Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Vậy anh đi theo tôi có phải bởi vì tôi là thiếu chủ Tiêu gia không?” Tiêu Cù Lâm duỗi tay xoa đầu Vân Phù, hỏi.

“Nô đi theo chủ nhân vì ngài là chủ nhân của nô.” Vân Phù ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất.

“Cũng học được miệng lưỡi trơn tru từ khi nào rồi?” Tiêu Cù Lâm cười cười, duỗi tay sờ lên cúc áo của Vân Phù.

Vân Phù thả lỏng thân thể, để chủ nhân tùy ý cởi bỏ quần áo của mình.

Cởi bỏ cúc áo phía trên, Tiêu Cù Lâm duỗi tay sờ lên hai điểm trước ngực của Vân Phù, dùng sức nhéo nhéo.

Vừa lòng nhìn Vân Phù rên rỉ, trước ngực dần dần sưng lên.

“Tự cởi ra, làm cho tôi xem.” Tiêu Cù Lâm chỉ vào quần của Vân Phù.

“Dạ vâng.” Vân Phù cởi quần xuống, cho ngón tay vào trong miệng liếm ướt, vì để chủ nhân thấy rõ ràng, Vân Phù cố gắng nhếch mông lên cao, duỗi ngón tay cắm vào hậu huyệt, một sâu một nông tiến vào.

Mở rộng tốt một chút, liền đút thêm một ngón tay.

Đến khi hậu huyệt có thể tiếp nhận ba ngón tay, Vân Phù bắt đầu tìm kiếm điểm mẫn cảm trong cơ thể, không ngừng kích thích.

Tình dục dần dần tăng lên, Vân Phù dạng hai chân ra, không ngừng rên rỉ.

“Bò lên.” Tiêu Cù Lâm dùng chân điểm điểm vị trí đuôi giường.

“Dạ vâng.” Vân Phù cẩn thận bò lên trên, đỏ mặt thẹn thùng.

Vân phù không dám ngừng kích thích hậu huyệt, Tiêu Cù Lâm duỗi chân chạm chạm vào Tiểu Vân Phù.

“Ưm ~” Vân Phù xê dịch về phía trước, để chủ nhân có thể đùa bỡn càng thêm thuận tay.

Tiêu Cù Lâm dùng chân dẫm dẫm Tiểu Vân Phù, nhìn nó trở nên lớn hơn nữa, hơi hơi run rẩy, trên đỉnh chảy ra một ít chất nhầy.

Vân Phù dùng tay khác véo mạnh vào đùi mình, hắn không dám bắn, không thể làm chủ nhân mất hứng, càng không dám làm bẩn giường của chủ nhân.

“Ai cho phép anh tự véo mình?” Tiêu Cù Lâm dùng chân chạm chạm vào chỗ bị Vân Phù véo, đã xanh tím một mảng, nhìn ra được là dùng sức rất lớn.

“Nô sai rồi.” Vân Phù bò xuống giường, quỳ trên mặt đất nhận tội.

“Ai cho anh đi xuống?” Tiêu Cù Lâm mỉm cười nhìn người đang quỳ trên mặt đất.

“Nô, nô……” Vân Phù không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Đi lấy cái gậy mát xa nhét vào.”

Vân Phù lĩnh mệnh bò ra ngoài, tìm được gậy mát xa mang vào phòng, nhét vào trước mặt chủ nhân, dâng điều khiển từ xa lên cho chủ nhân.

Tiêu Cù Lâm mở gậy mát xa, nhìn thân thể Vân Phù có chút run rẩy.

Vẻ mặt Vân Phù chìm đắm vào tình dục trông cực mê người, Tiêu Cù Lâm chỉ chỉ vào chỗ dưới thân kia của mình. “Đi lên hầu hạ.”

Vân Phù bò lên trên giường, dùng miệng kéo khóa quần của chủ nhân xuống, tiểu chủ nhân lập tức bật ra.

Chóp mũi ngửi mùi vị của riêng chủ nhân, Vân Phù há miệng ngậm tiểu chủ nhân vào trong.

Đầu lưỡi liếm đỉnh của tiểu chủ nhân, liếm láp lỗ chuông. Rồi dần dần ngậm toàn bộ tiểu chủ nhân vào miệng. Đầu lưỡi quấn quanh, mát xa tiểu chủ nhân.

Tiêu Cù Lâm thoải mái rên rỉ, Vân Phù thấy chủ nhân tiến vào trạng thái, ngậm tiểu chủ nhân vào sâu hơn, cho đến tận yết hầu, Vân Phù không ngừng co rút lại yết hầu, đè ép tiểu chủ nhân.

Tiêu Cù Lâm hừ một tiếng, bắn ra.

Vân Phù nuốt tinh dịch của chủ nhân xuống, liếm láp tiểu chủ nhân, rửa sạch sẽ.

“Đi xuống đi, tôi nghỉ ngơi một lát.” Tiêu Cù Lâm có chút buồn ngủ, vẫy lui Vân Phù, đi ngủ.

Vân Phù rời khỏi phòng, gậy mát xa ở phía sau vẫn đang làm việc.


Khi Tiêu Cù Lâm tỉnh dậy, ăn cơm xong, không cho người đi theo, đi ra ngoài tản bộ một mình.

Đi đến bên rìa đảo, Tiêu Cù Lâm ngồi xuống nhìn bãi biển trước mặt, gió biển thổi phất qua, làm Tiêu Cù Lâm cảm thấy yên ả.

Đột nhiên, Tiêu Cù Lâm quay đầu đi, nhìn về hướng bên cạnh, ở đó không có gì cả.

Tiêu Cù Lâm cười cười, từ sau lần bị bắt cóc, thật là không thể hiểu được cứ cảm giác có người nhìn mình.

Tiêu Cù Lâm tiếp tục ngắm biển, cái loại cảm giác bị người theo dõi lại về rồi.

Tiêu Cù Lâm đứng dậy, đi về hướng bên kia.

Ở nơi này, mình hẳn là không có nguy hiểm gì.

Tiêu Cù Lâm đi tới, ở đó có một cục đá, càng tới gần, càng cảm thấy không đúng.

Phía sau cục đá có một ít động tĩnh, Tiêu Cù Lâm bước nhanh tới.

Một bóng người xuất hiện sau cục đá, đang muốn chạy trốn.

“Đứng lại.” Tiêu Cù Lâm lên tiếng, hô một câu.

Người kia lập tức dừng chân lại, xoay người quỳ xuống.

Tiêu Cù Lâm đến gần, nhìn người đang quỳ, hẳn là gia nô hạ đẳng, nhìn xuyên qua quần áo đầy những lỗ vá, có thể thấy được thân thể phía dưới rất gầy gò.

“Ngẩng đầu lên.” Người này vậy mà dám ở đây rình coi mình, lá gan không nhỏ nha.

Người đang quỳ dần dần ngẩng đầu, Tiêu Cù Lâm thấy rõ được gương mặt kia, rất là giật mình.

“Mục Tê!” Mấy tháng không thấy, không ngờ Mục Tê lại tiều tụy thành như vậy, khiến anh suýt nữa cũng không nhận ra được.

“Nô, nô bái kiến chủ nhân.” Mục Tê lại cúi đầu xuống.

“Anh ở đây làm gì?”

“Nô, nô nghe nói chủ nhân đã trở lại, muốn nhìn chủ nhân một chút.” Mục Tê áp xuống chua xót trong lòng, trả lời.

“Anh đã không còn là nô lệ của tôi, đừng gọi chủ nhân, trở về đi, dám có lần sau thì cẩn thận da của mình đấy.”

“Dạ, thiếu, thiếu chủ, nô cáo lui.” Mục Tê bò đi xa, môi bị chính mình cắn chảy máu, nhưng hắn lại không cảm thấy đau.

Bị Mục Tê quấy nhiễu, Tiêu Cù Lâm cũng không còn tâm trạng tiếp tục ở đây, xoay người trở về biệt thự.

“Chủ nhân đã về.” Nghiêm Chấn hầu hạ chủ nhân ngồi xuống, nhìn sắc mặt của Tiêu Cù Lâm không được tốt lắm. “Chủ nhân tâm trạng không tốt?”

Tiêu Cù Lâm lắc lắc đầu. “Không sao, đi ra ngoài gặp được Mục Tê.”

Trong mắt Tiêu Cù Lâm lại hiện ra gương mặt kia của Mục Tê, tiều tụy, gầy yếu không có huyết sắc, có vẻ cuộc sống cực kỳ không tốt.

Nhớ tới, trong lòng có chút đau lòng, dù sao cũng là người mà mình từng sủng như vậy.

“Chủ nhân đang thương xót Mục Tê?” Vân Phù đưa một cốc nước cho chủ nhân.

Tiêu Cù Lâm nghĩ nghĩ, lắc đầu. “Hắn tự làm tự chịu thôi, không đáng để tôi đau lòng.”

Nói xong, Tiêu Cù Lâm đứng dậy về phòng.

“Nhưng, chủ nhân vừa mới như vậy rõ ràng chính là đau lòng mà.” Khâu Lịch có chút khó hiểu, ở dưới lầu nhỏ giọng nói.

“Chuyện của chủ nhân, không phải chúng ta nên nhúng tay, tâm tư của chủ nhân cũng không phải chúng ta nên tự mình phỏng đoán.” Nghiêm Chấn dọn dẹp một chút, nhắc nhở.

Khâu Lịch vội vàng ngậm miệng.

Tiêu Cù Lâm trở về phòng ngồi xuống, một lát sau, mở cửa đi tới phòng cho khách, đẩy cửa đi vào.

Phòng này trước kia là Mục Tê ở.

Hết thảy vẫn là bộ dạng như cũ, tuy rằng đơn giản, nhưng dường như vẫn còn giữ lại hơi thở của hắn.

Tiêu Cù Lâm vuốt qua từng cái bàn, giường, hồi tưởng lại từng khoảnh khắc của Mục Tê.

Mục tê lúc ấy thật là rất khó hợp lại với Mục Tê của hiện tại.

Tiêu Cù Lâm nằm lên giường của Mục Tê, ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Tiêu Cù Lâm tỉnh dậy, cơm nước xong, đi ra ngoài.

Lại tiếp tục đi đến chỗ ngày hôm qua.

Mục Tê ở cách đó không xa, anh nghe nói Mục Tê ban ngày làm việc ở đây.

Tiêu Cù Lâm đi tới, đám gia nô nhìn thấy thiếu chủ, vội vàng buông hàng hóa trong tay, quỳ xuống.

Tiêu Cù Lâm nhìn lướt qua đám người đang quỳ, tìm kiếm Mục Tê.

Mục Tê quỳ gối ở phía sau, bên cạnh còn có một bao hàng hóa lớn, làm người ta lo lắng có phải sẽ áp sụp thân thể gầy yếu kia hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro