồng hồng, nhưng nhìn biểu cảm liều mạng nhẫn nại của Mục Tê và thân thể căng thẳng mỗi khi roi quất xuống, Tiêu Cù Lâm biết, cái roi này đánh đúng là cực đau, nếu không thì đã không làm Mục Tê có phản ứng như vậy.

Thưởng 50 roi, mông vẫn là hồng nhạt, nhưng Mục Tê cũng đã mồ hôi lạnh đầy người.

"Đứng lên đi, nhớ kỹ cái đau này, về sau nếu như phạm sai lầm, sẽ còn đau hơn bây giờ nhiều." Tiêu Cù Lâm đưa roi cho Mục Tê.

"Dạ, nô cảm ơn chủ nhân trách đánh." Mục Tê nhận lấy, trên mặt tràn ngập sự trung thành.

Có thân phận cận hầu, thời gian Mục Tê ở bên cạnh chủ nhân cũng dài hơn bình thường rất nhiều, không cần đợi được cho gọi mới có thể nhìn thấy chủ nhân.

Ban đêm, Mục Tê hầu hạ chủ nhân thay quần áo đi ngủ, lúc mới bắt đầu Tiêu Cù Lâm cũng không quen buổi tối có người hầu hạ, anh từ trước đến nay yêu thích thanh tịnh, có người ở bên cạnh cứ thấy không thoải mái. Sau khi được Mục Tê hầu hạ vài ngày, cũng đã quen dần rồi.

Xả nước cho chủ nhân xong, Mục Tê quỳ gối ngoài phòng tắm nâng áo ngủ. Tiêu Cù Lâm tắm xong, nhưng không có mặc quần áo như mọi khi.

Hôm nay Mục Tê mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, cúi đầu, có thể xuyên thấu qua cổ áo nhìn đến thù du trước ngực.

Tiêu Cù Lâm đem quần áo ngủ trong tay Mục Tê ném sang một bên, bế người lên, ném lên giường.

"Sợ không?" Tiêu Cù Lâm nhớ tới khúc mắc của Mục Tê, khắc chế dục vọng của bản thân, nhẹ nhàng hỏi: "Nói thật, không được giấu giếm."

"Nô, nô sợ..." Mục Tê cố gắng thả lỏng, hắn có thể cảm nhận được chủ nhân để ý hắn, nếu không thì đã không hỏi hắn như vậy. Nếu như người đó là chủ nhân, có lẽ cũng sẽ không tồi tệ như trong tưởng tượng của mình.

Nghĩ vậy, liền hai tay ôm eo chủ nhân, động tác có chút cứng đờ, nhưng là đang nói cho chủ nhân, làm chủ nhân tiếp tục.

Cảm nhận được Mục Tê mời gọi, Tiểu Lâm lập tức hưng phấn lên.

Tiêu Cù Lâm nhanh chóng lột sạch quần áo của Mục Tê, tùy ý ném xuống đất.

Da thịt mịn màng trắng nõn, hơi hơi căng bóng lên, vòng eo mảnh khảnh, cặp mông căng tròn, còn cả tiểu huyệt che giấu trong kẽ mông. Tiêu Cù Lâm tách hai chân Mục Tê ra, thưởng thức cảnh đẹp.

Lấy gel bôi trơn, bóp vào trong tay, dịu dàng mở rộng cho Mục Tê.

Thực ra thân là chủ nhân căn bản không cần mở rộng cho nô lệ, nhưng anh muốn để lại cho Mục Tê một đêm đầu tiên tốt đẹp.

Đợi đến khi tiểu huyệt có thể chứa được ba ngón tay, Tiêu Cù Lâm rút tay ra.

Tiểu Lâm chống vào tiểu huyệt của Mục Tê. "Trong quá trình nếu có bất cứ điều gì không khoẻ hoặc là sợ hãi đều có thể nói tôi dừng lại, không được cậy mạnh, không được giấu giếm." Tiêu Cù Lâm ghé vào bên tai Mục Tê nhẹ nhàng nói.

"Dạ, nô hiểu rồi." Trong lòng Mục Tê xẹt qua một dòng nước ấm.

Tiểu Lâm chậm rãi tiến vào hậu huyệt, bởi vì khuếch trương khá lâu, nên cũng không cảm thấy đau.

Hậu huyệt mềm mại ướt nóng, bao bọc lấy Tiểu Lâm, Tiêu Cù Lâm thoải mái hít một hơi, cảm giác này còn tốt đẹp hơn trong tưởng tượng của anh gấp mấy lần.

Tiêu Cù Lâm thọc vào rút ra, lại dần đẩy nhanh tốc độ. Tìm điểm nhạy cảm trong cơ thể Mục Tê, hung hăng kích thích.

Mục Tê lúc bắt đầu còn có chút lo sợ, về sau lại nhịn không được mà rên rỉ.

Cảm giác này, hình như không có đáng sợ như trong tưởng tượng của hắn.

Khoái cảm từng đợt đánh úp lại. Khi đâm đến điểm kia, liền không khỏi co rút lại hậu huyệt, vòng eo mảnh khảnh không ngừng vặn vẹo.

"Cảm giác như thế nào?" Nhìn Mục Tê tiến vào trạng thái, Tiêu Cù Lâm không nhịn được mà bắt đầu đùa giỡn.

"Chủ nhân, chủ nhân, cho nô bắn." Mục Tê quay đầu lại khẩn cầu chủ nhân, hai mắt hàm chứa ánh nước. Một gương mặt vốn là tuyệt mỹ, vì tình dục mà trở nên càng thêm mê người.

"Không được, tự nín lại, nếu dám bắn ra liền dùng roi đánh vào chỗ đó của anh đấy." Tiêu Cù Lâm đương nhiên sẽ không để hắn được như ý nguyện, cảnh đẹp như vậy anh còn chưa xem đủ đâu.

"Dạ, a ~" Mục Tê duỗi tay lấp kín lỗ chuông, dục vọng không được giải phóng, chỉ có thể không ngừng xin tha, rên rỉ.

Tiêu Cù Lâm nắm chặt mông thịt của Mục Tê, hung hăng đâm mạnh vào bên trong, bắn ra.

Cảm giác được chủ nhân đã bắn, Mục Tê cũng bất chấp dục vọng của bản thân, bò dậy muốn rửa sạch tiểu chủ tử.

Tiêu Cù Lâm cười bế hắn lên, cùng nhau đi vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro