29. Não tàn thật đáng sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Tử Lăng đang khoanh chân trong phòng điều tiết khí tức.

Cách chữa Đoạn Hồn Trùng không hổ là chủ thần cung cấp, vừa áp dụng vài ngày liền cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn.

Thực sự cũng không có gì nhiều cần làm. Phong Tử Lăng bẩm sinh đã là thể hàn, chỉ cần tập cái Băng Liên Tâm Pháp đi kèm theo cách chữa mà chủ thần cung cấp để luyện công thì có thể ép cổ trùng kéo dài trạng thái ngủ đông .

Tất nhiên là giai đoạn thứ nhất nên cách này chỉ có thể kìm hãm Đoạn Hồn Trùng không nổi lên làm loạn mà thôi. Khi nó dự trữ đủ năng lượng tất nhiên là sẽ thoát ra, mà khi nó đã ấp ủ lâu như vậy một lần phát tác chắc chắn sẽ rất đáng quan ngại

Chỉ có thể cầu mong trước khi nó bùng phát thì họ cũng mở được cách chữa giai đoạn hai.

Đứng dậy vận động, Phong Tử Lăng quyết định ra con suối cạnh bờ rừng bắt cá, tiện thể luyện khả năng ném ám khí một chút.

Dù sao cũng cần bổ sung một khẩu phần ăn.

Bây giờ không cần giấu diếm võ công, Phong Tử Lăng rất nhanh dùng khinh công đến được dòng suối.

Sau đó liền thấy một bóng người đang ngồi câu cá

"Nhan huynh? " Phong Tử Lăng ngạc nhiên

" Tử Lăng? Muốn câu cá sao?" Ngậm một nhánh cỏ trên miệng, Nhan Ngọc Quân quay đầu nhìn người mới tới

"A...cũng không gọi là câu. Ta là định bắt cá. Dù sao chúng ta vẫn cần bổ sung thực phẩm trong kho." Phong Tử Lăng mỉm cười "Nhưng coi bộ câu cá không phải ý tồi. Ta tham gia cùng huynh đi vậy."

Nhan Ngọc Quân nghiêng đầu một chút. Sau đó như nhớ ra Thần Y Cốc vừa có thêm một miệng ăn liền nhún vai đưa cho Phong Tử Lăng một cái cần câu rồi trở lại im lặng nhìn mặt nước.

Ngồi xuống bên cạnh Nhan Ngọc Quân, Phong Tử Lăng thuần thục móc mồi vào lưỡi câu rồi vung cần

Chẳng mấy chốc xô cá bên cạnh cũng đã nhiều thêm vài con

" Người ngoài đồn đãi ngươi là một phế vật. Sự thật là cái gì ngươi cũng biết làm, chỉ là thân thể yếu ớt thôi ."

Nhan Ngọc Quân nhướn mày đánh giá người bên cạnh. Phong Tử Lăng vừa kéo thêm một con cá lên, ngây ngốc nhìn Nhan Ngọc Quân ra vè không hiểu.

"Võ công cũng không yếu, kiến thức chữa bệnh cũng có, trù nghệ làm bếp cũng giỏi, có thể làm vườn, có thể câu cá. Thật sự không đến mức bị gọi là phế vật. Nói xem, có phải ngươi là vũ khí bí mật của Phong gia không? Cha ngươi làm vậy để giấu ngươi đi à? "

Nhan Ngọc Quân không ngần ngại nêu lên suy nghĩ của bản thân. Phong Tử Lăng nghe vậy cũng là xấu hổ cười

"Chỉ là chút tài mọn. So với huynh đệ ta châu ngọc phía trước, ta cái này yếu ớt nhi tử tất nhiên là phụ thân nhìn không lọt mắt, không khác phế vật là mấy."

"Được rồi, ngươi đừng coi khinh bản thân ." Nhan Ngọc Quân trấn an cười, đưa tay xoa đầu cậu

Xúc cảm mềm mại từ tay truyền đến khiến Nhan Ngọc Quân tương đối thỏa mãn, còn muốn nhiều sờ thêm vài cái.

"Nhan huynh, ngươi thấy chuyện của Lâm tiền bối và Thanh thần y thế nào?"

Phong Tử Lăng rất nhanh xoay chuyển đề tài, Nhan Ngọc Quân nghe đến Lâm Tri Thư liền không giấu gì vẻ chán ghét

"Làm sao lại hỏi đến việc này? Có phải hay không cái kia Lâm Tri Thư quá phận làm phiền đến ngươi?"

"Nhan huynh có vẻ không thích Lâm tiền bối." Tất nhiên là Phong Tử Lăng nhận ra điều này. Hôm trước cậu nhớ, Nhan Ngọc Quân đạp lên xác Lâm Tri Thư bước vào phòng, thậm chí còn dậm dậm vài cái.

Phong Tử Lăng trong lòng đã quyết định giúp đỡ chuyện của hai vị tiền bối kia, tất nhiên phải thông đồng với đệ tử của Thanh Vân để mọi chuyện dễ dàng hơn. Tường An đã có Hiểu Minh lo, chỉ còn Nhan Ngọc Quân lòng dạ khó lường lại có vẻ không ưa Lâm Tri Thư là khó thuyết phục.

Nghe câu hỏi của Phong Tử Lăng, Nhan Ngọc Quân cười lạnh

"Tên ngạo mạn như hắn cùng ta sư phụ chỗ nào xứng? Cũng không biết năm xưa sư phụ nghĩ thế nào....Vì cùng hắn chung một chỗ mà ăn bao nhiêu khổ. Cuối cùng lại phải cắn răng từ bỏ tình cảm tất cả vì hạnh phúc của hắn. Vậy mà hắn cũng không chịu nghĩ thông, suốt ngày trách sư phụ ta lãnh khốc vô tình. Hắn không biết nếu ngày xưa hắn không đến Thanh gia nháo một trận thì sư phụ cũng không bị đuổi khỏi gia mà lưu lạc đến cái nơi hẻo lánh này."

"...." Phong Tử Lăng trầm mặc, Nhan Ngọc Quân người này làm sao đối kịch tình còn rõ ràng hơn người nắm kịch bản là cậu vậy chứ??

Như hiểu được ánh mắt tò mò của Phong Tử Lăng, Nhan Ngọc Quân nghiêng sang nhìn cậu

"Nha...chắc Tử Lăng thắc mắc mấy chuyện đó ta làm sao biết?"

"Ân..."

"Nói ra sợ ngươi không tin, ta không phải từ cái gì gia tộc lớn đến đây bái sư. Ta là tiểu đồng năm đó theo hầu sư phụ ở Thanh gia. Cuối cùng người bị đuổi khỏi nhà, ta không bỏ được cùng đi. Sư phụ nói ra khỏi Thanh gia ta cùng người cũng không còn là cái gì chủ tớ, ta lại đối y thuật có chút thiên phú nên sư phụ dứt khoát nhận ta làm đệ tử. Vậy nên, năm xưa, Lâm Tri Thư như thế nào làm sư phụ phiền lòng, ta đều rõ nhất."

Phong Tử Lăng kinh ngạc nhìn Nhan Ngọc Quân. Người này cả người tiết ra một loại khí chất làm người ta liên tưởng đến một vị con nhà gia giáo, ôn nhuận, nhã nhặn, hiểu lễ nghĩa. Nhìn vô liền biết sinh ra trong một cái gia môn chính quy a!! Làm sao có thể làm một cái tiểu đồng? Tiểu đồng mang cái này yêu nghiệt khuôn mặt, yêu nghiệt tính cách nếu không gặp phải người đẹp lại tốt như Thanh Vân liền sẽ bị chủ tử tấu một trận được chứ!! Nào có cái tiểu đồng vẻ ngoài đến khí chất đều xuất sắc hơn chủ tử?

"Nhìn mặt liền biết ngươi không tin." Nhan Ngọc Quân tựa tiếu phi tiếu nhìn Phong Tử Lăng. Không kìm được đưa tay nhéo nhóe má cậu. "Ân xúc cảm không sai, ở đây dưỡng thương cuối cùng cũng khiến ngươi có da có thịt một chút. Bất quá, chiều cao vẫn cần cải thiện."

Phong Tử Lăng trợn mắt nhìn Nhan Ngọc Quân, ánh mắt nóng hừng hực như muốn phun ra lửa đến nơi.

Cậu 1m65 thì làm sao vậy? 1m65 là thấp sao? Y nghĩ 1m88 hay lắm à? Chỉ là cậu còn chưa phát triển hoàn toàn mà thôi, nhất định sẽ có ngày vượt qua y cho mà xem!!!

"Vậy...Lâm tiền bối là đến Thanh gia nháo cái gì?" Gạt bàn tay không yên vị kia qua một bên, Phong Tử Lăng tò mò

"Ha~ không ngờ Tử Lăng nhìn vậy mà thật bát quái đây."

"Không phải! Thật ra là lúc nào ta cũng luẩn quẩn trong phủ nên không biết nhiều thông tin bên ngoài. Tò mò...cũng là đúng đi?" Phong Tử Lăng xấu hổ gãi đầu "Nếu không thể tiết lộ thì đành thôi vậy."

Nhớ lại tình cảnh của Phong Tử Lăng trước đây, Nhan Ngọc Quân cũng có chút áy náy.

"Cũng không phải là không kể cho ngươi nghe, chỉ là trêu ngươi một chú thôi."

"A...vậy huynh nói đi." Phong Tử Lăng nhận ra bản thân mình càng ngày càng không biết đùa, khó xử cười cười

"Không có gì nhiều để kể. Chỉ là khi ấy Lâm Tri Thư cùng sư phụ ta đã lén lút cùng một chỗ. Thanh lão gia bỗng nhiên có cái bằng hữu dẫn con gái đến thăm, sau đó ngỏ ý muốn cùng chúng ta thông gia." Nhan Ngọc Quân chống cằm hướng mắt nhìn về phía mặt nước " Ngươi cũng biết mấy lão gia chủ thường thích tự mình quyết định ép hôn ép cưới. Sư phụ ta nhiều ra một vị hôn thê. Người ta cô nương cũng không muốn như vậy. Thế là sư phụ cùng nàng cũng là toan tính mài từ từ để lão gia bỏ ý định này đi. Nhưng mà mài mãi, mài đến tận ngày thành hôn."

"Thanh thần y thật sự là..." Phong Tử Lăng cạn lời rồi, mài tới lúc đó thì còn có cách nào thoát nữa??

"Nha...chính là sư phụ ta cùng cô nương kia thỏa thuận sẵn. Sắp xếp ái nhân của nàng trên đường xuất hiện cướp dâu sau đó hai người cùng nhau du ngoạn giang hồ, còn lại sư phụ ta thay hai người dọn dẹp." Nhan Ngọc Quân cười sau đó đột nhiên mất hứng nói " Vốn là kế hoạch đã thật êm đẹp, có người đến báo cô dâu bị cướp. Sư phụ ta chưa kịp làm gì thì Lâm Tri Thư xông vào trước mặt các quan khách mà tuyên bố muốn cướp rể. Hắn nói sư phụ ta cùng hắn là tình yêu chân thành."

"..." Phong Tử Lăng chưa kịp cảm thán Thanh Vân thông minh thì đã bị hành động của Lâm Tri Thư làm nghẹn khuất.

Lâm Tri Thư là ngu ngốc sao? Vì cái gì hắn cùng Thanh Vân phải lén lút hẹn hò, hắn không hiểu a? Vấn đề đoạn tụ ở thời đại này, bị người trong nhà biết đã đủ khổ, người này lại còn đem ra trước mặt đông người mà tuyên bố.... Thanh Vân vậy mà chưa giết hắn, quả thật là chân ái!

"Sau đó phu nhân lên cơn đau tim, lão gia tức giận...."

"Hảo...ta hiểu vì sao Thanh thần y bị đuổi khỏi gia rồi. Ngươi tiếp tục kể ta liền không kìm được muốn ra đánh Lâm tiền bối một trận cho hết ức chế." Phong Tử Lăng lắc đầu ra hiệu Nhan Ngọc Quân ngừng lại

"Ngươi cứ yên tâm đánh đi, ta sẽ không can đâu." Nhan Ngọc Quân là như vậy đáp lại "Đánh chết...ta giúp ngươi dọn dẹp dấu vết."

"...."

Phong Tử Lăng ôm đầu biểu thị, bản thân chỉ muốn lẳng lặng làm một cái yên tĩnh mỹ nam tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro