14. Thang đo hảo cảm có vấn đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đinh đinh đinh!! Đối tượng công lược đã xuất hiện! Sẽ đến đây trong 5 phút nữa! Nhanh chóng chỉnh đốn hình tượng thật ngầu để gây ấn tượng nào!!]

Đang bưng chén thuốc cố gắng nhấp từng ngụm, Phong Tử Lăng nghe thấy thông báo lập tức phun hết ra, ôm ngực ho sặc sụa

[Chủ thần...ngài là muốn hại ta sặc chết sao?]

Sặc đến ứa nước mắt, Phong Tử Lăng tiếng lòng ai oán.

Chủ thần đại nhân tỏ vẻ mình vô tội, ai bảo Tử Lăng chọn đúng lúc có thông báo mà uống thuốc đâu .

"Lăng ca! Huynh không sao chứ?" Hiểu Minh thấy ca ca bị sặc thì lo lắng

"Khụ..khục...ta không sao..." Tử Lăng xua xua tay "Đệ mang cổ cầm tới cho ta..."

"Cổ cầm ? Huynh có luyện cầm sao?" Hiểu Minh nghiêng đầu " Trước giờ đệ chưa từng thấy nha! Huynh để ở đâu, đệ đem tới!"

"..."

Phong Tử Lăng chợt nhớ ra cổ cầm là hệ thống giao cho cậu năm 16 tuổi, giờ quay lại quá khứ lại đào đâu ra? Nhưng mà không có cổ cầm trong tay, cậu không có cái gì để giả ngầu a!!!

*Đinh* ngay lúc này, bảng thông cáo của hệ thống nhảy lên

[Muốn dùng vi tích phân đổi lấy của ngươi cầm sao ? ]

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

"Ca! Ngươi nói xem đường này có đúng là đến phòng của cái phế vật kia không?" Trầm Ly nghêng ngang đi theo sau Trầm Thiên Thu lên tiếng hỏi

"Nhỏ giọng một chút, đừng gọi ta là 'ca' cũng đừng nói Phong Tử Lăng là phế vật. Chúng ta đang ở doanh trại địch." Làm dấu im lặng, Trầm Thiên Thu nhỏ giọng nhắc nhở

*Đăng...đăng...*

Tiếng đàn du dương vang lên từ tiểu viện phía trước , thu hút sự chú ý của hai vị khách mới đến kia. Họ nhìn nhau rồi lập tức đảo nhanh bước bộ tiến vào sân tiểu viện.

Đang mùa xuân, hoa đào nở rực rỡ. Dưới gốc cây là một lam y tiểu thiếu niên mi mục như họa đang chăm chú đánh đàn, bên cạnh đó là một tiểu hài tử một bộ già trước tuổi ôm đoản đao ngồi một bên thưởng nhạc. Cánh hoa đào bị gió lay rơi xuống lướt qua khung cảnh này càng khiến nó giống như một bức họa tuyệt đẹp không ai nỡ phá vỡ.

Cổ cầm nơi tay, thiên hạ ta có!

Phong Tử Lăng vừa gảy đàn vừa đắc ý. Phải nói là từ lúc xuyên qua đến giờ, chưa có ai mà chưa bị mê hoặc lúc cậu đánh đàn! Phong Xuy Nguyệt mặt lạnh hay Quách Vân Thiên cao cao tại thượng, đại thần Hàn Thiên Vỹ hay cái muội tử Quách Chi Lan, không ai thoát khỏi vận mệnh bị tiếng đàn này kinh diễm.

"Khụ...khụ..."

Tiếng đàn im bặt, Phong Tử Lăng ôm ngực ho khan. Hiểu Minh ngồi một bên lập tức bật dậy đỡ lấy cậu.

"Lăng ca! Huynh không sao chứ? Quả nhiên đi ra ngoài này là ý tồi, huynh tại sao kiên quyết phải ra ngoài này a?"

Đệ không hiểu...ngoài này khung cảnh thích hợp trang bức hơn...

Ôm ngực ho khan, Phong Tử Lăng oan ức thầm nghĩ. Vừa ngẩng lên trùng hợp đối mắt với hai người đang đứng ở lối vào.

Đầu cậu trong nháy mắt muốn bị bạo tạc

Ba má ơi!!! Cái này thật sự là con trai sao??? Làm sao có thể mỹ hết phần thiên hạ vậy? Nữ hài kế bên mới là nữ chính kia mà!!!

Phong .nhan khống. Tử Lăng trong lòng bấn loạn.

Thấy ca ca mình im lặng nhìn ra ngoài, Hiểu Minh cũng ngẩng lên.

"Thiên Thu tiền bối! A Ly tỷ tỷ! Hai ngươi đã đến a?"

Phong Hiểu Minh tuổi nhỏ vốn có thiên phú, hay được Phong Lân đưa ra ngoài. Trầm gia hai vị tiểu thư, y vẫn là có quen biết. Trầm Thiên Thu võ học tốt vô cùng, phụ thân nói phải gọi là tiền bối. Nhưng Trầm Ly gần tuổi lại hay cùng y chơi nên Phong Hiểu Minh cùng nàng khá thân cận.

"Ra đây là nhị vị tiểu thư Trầm gia. Tử Lăng sức khỏe không tốt, không thể ra ngoài đón tiếp thật xin lỗi." Tử Lăng hướng bọn họ mỉm cười

"Ngươi mới 10 tuổi, lo cái gì lễ nghĩa!" Trầm Ly bĩu môi

"Không sao, ngươi bị bệnh mà. Không cần quản tỷ muội bọn ta." Trầm Thiên Thu dịu dàng cười "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta cùng muội muội đi trước."

[Trầm Thiên Thu thiện cảm -5, hiện tại còn -15]

[Trầm Ly thiện cảm -10, hiện tại còn -25]

[Ngươi có làm nổi không a, Tiểu Lăng? Chờ đến -100 nhiệm vụ liền thất bại nha!]

Vừa cười xong, bảng thông báo liền tam liên phát khiến Tử Lăng hoài nghi nhân sinh.

Cái này không khoa học a... không phải bình thường sẽ có thêm thiện cảm sao????? Nhưng mà hai người kia ngoài mặt cũng không có chuyển biến a!! Có khi nào thước đo hỏng rồi không??

Hai người kia vừa quay lưng, thái độ Tử Lăng hơi trầm xuống, không khí xung quanh có chút ảm đạm.

[Trầm Thiên Thu thiện cảm +10. Hiện tại là -5]

Cái tình huống gì???

Phong Tử Lăng lần này là thật sự bị dọa rồi, cái thước đo này là tính toán như thế nào a?? Nếu để ý liền thấy Trầm Thiên Thu khóe mắt nhìn liếc qua cậu một cái, sau đó cùng muội muội ly khai.

"Ca! Ngươi làm sao lại ngẩn người? Vẫn cảm thấy không khỏe sao?" Hiểu Minh đỡ lấy ca ca mình từng bước dìu vào phòng " Huynh đi cẩn thận chút. Cầm cứ để đó, dìu huynh vào rồi đệ sẽ mang vào cho huynh."

Từng bước theo đệ đệ mình, mãi khi an vị xuống giường não Phong Tử Lang vẫn trong tình trạng rối loạn.

Thứ cho cậu nói thẳng, với cách suy nghĩ của hệ thống đo lường này thì cho dù cậu là cái thủ khoa ban Tự Nhiên cũng không lí giải nổi.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Trở về phòng đóng cửa, Trầm Thiên Thu thở dài buông một câu

"Tên kia xem ra cũng quá đáng thương đi."

"Đáng thương? Đại ca là ý nói hắn sức khỏe trạng huống?" Trầm Ly nghiêng đầu

"Cũng không phải. Ban đầu thấy chúng ta, hắn cười vui vẻ như vậy. Ta cảm thấy hắn cũng là giống lão cha hắn như thế, chính là muốn lấy lòng chúng ta. Chỉ chăm chăm muốn cái quyền lực của người thừa kế Trầm gia."

Rót cho mình một cốc trà, Trầm Thiên Thu bắt đầu giải thích. Trầm Ly gật đầu tán thành, nàng cảm thấy y như đại ca mình nên mới không có thiện cảm với tên phế vật kia.

" Nhưng mà lúc chúng ta quay đi, khuôn mặt của hắn là vừa hoang mang, vừa bất đắc dĩ trông như là bị ép buộc phải đối chúng ta lễ phép. Quả nhiên, cũng là một con rối bị gia tộc lợi dụng chèn ép mà thôi. Chưa kể đến sức khỏe của hắn như vậy, lão Phong Lân làm sao cho cái gì sắc mặt tốt."

"Nói cũng đúng, Hiểu Minh giỏi như vậy mà còn bị lào già đó đánh suốt ngày. Tên kia bệnh hoạn liệt giường, lão để còn sống là may." Trầm Ly cũng học đại ca mình rót một chén trà

"Muội có nghĩ tới, lý do Phong Tử Lăng còn sống là vì Phong Lân muốn dùng hắn tiếp cận chúng ta không? Bây giờ nếu chúng ta từ chối người này, lão sẽ làm cái gì?" Như nghĩ ra một chuyện động trời, Trầm Thiên Thu mắt mở lớn nhìn sang muội muội mình

Trầm Ly cũng trợn tròn mắt, mặt không thể tin nhìn ngược lại. Im lặng vài phút, cả hai đồng thanh

"Phong Tử Lăng sẽ phải chết."

Đang ở trên giường viết mấy cái thuật toán tìm cách tính của cái thước đo kia, Phong Tử Lăng nhận được mấy cái thông báo. Suýt thì giật mình té lăn xuống sàn.

[Trầm Thiên Thu thiện cảm +20, hiện tại là 15]

[Trầm Ly thiện cảm +60, hiện tại là 35]

[Phong Xuy Nguyệt thiện cảm +40, hiện tại là 50]

"Là...làm sao tự nhiên tăng nhiều vậy???? Rồi sao tự nhiên có thiện cảm của đại ca chui vô đây??" Phong Tử Lăng như phát điên như thế, ôm đầu lầm bầm.

Cái logic của hệ thống thật sự như là vũ nhục trí tuệ một cái học bá thủ khoa trường Y a!!!

Đang hoang mang cộng thêm sốt đến choáng váng, nhìn Phong Tử Lăng bây giờ chính là bị mê sảng tới nơi.

"Lăng ca!! Huynh làm sao vậy??? Đừng dọa đệ a!! Huynh nằm đó, đệ lại chạy một chuyến tìm nhị phu nhân!!"

Hiểu Minh tiểu khả ái, không biết chuyện gì đang diễn ra, hoảng loạn sắp khóc tới nơi, chạy đi tìm nhị phu nhân tới khám cho vị ca ca đang lên cơn kia

Chủ thần biểu thị, Tiểu Lăng chỉ cần nằm một chỗ, não động để đối tượng công lược lo (☆ㅅ☆)

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

A/n: Lúc đầu đăng lên bị lỗi, chap có một đoạn cắt mất. Mình đã sửa lại rồi, xin lỗi vì sự sai sót!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro