Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xả nước ấm xong, Tiêu Cù Lâm ôm Mục Tê cùng nhau bước vào bồn tắm.

Bồn tắm rất lớn, hai người cũng không bị chen chúc.

“Chủ nhân.” Mục Tê nhìn dục vọng còn đứng thẳng của mình, lại nhìn về phía chủ nhân.

“Chịu đựng.” Tiêu Cù Lâm ôm Mục Tê vào trong ngực, xối một chút nước lên bả vai hắn, nhìn nước dần dần chảy xuống, dòng nước vốn không có sắc thái, lướt qua da thịt trắng nõn, lại trở nên có vẻ linh động đáng yêu.

“Anh thật đẹp.” Tiêu Cù Lâm từ trên vai Mục Tê sờ xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp, mãi cho đến dưới khe mông.

Mục Tê làm sao chịu được chủ nhân trêu chọc như vậy, cả người dần dần mềm nhũn.

Mục Tê nhìn chủ nhân, trong mắt tràn ngập tình dục.

Tiêu Cù Lâm lại không định động vào hắn nữa, lần đầu tiên thừa hoan, anh không muốn làm Mục Tê mệt.

Thấy chủ nhân trêu chọc xong lại dừng, Mục Tê chỉ có thể chịu đựng, tuy hắn ở trước mặt chủ nhân thong dong hơn những người khác, nhưng cũng không dám chủ động quyến rũ chủ nhân.

Thấy Tiểu Mục Tê dựng thẳng tắp, Tiêu Cù Lâm cười cười, vươn tay nhẹ nhàng búng búng, vừa lòng nhìn Mục Tê rên rỉ thành tiếng.

“Quản kĩ đồ vật của mình đi, không được mềm xuống cũng không được bắn ra.” Bộ dạng Mục Tê tràn ngập tình dục dụ hoặc như vậy anh còn chưa xem đủ đâu.

“Dạ vâng.” Mục Tê nhìn nhìn dưới thân, chủ nhân thật là càng ngày càng biết trêu đùa mình.

Thấy không còn sớm, Tiêu Cù Lâm không tắm lâu, xác nhận bên trong thân thể Mục Tê đều đã rửa sạch sẽ liền đi ra.

Trước khi ngủ, Tiêu Cù Lâm thưởng cho Mục Tê một tấm thảm lông, bảo đảm hắn ngủ trên mặt đất cũng sẽ không bị lạnh.

Mục Tê nhận lấy thảm, ngủ ở mép giường của chủ nhân. Nghe tiếng chủ nhân hít thở, lại ngủ rất ngon.

Sáng sớm Mục Tê dậy sớm, quỳ gối bên cạnh chờ hầu buổi sáng.

Tiêu Cù Lâm thức dậy, gợi cằm Mục Tê lên, hôn lên trán hắn.

“Chuẩn bị đi, hôm nay về đảo chính.”

Mục Tê đỏ bừng mặt, khấu đầu xong liền lui ra ngoài thu dọn đồ đạc.

Ông Tiêu lâu lâu lại bảo Tiêu Cù Lâm về thăm ông, giống như một người cha bình thường chờ con trai trở về.

Trong đảo chính Tiêu gia.

Tiêu Cù Lâm cùng ông Tiêu chơi cờ, khi còn nhỏ Tiêu Cù Lâm cũng từng học qua một thời gian ngắn, nhưng chơi không giỏi, liên tục bị thua, ông Tiêu vẫn luôn hứng thú bừng bừng.

“Lâm Nhi nhận Mục Tê rồi đấy à?” Đối với chuyện của con mình, ông cũng rất để ý.

“Đúng vậy.” Tiêu Cù Lâm gật gật đầu.

“Nghe nói Mục Tê này không đơn giản?” Vừa dứt lời, Tiêu Cù Lâm liền nhìn thấy Mục Tê quỳ gối bên cạnh run lên.

“Hắn rất tốt.” Thấy Mục Tê bị dọa sợ, Tiêu Cù Lâm có chút không đành lòng.

Anh đương nhiên biết, gia nô trong nhà đều rất sợ ông Tiêu, dù sao đây cũng là sự sợ hãi đã khắc vào trong xương cốt mấy chục năm qua.

“Lâm Nhi thích là được.” Quy củ gì đó chỉ cần không phải phạm vào tối kỵ, đều không quan trọng bằng ý thích của chủ nhân. Nhìn ra được Lâm Nhi cũng là thiệt tình yêu thương Mục Tê này, cho nên ông Tiêu không nói thêm gì nữa.

“Các người cũng đừng quỳ gối ở đây, đi thăm người nhà đi.” Thật sự là không đành lòng để họ bị doạ sợ ở chỗ này.

Bốn người quy củ lui ra.

Mục Tê rất là vui vẻ, lần trước trở về, em gái còn đang đi học nên không gặp được, lần này cô đã trở lại, hắn đương nhiên là rất vui vẻ.

Đối với em gái của mình, Mục Tê yêu thương vô cùng, cha mẹ từ lúc bọn họ còn rất nhỏ đã vì phạm vào quy củ mà bị xử tử, từ đó chỉ còn hắn và em gái sống nương tựa lẫn nhau.

Khi cha mẹ qua đời, con bé mới hơn một tuổi, trẻ người non dạ, trên cơ bản là được Mục Tê nuôi lớn.

Cuộc sống của hai người lúc trước ở trong gia tộc không được tốt lắm, đến khi hắn xuất doanh thì cô mới có được cuộc sống tốt hơn một chút.

Ngẫm lại, cũng đã nửa năm không nhìn thấy em gái rồi.

“Anh ơi.” Mục Khê nhào tới ôm lấy Mục Tê.

Mục Tê xoa xoa đầu Mục Khê, em gái lại cao lên rồi, cái tuổi 17-18, thật là tốt đẹp.

“Anh, nghe nói anh được thiếu chủ nhận rồi, thiếu chủ thế nào, có không tốt với anh không?” Mục Khê rất là lo lắng.

“Anh rất ổn, không sao đâu, lần sau không được lén nói về chủ nhân.” Mục Tê nhìn cô, nghiêm túc nói.

Nếu để người có tâm nghe được, cả hai liền thảm rồi.

Mục Khê mếu máo, anh trai từ trước đến nay đều không mắng cô, hôm nay thế mà lại nghiêm túc như vậy.

Tuy rằng bọn họ từ nhỏ đã sống vất vả, nhưng anh trai lại cực yêu thương cô, dùng hết khả năng nuông chiều cô.

“Ngoan, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.” Không đành lòng nhìn em gái không vui, Mục Tê cười dỗ dành.

Mục Khê quay mặt sang bên khác, Mục Tê lấy ra một cái vòng tay, đây là lúc trước mua, tính tặng cho em gái một món quà nhỏ.

“Nè, cho em, đừng có giận anh.”

Mục Khê cười cười, đeo vòng lên tay, tươi cười vui vẻ. Ánh mặt trời ban trưa cũng không sáng bằng nụ cười xán lạn của cô.

Thật tốt, hắn từ trước đến nay vẫn luôn nỗ lực muốn cho em gái mình một cuộc sống tốt, muốn nhìn cô luôn vui vẻ.

Bởi vì chủ nhân cố ý dặn dò bọn họ không cần tới hầu hạ, mãi cho đến buổi tối, bốn người mới đến trước mặt chủ nhân, cùng nhau trở về.

Nhìn Mục Tê cả người tràn đầy vui sướng

“Vui vẻ như vậy, gặp em gái?” Tiêu Cù Lâm xoa đầu Mục Tê hỏi.

Mục Tê gật gật đầu.

“Lúc gặp tôi sao không vui vẻ như vậy đi.” Cảm tình của Mục Tê đối với cô em gái này thật là làm người ta hâm mộ, còn có một chút ghen ghét.

“Nô nhìn thấy chủ nhân đương nhiên là vui vẻ.” Mục Tê cọ chân chủ nhân, lấy lòng.

“Quanh năm suốt tháng đều ít khi được gặp người nhà, thiệt thòi cho mấy người.” Nghĩ cũng thấy thương mấy người này, gia nô xuất doanh ra ngoài tuy có thể cho người nhà có được cuộc sống tốt hơn một chút, nhưng cũng phải chịu đựng nỗi khổ chia li.

“Nô không thiệt thòi.” Bốn người cùng trả lời, được đi theo chủ nhân, sao có thể thiệt thòi. Chủ nhân tốt với bọn họ như vậy mà.

“Một thời gian ngắn nữa, chúng ta phải chuẩn bị rời khỏi nơi này về thành phố Q.” Dù sao ở đó còn có công việc của họ, còn cả cô nhi viện, anh không bỏ xuống được.

Trở lại biệt thự, Mục Tê hầu hạ ấn chân cho chủ nhân.

“Mấy ngày nay không có việc gì thì đi thăm em gái nhiều đi, lần sau không biết khi nào mới gặp được.” Anh biết Mục Tê thương em gái, phải tách ra thật lâu không gặp được, có lẽ Mục Tê sẽ rất khó chịu.

“Dạ, nô cảm ơn chủ nhân.” Mục Tê cảm ơn chủ nhân thương tiếc. Hắn có thể gặp được chủ nhân, cũng là một loại phúc khí.

Tiêu Cù Lâm cũng cho bốn người nghỉ, mỗi ngày hai người đi thăm người nhà, hai người còn lại hầu hạ, tuần hoàn lặp lại.

Tuy có chút không hợp quy củ, nhưng bởi vì là thiếu chủ quyết định, nên cũng không có ai dám dị nghị.

Không ít gia nô đều âm thầm hâm mộ, có thể gặp được chủ nhân như thiếu chủ, thật là phúc khí.

Mục Tê cũng tận tâm ở bên em gái, nhưng cô lại thất thần liên tục mấy ngày, không biết đang nghĩ cái gì.

Mục Tê tưởng là bởi vì mình sắp phải rời đi, nên cô không nỡ, làm hắn không khỏi đau lòng, càng thêm muốn ở bên cô.

Buổi sáng, chủ nhân thưởng cho hắn một cây trâm, làm rất tinh tế. Là xưởng trang sức trên đảo chuyên môn chế tác cho các đại nhân trong gia tộc.

Vốn dĩ bởi vì chế tác có một chút tỳ vết nhỏ, nên mới chuẩn bị vứt bỏ. Chủ nhân nhìn thấy liền tiện tay lấy lại đây cho mình.

Bản thân là đàn ông đâu có dùng đến trâm, biết chủ nhân yêu ai yêu cả đường đi, Mục Tê vội vàng nhận lấy nó.

Một chút tỳ vết nhỏ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cây trâm, cũng bởi vì có khuyết điểm, nên không thể để thượng vị (những người ở vị trí cao) sử dụng, đưa cho em gái cũng sẽ không bị người ta nói là phạm thượng.










#########################






G: cảm giác bộ này quá ít người đọc, không có động lực làm 😴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro