Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảm nhận được chủ nhân có chút tức giận, Khâu Lịch không hiểu ra sao, vừa rồi tâm trạng của chủ nhân cũng không tệ lắm mà.

Khâu Lịch cũng không dám hỏi, chỉ có thể càng thêm quy củ mà quỳ.

“Muốn nô ấn sao?” Tiêu Cù Lâm nhìn về phía Khâu Lịch hỏi.

“Xin chủ nhân thương tiếc.” Khâu Lịch trả lời. Cậu không dám mở miệng nói chủ nhân ban nô ấn, như vậy ngang với bức chủ.

A, quả nhiên là chỉ vì một cái nô ấn sao, cũng phải thôi, có nô ấn mới là thật sự an toàn.

“Ngày mai gọi ba người bọn hắn lại đây đi.” Tiêu Cù Lâm đi ra khỏi phòng sách, không còn muốn đọc nữa.

Nhìn chủ nhân đi ra ngoài, Khâu Lịch vội vàng theo kịp hầu hạ, Tiêu Cù Lâm vẫy vẫy tay, làm cậu đừng đi theo.

Rõ ràng cũng không muốn thật sự nhận bọn họ, tại sao khi biết họ chỉ là vì một cái nô ấn mới nhận mình, trong lòng lại có chút bực bội.

Khâu Lịch không dám đi theo nữa, đi xuống gọi điện thoại thông báo cho ba người kia.

Biết được chủ nhân cho gọi, ba người cực kỳ vui mừng. Sáng sớm ngày hôm sau liền tới biệt thự.

Khi Tiêu Cù Lâm thức dậy, liền nhìn thấy bốn người đã quỳ hồi lâu.

“Chủ nhân.” bốn người dập đầu thỉnh an.

Tiêu Cù Lâm nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn bốn người họ, tâm trạng vốn dĩ đã không tốt nay lại càng tệ.

Tiêu Cù Lâm ăn cơm sáng, làm lơ mấy người quỳ ở một bên. Cảm nhận được chủ nhân không vui, bốn người cũng không dám nói chuyện.

“Đi chuẩn bị đồ dùng để ban ấn đi.” Tiêu Cù Lâm cơm nước xong sai bảo.

Khâu Lịch dọn bàn, đem đồ ăn thừa của chủ nhân đổ đi.

Mùi thơm của đồ ăn khiến Khâu Lịch rất thèm, nhưng chủ nhân sáng nay không nói cho phép mình ăn cơm, chỉ có thể cố nhịn.

Chuẩn bị xong, bốn người quỳ trong phòng sách, toàn thân không một mảnh vải.

Nhìn bốn người trước mặt, dáng người cực tốt, toàn thân không có một chút mỡ thừa.

Tiêu Cù Lâm duỗi tay sờ sờ trên người Vân Phù, xúc cảm rất tốt, cực kỳ giống như tơ lụa cao cấp.

Nhìn chủ nhân vuốt ve bản thân, Vân Phù cố gắng thả lỏng, sợ chủ nhân có bất cứ điều gì không hài lòng.

Tiêu Cù Lâm bỏ tay ra, lại nâng cằm Mục Tê lên.

Mục Tê theo lực của chủ nhân mà nâng lên. Một gương mặt cực kỳ quyến rũ xuất hiện trước mắt. Vẫn làm người kinh diễm như lần gặp đầu tiên.

“Yêu nghiệt.” Tiêu Cù Lâm nghĩ trong lòng.

Buông tay, nhìn mấy thứ Khâu Lịch mang ra, là châm mà ngày hôm qua bảo cậu chuẩn bị. Tiêu Cù Lâm không thích mấy thứ như bàn ủi (miếng sắt nung nóng áp lên da), đối với anh thì như vậy hơi hung tàn.

Thấy chủ nhân cũng coi như tạm thích ba người kia, Nghiêm Chấn cúi đầu, che giấu cảm xúc. Hắn đúng là không trẻ trung bằng họ, bản thân như vậy, làm sao có thể được chủ nhân thích.

Tiêu Cù Lâm cầm lấy bút, nhìn thân thể trần trụi trước mặt, nên xăm ấn ở đâu đây?

Tiêu Cù Lâm viết một chữ Lâm trên eo của Khâu Lịch. Vị trí này rất an toàn, sẽ không bị người khác phát hiện. Viết xong rồi lấy châm dính thuốc màu đen. Loại thuốc màu này là do gia tộc đặc chế, theo bộ với nó còn có một loại thuốc nữa, bôi lên là có thể loại bỏ nô ấn, dùng cách khác là không thể nào loại bỏ được dấu ấn.

Tiêu Cù Lâm chăm chú xăm, vì để nô lệ nhớ kỹ cảm giác ban ấn, bên trong thuốc màu có bỏ thêm chất làm tăng mạnh đau đớn.

Khâu Lịch cố nén đau, không dám phát ra tiếng, không dám lộn xộn. Xăm xong một cái, Tiêu Cù Lâm tiếp tục xăm ấn lên cho Vân Phù và Nghiêm Chấn ở vị trí tương tự.

Đến phiên Mục Tê, Tiêu Cù Lâm nghiêm túc vẽ hình trên xương quai xanh của Mục Tê, là một chữ Lâm kết hợp với hình một đóa hoa hồng.

Tiêu Cù Lâm tự nhiên cảm thấy Mục Tê rất hợp với hình này. Cố ý dùng thuốc màu đỏ, cẩn thận xăm lên.

Bởi vì hình vẽ phức tạp hơn những người khác, cho nên đau đớn phải chịu cũng gấp mấy lần. Mục Tê lại vui vẻ chịu đựng. Mình vậy mà lại có được nô ấn khác biệt, ở trong mắt chủ nhân, mình là đặc biệt sao.

Ban nô ấn xong, bốn người kích động tạ ơn. Cuối cùng cũng là nô lệ của chủ nhân rồi. Thế nhưng giây tiếp theo, lời nói của chủ nhân lại làm bọn họ ngã xuống địa ngục.

“Xong, các người cũng có nô ấn rồi, về sau không cần lo lắng biến thành bỏ nô nữa. Sau này không có việc gì thì không cần xuất hiện ở trước mặt tôi.” thứ mà họ vẫn luôn mong muốn chính là cái nô ấn này phải không, hiện giờ mình đã ban ấn rồi. Bọn họ cũng không cần chơi kế vặt trước mặt mình nữa. Không làm phiền đến nhau, quả nhiên mới là tốt nhất.

Bốn người run rẩy quỳ trên mặt đất. Chủ nhân đã ban ấn mà vẫn không muốn để họ ở lại sao. Một gia nô không thể để chủ nhân sử dụng, còn có ý nghĩa gì nữa.

Nhìn bốn người sợ hãi, trong lòng Tiêu Cù Lâm bốc lên một đống lửa. Không phải đã có được thứ mình muốn rồi sao, còn ở đây giả vờ cái gì!

Nhìn Vân Phù, Tiêu Cù Lâm dùng chân gợi đầu của hắn lên, thấy trong mắt Vân Phù dần lộ ra thần sắc vui mừng. Tiêu Cù Lâm châm chọc cười cười, đá một phát vào bụng Vân Phù.

Vân Phù chịu đau ngã xuống đất, lại vội vàng bò dậy, quỳ gối ở chỗ chủ nhân tiện đặt chân.

Đến khi Vân Phù bị mình đá ngã, Tiêu Cù Lâm mới ý thức được bản thân đã làm cái gì. Từ khi nào mình cũng đã trở nên tàn bạo như vậy.

Nhìn chủ nhân bất động đứng ở đó. Sợ chủ nhân tức giận hại sức khỏe, Vân Phù lớn mật mở miệng nói: “Chủ nhân ngài đừng tức giận hại sức khỏe, nếu có tức giận, cứ việc phạt nô.”

“Phạt anh?” Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên gặp mặt không vui, nên Tiêu Cù Lâm không thích Vân Phù, khi hắn quỳ gối trước mặt mình, Tiêu Cù Lâm luôn muốn ngược đãi hắn. Áy náy vừa mới đá hắn cũng dần dần biến mất.

Tiêu Cù Lâm đứng trước mặt Vân Phù. “Anh cảm thấy nên phạt anh như thế nào thì tôi mới có thể hả giận?”

Nhận thấy được sự lạnh lẽo trong giọng nói của chủ nhân. Vân Phù quỳ sát thỉnh tội: “Biệt thự có phòng trừng phạt, mời chủ nhân dời bước.”

Phòng trừng phạt? Tiêu Cù Lâm ở đây mấy ngày còn không biết có chỗ như vậy.

“Vậy thì đi thôi.”

Bốn người không dám đứng dậy, nhanh chóng bò đến phòng trừng phạt. Phòng trừng phạt được thiết lập tại tầng cao nhất, Tiêu Cù Lâm đã từng đi lên lại không để ý.

Mở cửa, bên trong hình cụ cái gì cần có đều có, phân loại gọn gàng, còn có một loạt tủ để các loại thuốc, mỗi một loại thuốc đều có thuyết minh tương ứng.

Bốn người quỳ gối giữa phòng trừng phạt, trong phòng bốn phía đều là đất bằng, ở giữa có một khoảng phủ kín đá cuội, những viên đá cuội đó cũng không phải tròn mà là nhọn. Dùng để làm chỗ cho nô lệ quỳ sám hối.

Nếu ở phòng trừng phạt mà được chủ nhân cho phép quỳ gối trên đất bằng, đã xem như một loại ban thưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro